Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (40)

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Chương 234: Tận thế (40)

Nếu Liễu Diệp không nói, có lẽ Bộ Mạc sẽ chẳng hứng thú mấy với cái gọi là khôi giáp sinh hóa, nhưng, sau khi hiểu được chỗ đáng sợ của nó, gã liền không thể coi thường. Một khi căn cứ số một thành công phổ biến rộng rãi loại khôi giáp này, nhảy lên thành căn cứ thực lực mạnh mẽ nhất, các căn cứ khác vì sinh tồn sẽ chủ động áp sát vào nó, tự tụ hợp thành một quốc gia hoàn chỉnh. Cảnh tượng kia có thể là những gì mà tất cả người sống sót kỳ vọng nhìn thấy, nhưng lại hoàn toàn không nằm trong phạm vi tiếp nhận của Bộ Mạc.

Gã là một người đàn ông vô cùng có dã tâm, lý tưởng của gã không phải giải cứu thế giới, mà là khai sáng bá nghiệp. Chỉ có gã mới có thể trở thành thống lĩnh của thế giới này, người khác thì không. Mà trong tiên đoán tương lai của Liễu Diệp, gã quả thật làm được, hiện tại chẳng qua thiếu chút thời cơ mà thôi.

Trong mắt gã lóe lên ánh sáng nguy hiểm, cuối cùng đánh nhịp nói: "Gọi tất cả đội trưởng các đội dị năng giả tới, tôi muốn mở một hội nghị bí mật."

---

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tuấn Lâm ra ngoài sau khi chôn mình một tháng trong sở nghiên cứu, Lữ Vân rập khuôn đi theo bên người anh, hỏi: "Tiến sĩ, ngài muốn đi đâu để tôi chuẩn bị xe cho ngài?"

Tiêu Tuấn Lâm liếc cô một cái, không hề nói lời nào.

Lữ Vân tự hỏi tự trả lời: "À, ngài muốn thăm bác sĩ Lâm đúng không? Tôi biết rồi." Trừ Lâm Đạm, không còn một ai có thể khiến tiến sĩ chủ động rời khỏi nơi sạch sẽ tuyệt đối như sở nghiên cứu mà ra thế giới bên ngoài nữa. Trong mắt anh, thế giới bên ngoài tràn đầy máu tanh, ô nhiễm, bụi bặm, vi khuẩn, là một địa ngục!

Song để thấy được mặt Lâm Đạm, anh vậy mà có thể ngày nào cũng ra ngoài một chuyến, thậm chí tại thời điểm zombie công thành nguy cơ tứ phía nhảy lên đầu tường, trực tiếp đối diện với cảnh tượng máu me giàn giụa, chân tay cụt lủn khắp nơi. Anh lúc ấy rốt cuộc khó chịu biết bao nhiêu, Lữ Vân thật sự nghĩ cũng không dám. Nếu như cái này còn chưa tính là yêu, vậy thì cái gì mới là?

Lữ Vân tự nhiên than thầm trong đầu, lại phát hiện tiến sĩ dùng ánh mắt tối tăm nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút lúng túng: "Tiến sĩ, ngài nhìn gì vậy? Mặt tôi dính bẩn sao?"

"Không, lái xe đi." Tiêu Tuấn Lâm lắc đầu một cái, lát sau lạnh lùng nói: "Năng lực nghiên cứu khoa học của cô một mực không đề cao, đó là bởi suy nghĩ quá tạp nham, sau này chú ý một chút."

"Được, sau này tôi nhất định sẽ chuyên chú!" Lữ Vân không rõ nguyên do, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người đi xe tới nhà Lâm Đạm, phát hiện người nơi này còn nhiều hơn lần trước đó, có cảm giác nước chảy không lọt.

"Làm sao thế này? Có người tới gây chuyện à?" Lữ Vân mở cửa sổ xe hỏi.

"Ai dám gây chuyện chỗ bác sĩ Lâm chứ, không muốn sống sao?" Mấy dị năng giả phụ trách an ninh giải thích: "Bác sĩ Lâm chuẩn bị truyền thụ kiến thức y học và cách đào tạo tằm biến dị cho người trong trụ sở, mọi người tới chỗ cô ấy ghi danh ấy mà. Cô ấy trước mở hai lớp, dạy xong thì để học sinh của mình đi dạy người khác, từ từ phổ biến y thuật và kỹ thuật nuôi tằm ra ngoài. Cô ấy còn muốn dạy mọi người dệt vải nữa cơ, nhưng năng lực tiếp nhận của mọi người có hạn, trong chốc lát không thể học được, nên tạm để sau đã."

Một người phụ nữ trung niên mắt đỏ hoe nói: "Bác sĩ Lâm lần này chỉ nhận người bình thường tới học nghề, không cần dị năng giả. Cô ấy đang kiếm sống cho người bình thường đây mà!"

"Đúng vậy! Con gái tôi không thức tỉnh dị năng, ngày nào cũng hỏi tôi: Ba, con có phải ăn quá nhiều rồi không, ba, con vô dụng quá, con ăn ít một chút, giảm gánh nặng cho ba. Tôi khuyên con bé thế nào, nó cũng không chịu ăn cơm, bây giờ mắc phải chứng biếng ăn, bệnh đến mức ngay cả đường cũng sắp không đi được. Nghe nói bác sĩ Lâm mở lớp học, tôi lập tức nói với con gái tôi, nó thật cao hứng, buổi sáng lúc ra cửa còn ăn sạch một bát cháo. Nếu không có bác sĩ Lâm, bao nhiêu người bình thường sẽ chết đói giống con gái tôi? Bọn họ không chỉ thiếu hụt lương thực và vật liệu, mà còn thiếu cả tôn nghiêm và hi vọng sống. Bây giờ tốt lắm, bác sĩ Lâm dùng hành động thực tế nói cho mọi người, người bình thường cũng có thể nổi bật. Hành động này tôi cực kỳ tán thành! Không thu dị năng giả mới phải, dị năng giả tự tìm được cơm ăn, sao so bì với người bình thường được." Người cha nọ ôm cô con gái gầy như que củi của mình nức nở nói.

Lữ Vân chóp mũi ê ẩm, thiếu chút nữa không nhịn được rơi lệ.

Nhân viên an ninh kia an ủi: "Mọi người chớ chen lấn xô đẩy, cẩn thận giẫm phải chân nhau. Bác sĩ Lâm nói, cô ấy trước dạy một nhóm người đã, sau đó mở trường học, để mọi người học được kỹ thuật mưu sinh. Không chỉ y thuật, nuôi tằm, dệt vải, mà còn bồi dưỡng nông sản mới và chế tạo máy móc vân vân. Lần này không có tên thì anh cũng đừng thất vọng, bác sĩ Lâm đã chọn xong cả địa chỉ trường học rồi, thủ trưởng Dương sẽ toàn lực ủng hộ cô ấy. Trụ sở chúng ta rồi sẽ càng ngày càng tốt."

"Căn cứ của chúng ta đã là tốt nhất!" Không biết ai hô một câu, chọc cười tất cả mọi người.

Cô bé mắc chứng biếng ăn nằm trên vai ba mình, cười khanh khách.

Lữ Vân nhéo chóp mũi, cưỡng bách nước mắt mình chảy ngược vào trong, sau đó nói với tiến sĩ: "Nơi này quá nhiều người, tôi lái xe đi trước đã, tìm một dị năng giả hệ phong mang ngài bay vào thế nào?"

Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ sóng người không dứt, gật đầu nói: "Có thể."

Lữ Vân một bên lái xe một bên thầm nghĩ: Tiến sĩ ơi là tiến sĩ, ngài nhìn xem kết quả làm bộ làm tịch của mình đi kìa! Ngạo kiều cho lắm vào! Mới xa có một tháng, ngài muốn gặp mặt Lâm Đạm thôi đã khó vậy rồi! Nếu ngài đến chậm một tháng nữa, sợ rằng ngay cả vạt áo của cô ấy cũng không sờ nổi đâu!

Tiêu Tuấn Lâm lạnh lùng liếc cô một cái, áp suất bỗng hạ thấp.

Lữ Vân cầm tay lái nhịn không được run lên, thiếu chút nữa đụng chết luôn mấy dị năng giả trên đường. May mắn họ thân thủ tốt, hơn nữa tâm tình đang không tồi, chỉ trách cô mấy câu liền đi. Cách xa rồi, Lữ Vân còn có thể nghe tiếng họ nói chuyện: "Sao mới đi ra ngoài nửa tháng, chỗ bác sĩ Lâm đã đầy ắp người rồi thế?"

"Chắc là mọi người đã phát hiện chỗ tốt của vải nguyên tố đi. Nói thật, nếu không phải lão đại anh sáng suốt, nhịn đau mua cho các anh em mấy bộ quần áo bảo hộ nguyên tố lửa, sợ rằng chúng ta lần này thực sự chết chắc!"

"Đúng vậy, ai mà biết ngọn núi lửa kia bỗng nhiên bùng nổ chứ, còn đụng phải một con zombie hệ hỏa cấp bảy đỉnh cao, biến chu vi trăm dặm thành biển lửa. Nếu không phải quần áo của chúng ta có thể phòng lửa, chúng ta bây giờ chắc biến thành cục than hết! Đại ca, lần này mua thêm mấy bộ quần áo bảo hộ nguyên tố nước đi, nghe nói mặc nó vào có thể xuống biển săn cá mập biến dị mà hoàn toàn không cần bình dưỡng khí.

"Nguyên tố kim loại cũng mua mấy bộ đi, có thể đao thương bất nhập!"

"Nguyên tố mộc cũng được lắm, có thể phòng thực vật biến dị công kích, còn có thể phòng độc!"

"Con mẹ nó, mấy cậu giọng người này so với người kia càng to ha! Bằng không ông đây mua cho mỗi người một bộ quần áo bảo hộ đủ năm nguyên tố?"

"Kia đương nhiên là không gì tốt hơn, cảm ơn lão đại!"

"Mịa, các cậu còn tưởng thật đấy à! Ông bán hết các cậu đi còn không mua nổi một bộ đâu, các cậu nghĩ đẹp thật đấy nhỉ!"

"Không phải đâu lão đại, bây giờ không mua nổi không có nghĩa tương lai không mua nổi. Anh không nghe nói à, bác sĩ Lâm chuẩn bị phổ biến kỹ thuật nuôi tằm và dệt vải rộng rãi ra ngoài, sau này quần áo bảo hộ như thế nhất định xuống giá. Nghe nói tiến sĩ Tiêu còn phát minh ra một loại khôi giáp sinh hóa, có thể tăng lực công kích và phòng ngự của dị năng giả, cũng có thể biến người bình thường thành dị năng giả hệ cường hóa nữa! Tôi nói cho mọi người nghe, căn cứ chúng ta đồng thời chiêu mộ được cả bác sĩ Lâm và tiến sĩ Tiêu, trình độ trâu bò bùng cháy luôn!"

"Còn không phải à! Trước kia chúng ta ra ngoài một chuyến còn phải viết di thư đóng kín giao cho người nhà bạn bè, sợ rằng đi rồi không về được; sau này á, ra cửa cứ như đi dạo trong chung cư ấy."

"Nếu thật sự có ngày đó, ông đây liền cưới một nàng dâu, sinh một đám nhãi con."

"Tôi phải nuôi hai con chó."

"Em có thể cưới hai nàng dâu không?"

"Cút con mẹ cậu đi!"

Lữ Vân thông qua kính chiếu hậu, thấy đám người này hi hi ha ha giơ chân đạp nhẹ một thiếu niên mặt mũi non nớt, sau đó đùa giỡn với nhau, không khỏi bất giác cong môi cười. Mặc dù tận thế đã tới, nhưng thế giới này vẫn tồn tại sinh cơ và hi vọng, vẫn tốt đẹp đến thế.

Tiêu Tuấn Lâm cũng nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt.

Mười phút sau, hai người dưới sự trợ giúp của một dị năng giả hệ phong bay vào nhà Lâm Đạm, đợi xấp xỉ hai tiếng sau, cuối cùng mới đợi được danh sách lớp học đầy người. Lâm Đạm cầm một xấp tài liệu thật dày đi lên tầng hai, kinh ngạc nói: "Tiến sĩ, sao anh lại tới đây?"

"Tôi không thể tới sao?" Tiêu Tuấn Lâm lạnh như băng mở miệng.

"Anh dĩ nhiên có thể tới, nhà tôi tùy thời chào đón anh." Lâm Đạm lập tức nở nụ cười.

Tiêu Tuấn Lâm lúc này mới nhu hòa hơn, lấy ra một hộp thủy tinh, giọng có hơi cứng ngắc: "Tôi muốn một đóa hoa băng."

"Được," Lâm Đạm lập tức rót tinh thần lực vào hộp thủy tinh, nhẹ giọng nói: "Tôi còn tưởng anh nhìn chán rồi."

"Sẽ không chán. Đối với tôi mà nói, nó là đóa hoa đặc biệt nhất thế giới." Tiêu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm Lâm Đạm.

Lâm Đạm hơi nóng lỗ tai, lại không biết làm sao, chỉ có thể lúng túng cong môi cười. Cô đang chuẩn bị rửa sạch một cái ghế mây, thêm nhiệt khử độc, thì nghe thấy tiếng thét chói tai của Lạc Ngọc Nghiên truyền tới từ dưới tầng, "A! Ôi ông trời của con ơi! Cái váy này là quà sinh nhật của con đúng không? Chị Lâm, chị Lâm, em phát hiện đồ chị giấu trong tủ quần áo rồi nhá!"

Lâm Đạm than thầm trong lòng, đi tới đầu cầu thang nói: "Không sai, đây là quà sinh nhật chị chuẩn bị cho em đó, vốn định ngày mai đưa cho em."

Lữ Vân tới cạnh lan can nhìn xuống, chỉ thấy Lạc Ngọc Nghiên cầm một cái váy dài tơ tằm màu xanh nhạt trong tay, chỗ gấu váy thêm đầy bươm bướm màu trắng phấn, mềm mại đáng yêu, tiên khí dào dạt, mặc ra ngoài nhất định có thể đạt tỉ lệ quay đầu lại nhìn 100%. Đây là tận thế, mọi người đều mặc quần áo cũ, quần áo may mới sớm đã thành tuyệt phẩm.

Nhưng Lâm Đạm lại giúp mọi người trải qua cuộc sống trước tận thế. Cô vì họ điều chế các loại thảo dược, chữa bệnh cho họ; vì họ trồng trọt các loại nông sản mới, giúp họ bảo đảm dinh dưỡng đầy đủ; vì họ dạy dệt vải, may quần áo, nấu cơm. Cô nhóc Lạc Ngọc Nghiên này ban đầu gầy như cây họ đậu, hiện tại trắng trắng nộn nộn, khác với tất cả mọi người; Lạc Ngọc Hành và Niếp Đình thể trạng một người so với một người rắn chắc hơn, nguyên nhân đều là do Lâm Đạm có cách nuôi cả.

Chỉ có thể thương xót cho tiến sĩ Lâm thôi, dày vò lâu như vậy sắp biến thành cây cải thìa, vừa gầy vừa vàng, ủ rũ trông thấy. EQ thấp thật sự hại chết người a! Lữ Vân vừa oán thầm vừa quay lại, chỉ thấy tiến sĩ Tiêu ném cho mình một ánh mắt chết chóc, sau đó chuyên chú nhìn Lâm Đạm, ánh mắt có vẻ hơi mờ mịt.

Lữ Vân vốn định âm thầm trêu ghẹo, bỗng cảm thấy anh có chút đáng thương.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 503

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.