Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (41)

Phiên bản Dịch · 2449 chữ

Chương 235: Tận thế (41)

Lâm Đạm cũng không biết mình tại sao biết dệt vải, dệt còn chưa tính, còn biết thêu thùa, nhuộm màu, cắt may. Cô suy đoán trước khi mình mất trí nhớ chắc là kiểu người toàn năng, cái gì cũng biết một ít, nhất là phương diện cuộc sống.

Cô sợ quần áo không vừa người Lạc Ngọc Nghiên, liền phất tay nói: "Em mặc thử xem, xem có chỗ nào cần sửa không."

"Được, cảm ơn chị Lâm!" Lạc Ngọc Nghiên lon ta lon ton chạy đi, Lạc Ngọc Hành nhìn bóng lưng của cô bé, có chút buồn cười, lại có chút hâm mộ. Hắn cũng muốn Lâm Đạm may cho mình một bộ quần áo, lại không tiện mở miệng.

Đang nói chuyện, Tiểu Khâu gánh một bao tải trở lại, khắp người toàn là bùn, nhìn qua hết sức chật vật. Cô đặt đồ vật tại hành lang, la lớn: "Lâm Đạm, tôi mới đào một ít sắn dây, lát nữa cô giúp tôi luộc sắn ăn nhé?"

"Được, cô vào đi, tôi có đồ cho cô này." Lâm Đạm nhoài người qua lan can nhìn xuống.

Tiểu Khâu thật nhanh vào phòng khách, trong tay xách một đôi ủng đã rách tới mức không đi nổi nữa. Đây là đôi ủng cuối cùng của cô, vốn muốn quý trọng thật tốt, ai dè hôm nay ngã lộn nhào trên núi, rốt cuộc vẫn hỏng. Nếu có keo 502 thì tốt, dính đế vào là đi được ngay, chỉ tiếc 502 đã sớm không còn.

Khi tất cả vật liệu bị người sống sót lục lọi sạch sẽ, mà hệ thống công nghiệp không thể xây dựng lại, thế giới này từ thời đại công nghệ cao, từng bước từng bước lui về thời đại nông canh, thậm chí xã hội nguyên thủy. Cơ sở khoa học kỹ thuật vẫn còn, song tài nguyên nhân lực không có, căn bản không thể nào mở công xưởng quy mô lớn được.

Nhìn thấy Tiểu Khâu mang ủng vào phòng vệ sinh, bỏ vào thùng cọ rửa liên tục, Lâm Đạm không khỏi thở dài một hơi. Cô nghĩ rằng linh hồn Tiểu Khâu đã bị tiến sĩ xóa bỏ, chỉ lưu lại cái xác không hồn. Song trải qua quãng thời gian dài sống chung mới chậm rãi hiểu rõ, hóa ra thần trí Tiểu Khâu vẫn còn đó, khi tiến sĩ cần đến, cô sẽ lập tức online, khi tiến sĩ không cần, cô lại biến thành chính mình. Cô chỉ không thể cãi lệnh người nọ mà thôi, còn lại hết thảy đều rất bình thường.

Biết rõ điểm này, Lâm Đạm một lần nữa bị năng lực của tiến sĩ làm cho rung động. Diệt trừ một người rất đơn giản, nhưng khống chế tư tưởng người đó, mà không lau sạch ý thức cá nhân, là một chuyện vô cùng chật vật khó khăn. Lấy một ví dụ, khi bạn muốn phá hỏng một cái máy tính, cách nhanh nhất trực tiếp nhất chính là đập nát nó luôn, tuy nhiên, nếu bạn muốn hoàn toàn khống chế sự vận hành của nó, chuyện bạn phải làm lại là phá hỏng tường lửa của nó, tiến vào khu điều khiển trung tâm, lấy được quyền hạn quản lý nó.

Độ khó trong này, Lâm Đạm không cần suy nghĩ nhiều cũng biết. Vô luận như thế nào, biết được Tiểu Khâu vẫn là người bình thường có tư tưởng có tình cảm, cô đúng thật đã thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy bốn hộp giấy từ trong phòng ra, khẽ cười nói: "Tiểu Khâu, Niếp Đình, Lạc Ngọc Hành, Tiểu Nghiên, đi ra lấy quà này."

"Sao vẫn còn quà nữa thế ạ?" Lạc Ngọc Nghiên là người đầu tiên lao ra, mặc trên người chiếc váy xanh thêu bươm bướm, đẹp như cô công chúa nhỏ.

Nhìn thấy trang phục của cô bé, Lữ Vân thiếu chút nữa thì quên bây giờ là tận thế.

Lạc Ngọc Hành từ trong phòng bếp chạy đến, cười hì hì nói: "Tôi cũng có quà sao? Quá tốt!" Hắn mới đầu ở một khu phố khác, sau đó lấy danh nghĩa chăm sóc em gái mà chuyển tới sát vách, về sau tu hú chiếm tổ luôn, ỳ tại chỗ không chịu đi. Căn nhà của Lâm Đạm rộng chừng bốn trăm thước vuông, cũng không thiếu một căn phòng cho hắn.

Niếp Đình đi vào phòng khách, ngẩng đầu nhìn Lâm Đạm, ánh mắt chuyên chú.

Lâm Đạm vứt cái hộp cho hắn, nhanh nhẹn nói: "Tiếp lấy."

Niếp Đình ôm lấy cái hộp, mở ra nhìn mới phát hiện bên trong có bốn đôi giày da, thủ công hết sức tinh xảo, kỹ thuật tinh tế, mặt giày chắc hẳn dùng loại da thú biến dị nào đó mà thành, vừa có ánh sáng lưu chuyển vừa rất bền chắc; đế dày dùng cao su của loại thực vật nào đó rót vào khuôn đông lại chế tạo, khả năng chịu đựng ma sát còn tốt hơn đế cao su nhân tạo; bên trong giày may một tầng lông dê, sắp vào đông, đi nó tuyệt đối ấm áp.

Nhà máy sản xuất giày da đã sớm đóng cửa, tích trữ của các cửa hàng lớn cũng đã bị người sống sót vơ vét không còn một mống, trên chợ đến, một đôi giày mới có thể hét giá trên trời chừng mấy trăm viên tinh hạch cấp cao, lại còn không có số giày thích hợp. Đi dạo một vòng quanh trụ sở, người khắp phố cũng chỉ đi đôi giày cũ rách rưới, thậm chí có người tự bện cỏ thành dép hoặc là đi chân đất.

Niếp Đình nhìn mấy đôi giày mới tinh, trong lòng ấm áp trào dâng, nhất thời không nói gì.

Lạc Ngọc Hành há miệng rồi ngậm lại, nửa ngày không nói ra được một câu "cảm ơn".

Tiểu Khâu và Lạc Ngọc Nghiên giỏi biểu đạt hơn hai người đàn ông con trai này nhiều, vào lúc này đang giơ giày mới múa hát tưng bừng, luôn miệng nói "Chị Lâm em yêu chị, chị Lâm em muốn gả cho chị cơ" cùng các loại lời ngon tiếng ngọt. Nhìn hai cô không kịp chờ đợi đi giày mới vào nhảy nhót trong phòng khách, Lâm Đạm dựa vào lan can thấp giọng cười.

Lữ Vân mới tuyệt đối không thừa nhận mình sinh lòng ghen tị với Tiểu Khâu và Lạc Ngọc Nghiên đâu. Cô kìm lòng không đậu thầm nghĩ: Nếu tiến sĩ có thể thành đôi với bác sĩ Lâm, vậy bác sĩ Lâm sẽ thành sư mẫu của mình rồi! Sư mẫu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đồ đệ của chồng mình chứ? Vậy là mình sau này cũng có quần áo mới giày mới dùng? Trời ạ, nghĩ tới cảnh tượng như vậy thôi cũng thấy hạnh phúc muốn ngất luôn!

Cô gần như dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía tiến sĩ, thiếu chút nữa đốt ra hai cái lỗ lớn trên mặt anh. Tiêu Tuấn Lâm bỗng nhiên quay đầu liếc cô, biểu tình có chút lạnh. Nhưng mà ai cũng không chú ý tới, lỗ tai trắng nõn của anh lúc này hiện lên một tầng hồng hồng.

Lâm Đạm vẫn dựa vào lan can, cười khanh khách nhìn tầng dưới, "Vừa không?"

"Vừa, vừa như in luôn! Đi vào rất thoải mái!" Lạc Ngọc Nghiên nâng váy chạy tung tăng, vui vẻ như con chim sẻ. Tận thế người ta thiếu cái ăn cái mặc, nhìn như đáng thương, nhưng chỉ cần chút xíu thỏa mãn về vật chất, đã có thể khiến họ cảm nhận được cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

"Rất vừa chân... Cảm ơn cô Lâm Đạm." Lạc Ngọc Hành muốn nói không chỉ câu này, liếc thấy Niếp Đình đang âm trầm nhìn mình, không thể không dừng lại.

"Tôi đi ra ngoài làm việc." Niếp Đình hơi gật đầu liền đi giày mới rời đi, bóng lưng nhìn qua rất lãnh khốc.

Lâm Đạm lơ đễnh, chẳng qua chống cằm, mặt mày tươi cười nhìn Tiểu Khâu và Lạc Ngọc Nghiên còn đang đắm chìm trong hạnh phúc. Hai người chạy như điên trong phòng một hồi, rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài, không quay đầu lại nói: "Chị Lâm, bọn em ra đường đi dạo một vòng, rất nhanh sẽ về!" Ăn mặc đẹp như vậy, không khoe cho nhiều người xem thì làm gì còn ý nghĩa?

Lâm Đạm khoát khoát tay, miệng cười tủm tỉm: "Lúc ăn cơm tối phải trở lại!"

"Biết rồi ạ!" Giọng hai người có chút phiêu hốt, xem ra đã chạy xa.

Lữ Vân lo lắng nói: "Bác sĩ Lâm, hai người họ ăn mặc đẹp như vậy, sẽ không bị người ta cướp bóc chứ?"

"Không sao, nơi này là lãnh địa riêng của tôi, không ai dám đụng vào người của tôi cả." Lâm Đạm biểu tình nhàn nhạt, tựa hồ không thèm để ý chút nào, cả người trên dưới lộ ra sự ngang ngược không nói rõ.

Lữ Vân ngậm miệng, càng khâm phục bác sĩ Lâm hơn. Khám bệnh, chế thuốc, dệt vải, làm giày, cắt quần áo, chiến đấu... Kỹ năng của bác sĩ Lâm quá nhiều, hơn nữa đều full điểm, làm người của cô ấy chắc rất hạnh phúc nhỉ? Nếu tiến sĩ cứ mè nheo không chịu đi xuống tiếp, vậy mình dứt khoát theo đuổi bác sĩ Lâm cũng được. Bác sĩ Lâm quá đáng tin, quá tài năng rồi, tui muốn lấy!

Mới nghĩ tới đây, Lữ Vân chỉ thấy tiến sĩ từ từ quay đầu, nhìn mình đăm đăm, ánh mắt giống hệt con dao giải phẫu, muốn mổ xẻ cô ra.

"Tiến, tiến sĩ, ngài phải đi sao?" Lữ Vân run giọng nói.

"A, vậy để tôi tiễn mọi người." Lâm Đạm một chút cũng không cảm thấy hai người đi quá mức vội vàng. Tiến sĩ là một người cuồng công việc, còn mắc bệnh sạch sẽ, bình thường không bao giờ ở quá lâu bên ngoài. Nghĩ lúc đó anh có thể kiên trì đi cùng cô tới căn cứ, đấy chắc chắn là kỳ tích.

Tiêu Tuấn Lâm đứng tại chỗ thật lâu bất động, mỗi một tế bào trên thân thể đều tản ra khí lạnh. Không ai có thể nhìn ra từ khuôn mặt lạnh như băng của anh chút ưu tư nào, tự nhiên cũng không thể đo lường tâm tình của anh. Mắt thấy Lâm Đạm đã đi tới đoạn rẽ cầu thang, đang ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tới, anh rốt cuộc bước từng bước ưu nhã đi xuống.

Thời điểm tới cửa, anh giống như lơ đãng nói: "Lâm Đạm, cùng tôi trở về sở nghiên cứu đi."

Lâm Đạm sửng sốt một lúc lâu mới nghi ngờ nói: "Tại sao?"

"Tôi cần cô chăm sóc." Tiêu Tuấn Lâm ánh mắt trầm trầm nhìn cô.

"Không, anh không cần. Tôi rời anh rất lâu rồi, mà anh vẫn sống rất khá. Tôi bên ngoài cũng có gia viên và bạn bè của mình. So với phòng thí nghiệm trắng toát ấy, tôi thích thế giới bên ngoài hơn. Tiến sĩ, anh đừng làm khó người khác." Lâm Đạm lập tức dựng tường chắn tinh thần lực, ngừa tiến sĩ điều khiển tư tưởng của mình. Cô nợ tiến sĩ, nhưng sẽ không lấy tự do của mình đi trả.

Tiêu Tuấn Lâm lần đầu bị tinh thần lực của cô ngăn cách bên ngoài, sắc mặt không khỏi trở nên hết sức lạnh lẽo cứng ngắc. Ánh mắt anh lóe lên, tựa như đang giãy giụa, cuối cùng cái gì cũng không làm, xoay người rời đi. Trên thế giới này, anh có thể tùy tiện xóa bỏ linh hồn của bất kỳ người nào, duy chỉ Lâm Đạm là không thể tổn thương. Cô là người đặc biệt nhất, cũng là người quan trọng nhất...

Bóng lưng anh nhìn qua rất cao lớn, khí tràng rất mạnh mẽ, nhưng chẳng biết tại sao, Lâm Đạm nhận ra mấy phần mùi vị cô đơn trong đó. Cô chạy theo hai bước, lớn tiếng nói: "Tiến sĩ, nơi này của tôi vĩnh viễn chào đón anh."

Tiêu Tuấn Lâm không ngừng bước chân, đi thẳng. Lâm Đạm nhìn chằm chằm bóng lưng anh, hồi lâu không động.

Len lén nhìn xong tuồng vui này, Lạc Ngọc Hành từ đầu tường nhảy xuống, vui mừng nói: "Lâm Đạm không đồng ý tiến sĩ." Niếp Đình đứng bên người hắn làm cỏ không nói câu nào như cũ, thậm chí ngay cả biểu tình dư thừa cũng không có, trái tim căng thẳng lại chậm rãi buông lỏng. Nếu Lâm Đạm thật sự theo tiến sĩ trở về, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ý niệm giống như than nóng ủi phỏng cõi lòng hắn...

Sau khi lên xe, sống lưng thẳng tắp của Tiêu Tuấn Lâm lập tức sụp xuống. Anh một tay đỡ trán, một tay gõ đệm, chân mày nhăn chặt tỏ rõ khổ não và nghi hoặc của anh.

Lữ Vân như có cảm giác, an ủi: "Tiến sĩ, không quan trọng, chúng ta không ngừng cố gắng, ngày mai tiếp tục!" Bây giờ trừ quấn chặt không buông, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ. Chứng sạch sẽ của tiến sĩ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí không thể sống cuộc sống như người bình thường, đời này đúng là khó mà cưới vợ. Thử hỏi: Ai nguyện ý mỗi ngày giúp anh khử trùng hết cái này đến cái kia? Ai nguyện ý mỗi ngày giúp anh tắm rửa thay quần áo mười lần? Ai nguyện ý cùng anh đi tới chỗ nào là quét dọn vệ sinh chỗ đó? Nếu không phải người máy trong sở nghiên cứu có thể chia sẻ một ít công việc dọn dẹp và khử trùng của tiến sĩ, cô và đồng nghiệp mình sớm đã bị tiến sĩ ép điên rồi!

Nghĩ tới đây, Lữ Vân thương xuân buồn thu thở dài một hơi, lại nghe tiến sĩ từ từ nói: "Lâm Đạm nguyện ý."

"A? Tiến sĩ ngài nói gì?" Lữ Vân ngây ngẩn.

Tiêu Tuấn Lâm không nói, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Đạm nguyện ý! Cô ấy sẽ vì anh làm bất cứ chuyện gì...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 475

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.