Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (38)

Phiên bản Dịch · 2631 chữ

Chương 232: Tận thế (38)

Lâm Đạm tràn ngập tò mò với món quà từ tiến sĩ, mang Lữ Vân tới sân huấn luyện rồi liền dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái hộp kia, hai tay không nhịn được chà xát, giống như đứa trẻ nhịn không được muốn bóc quà Giáng sinh.

Lữ Vân lần đầu thấy một mặt như lão ngoan đồng của cô, trong bụng buồn cười, đảo mắt một vòng, lại phát hiện Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành cũng đang chuyên chú nhìn cô, biểu tình một người so với một người càng dịu dàng hơn, không khỏi khẩn trương. Tiến sĩ cái đồ EQ thấp này, crush Lâm Đạm mà còn hết lần này đến lần khác không chủ động, còn đặt khối thịt béo bở trước mép hai con sói đói, anh muốn nửa đời sau không yên đúng không hả?

Lúc còn đang suy nghĩ linh tinh, cô đã mở mật mã hộp, lấy ra một cái vòng kim loại trắng bạc. Bề ngoài chiếc vòng hết sức bóng loáng bằng phẳng, ở giữa nạm một viên tinh hạch trong suốt, lớn bằng trứng bồ câu.

"Tinh hạch vua zombie hệ tinh thần?" Lâm Đạm không xa lạ gì với vật này, bởi trước đây không lâu, tiến sĩ mới đưa cho cô một viên.

"Không không không, đây không phải tinh hạch zombie," Lữ Vân liền vội vàng giải thích: "Đây là tinh hạch do tiến sĩ chúng tôi tự mình hợp thành, có tác dụng dự trữ năng lượng, truyền tinh thần lực. Tinh thần lực mọi người có biết không? Chính là ý niệm ấy, vật ngày người người đều có, cho nên chiếc vòng này ai cũng có thể dùng. Lâm Đạm, cô đeo nó lên đi, tôi dạy cô cách dùng cụ thể."

Người Lâm Đạm tin tưởng nhất không ai bằng tiến sĩ, cũng vì vậy sẽ không hoài nghi thuộc hạ của anh. Cô đeo vòng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất ra viên tinh hạch nhân tạo kia, nội tâm tràn đầy rung động. Không ai từng tiếp xúc qua tinh hạch vua zombie, vì vậy cũng không biết nó ẩn chứa năng lượng mênh mông biết nhường nào, nhưng Lâm Đạm ngày nào cũng ôm nó đi ngủ, tự nhiên biết nó đặc biệt đến đâu. Cô vốn tưởng rằng đó là bảo vật trân quý nhất thế giới, là độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế.

Nhưng giờ đây, cô dùng tinh thần lực đụng chạm vào viên tinh hạch nhân tạo này, lại hoảng sợ phát hiện, nó không khác biệt gì so với tinh hạch của vua zombie. Nó cũng có năng lượng mênh mông, cũng có phẩm chất bền chắc không thể gãy cùng ánh sáng sáng ngời chói mắt. Nếu như ngay cả tinh hạch vua zombie cũng có thể hợp thành, trên thế giới này còn chuyện gì tiến sĩ không làm được?

Nhưng người ở chỗ này trừ cô ra, không ai biết lợi dụng tinh thần lực như thế nào, tự nhiên không phát hiện bí mật của viên tinh hạch nhân tạo này. Không dùng tinh thần lực thăm dò nó, ai cũng không biết được, bên dưới lớp vỏ cứng rắn của nó, cất giấu một bí mật đáng sợ tới mức nào.

Lâm Đạm cổ họng khô khốc, một lần nữa cảm nhận sâu sắc rằng mình không hiểu hết nổi tiến sĩ. Cụm từ "sâu không lường được" căn bản không đáng để hình dung sự mạnh mẽ của anh.

Lữ Vân không phát hiện dị thường của Lâm Đạm, nghiêm túc giải thích: "Từ tinh thần lực do tiến sĩ nghĩ ra, cụ thể làm sao vận dụng tôi cũng không phải rất rõ. Dù sao cô chỉ cần đeo vòng tay lên, dùng tay ấn ở viên tinh hạch nhân tạo, đầu trống rỗng hai đến ba phút là được. Sau đó, nó sẽ tự nhiên vận chuyển."

"Đồ chơi này rốt cuộc có tác dụng gì?" Lạc Ngọc Hành bày tỏ mình hoàn toàn không hiểu.

"Anh hai, đây chính là một món trang sức. Con trai tặng con gái đồ trang sức là lẽ bất di bất dịch." Lạc Ngọc Nghiên chắc chắn nói.

Niếp Đình hoàn toàn không phát biểu ý kiến gì. Chỉ cần Lâm Đạm thích, quản người ta đưa cái gì chứ.

Lữ Vân thiếu chút nữa bị ngốc bạch ngọt Lạc Ngọc Nghiên chọc cười, lại không thể không kiềm chế. Chờ Lâm Đạm khởi động vòng tay, cô bỗng nhiên gọi ra một quả cầu lửa, ném về phía đối phương. Quả cầu lửa màu trắng, nhiệt độ cực cao khiến không khí xung quanh nó vặn vẹo, như vậy có thể thấy, Lữ Vân là cao thủ cấp bảy trở lên.

Cô cách Lâm Đạm chỉ một cánh tay, hơn nữa hoàn toàn không có sát khí, vì vậy Lâm Đạm không hề phòng bị, căn bản không kịp tránh. Niếp Đình và Lạc Ngọc Hành đứng hơi xa một chút muốn cứu lại không kịp nữa rồi.

Khi quả cầu lửa tập kích đến gần, Lâm Đạm theo bản năng nâng tay, bảo về đầu và mặt, lại không đoán được vòng tay bỗng phát ra ánh sáng trắng chói mắt, sau đó nháy mắt hóa thành một tấm khiên bằng kim loại, thay cô đỡ được công kích trí mạng. Nhiệt độ của quả cầu lửa cơ hồ có thể đâm xuyên qua bất kỳ loại kim loại nào, nhưng không làm gì được tấm khiên. Nó rầm một tiếng vỡ thành các tia lửa, sau đó bay xuống, tắt ngúm.

Lâm Đạm hơi ngẩng đầu, tấm thuẫn kia tựa hồ có cảm ứng, lập tức đổi thành hình vòng tay, nếu không phải mặt đất bị tia lửa nhiệt độ cao đốt thủng mấy lỗ, lúc này đang bốc khói đen, Lâm Đạm tuyệt đối sẽ cho rằng hết thảy mới vừa rồi là ảo giác. Cô nhìn chằm chằm chiếc vòng tay, ánh mắt bắn ra ánh sáng sáng lạn.

Lữ Vân lòng tràn đầy kiêu ngạo, đang chuẩn bị giải thích tác dụng của vòng tay, lại thấy Lâm Đạm lộn cổ tay một cái, trực tiếp hóa vòng tay thành một khôi giáp trắng bạc, phủ lên cánh tay phải. Cô đánh một quyền vào mặt đất, đập ra một cái hố sâu to tầm thước rưỡi, lại nâng tay, khiến khôi giáp biến thành bốn lưỡi dao dài, phá rỡ vách tường xi măng cứng rắn. Căn bản không cần giảng giải, cô liền tự động thăm dò được tác dụng của vòng tay, rất nhanh nắm giữ lực công kích và phòng ngự của nó.

Lữ Vân một câu cũng không nói được, chỉ có thể đứng một bên vỗ tay cho Lâm Đạm, ai dà, bất kể ở lĩnh vực nào, đại lão vĩnh viễn là đại lão mà. Phát hiện Lạc Ngọc Hành, Lạc Ngọc Nghiên và Niếp Đình lộ biểu tình ngu ngơ, cô rốt cuộc tìm về được cảm giác ưu việt, giải thích: "Đây là hạng mục do tiến sĩ chúng tôi mới nghiên cứu ra —— khôi giáp sinh hóa, do trang bị dẫn truyền cảm giác, kim loại thể lỏng và tế bào tái sinh hợp lại mà thành, là một loại vũ khí. Bất kỳ người nào cũng có thể đeo, hiệu quả thì tùy từng người. Có người lực cảm ứng mạnh, tác dụng liền lớn; có người lực cảm ứng yếu, tác dụng liền nhỏ, nhưng phòng ngự cơ bản thì hoàn toàn đầy đủ. Người có thể giống bác sĩ Lâm, phát huy tất cả chức năng của nó tới mức tận cùng như vậy, dẫu sao chỉ là số ít."

Lữ Vân vừa dứt lời, chỉ thấy Lâm Đạm bỗng nhiên giơ nắm đấm đánh về phía Niếp Đình, mà chỗ khớp xương của cô còn hiện ra bốn lưỡi dao sắc bén (*).

(*) Google Wolverine để biết thêm chi tiết =)))

Niếp Đình lập tức ngưng tụ một tấm khiên thép thật dày, ngăn trở công kích của cô, lại thấy bốn lưỡi dao sắc bén kia trực tiếp đâm thủng tấm thép, chia năm xẻ bảy nó chẳng khác nào dao cắt đậu hũ. Trình độ sắc bén của nó vượt ra xa khỏi tưởng tượng của mọi người.

Lâm Đạm phá hỏng tấm khiên liền ngừng công kích, ánh mắt lóe sáng nhìn vòng tay vừa khôi phục trạng thái ban đầu. Vật này đơn giản là may đo vừa vặn cho cô mà, vừa vặn bổ sung chỗ yếu của cô. Từ nay về sau, vô luận đánh xa hay cận chiến, cô đều không sợ; bất kể lực công kích hay phòng ngự, cô đều không có góc chết, nào còn cần lo lắng người khác phát hiện nhược điểm và sơ hở nữa?

"Phần quà này tôi rất thích!" Cô từ thâm tâm nói.

Niếp Đình lui hai bước, khẽ mỉm cười.

Lạc Ngọc Hành tuyệt đối là người nghĩ nhiều nhất, phức tạp nhất, lúc này liền hỏi: "Vòng tay này tất cả mọi người đều có thể sử dụng? Bao gồm người bình thường?"

"Không sai." Lữ Vân chắc chắn nói.

"Giá vốn cao không? Có thể sản xuất đại trà không?"

"Giá vốn tự nhiên cao, sản xuất số lượng lớn rất khó, dẫu sao chiếc vòng tay của bác sĩ Lâm dùng thợ thủ công và nguyên liệu tốt nhất làm ra. Thật ra thì chúng tôi còn có bản chất lượng thấp, chức năng không mạnh mẽ như thế, nhưng cũng có thể khiến người bình thường trở thành dị năng giả hệ cường hóa lực lớn vô cùng, thân thể đao thương bất nhập." Lữ Vân kiên nhẫn giải thích.

"Bản chất lượng thấp đã rất tốt rồi! Tôi muốn gặp mặt tiến sĩ, hỏi hắn xem có thể sản xuất một nhóm khôi giáp sinh hóa bản chất lượng thấp không. Đây là chuyện lớn cực kỳ ích nước lợi dân, có loại khôi giáp này, xác suất sinh tồn của con người sẽ đề cao nhiều lắm. Chẳng những dị năng giả, mà còn cả người bình thường cũng có thể chiến thắng thế giới tuyệt vọng này, cô biết không?" Lạc Ngọc Hành mặt đầy kích động.

"Vậy tôi trở về hỏi thử tiến sĩ xem, sau đó liên lạc với anh sau." Lữ Vân hơi gật đầu, chuẩn bị cáo từ: "Bác sĩ Lâm, tôi đi trước, có cơ hội lại tới tìm cô."

"Được, phiền cô thay tôi nói cảm ơn với tiến sĩ. Phần quà này tôi rất thích." Lâm Đạm chân tâm thật ý nói. Cô hình như lại thiếu tiến sĩ một ân huệ lớn lao, đời này tới lúc nào mới có thể trả hết? Bỏ đi, không trả xong thì tiếp tục trả, dù sao cả đời còn rất dài.

Nghĩ như vậy, cô lần nữa khom người, thành khẩn nói cảm ơn.

Lữ Vân liên tục nói đừng khách khí, sau đó vội vã rời đi. Cô biết, lần cải cách lớn này sẽ đưa căn cứ số một lên đỉnh Trung Quốc, thậm chí toàn thế giới.

---

Cùng lúc đó, Liễu Diệp đang đi vào một sở nghiên cứu kích thước khổng lồ dưới lòng đất, bầu bạn bên người cô ta là người phụ trách căn cứ số ba Bộ Mạc.

"Cô chắc chắn vị tiến sĩ Mã này có năng lực nghiên cứu khoa học mạnh hơn tiến sĩ Tiêu?" Bộ Mạc nhăn mày hỏi.

"Tôi không phải đã chứng minh năng lực của mình với anh rồi sao? Anh hẳn nên tin tưởng tôi nhìn thấy được tương lai." Lúc nói lời này, Liễu Diệp tâm trạng trôi lơ lửng, có cảm giác sợ hãi nhè nhẹ.

"Tương lai sẽ thay đổi, hiệu ứng cánh bướm cô biết không?" Bộ Mạc cà thẻ vào cánh cửa kim loại, bước vào phòng thí nghiệm.

Liễu Diệp không nói, sợ hãi trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Không nghi ngờ chút nào, Lâm Đạm chính là cánh bướm ấy, cô sẽ mang tới thay đổi như thế nào tới thế giới này, không ai hay biết. Trừ cô ra, tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, đều y hệt như trong trí nhớ của Liễu Diệp, cho nên chỉ cần cô không tồn tại, tất cả sẽ về quỹ đạo vốn có của nó.

Nghĩ như vậy, trong mắt Liễu Diệp toát ra sát ý mãnh liệt, nháy mắt nhìn thấy Mã Trạch lại che giấu đi, "Tiến sĩ Mã, ngài hôm nay có tiến triển gì không?" Cô ta ôn hòa lễ độ hỏi.

Mã Trạch đã liên tục nhiều ngày không ngủ, quanh mắt đen xanh. Hắn ta vò mái tóc rối bời, lắc đầu nói: "Thí nghiệm lại thất bại, không được, tôi không tìm được mật mã cởi ra được khóa gen!"

Liễu Diệp cố gắng nhớ lại trong chốc lát, chỉ điểm: "Có lẽ ngài nên đổi một phương hướng, thử đào tạo và làm biến dị siêu cấp vi khuẩn xem?" Cô ta cũng không hiểu vi khuẩn học, tất cả thứ mình biết chỉ là do người khác nói cho, thậm chí ngay cả ý cụ thể cũng không hiểu. Nhưng cô ta biết, đây là khâu mấu chốt của việc chế tạo vắc-xin.

"Siêu cấp vi khuẩn? Đó là phương hướng chủ đạo của tiến sĩ Tiêu. Tôi nghiên cứu vi khuẩn và quan hệ sinh thái của chúng cơ." Mã Trạch chán nản lắc đầu: "Tôi cũng biết, thứ duy nhất có thể chiến thắng virus zombie, sợ rằng chỉ có siêu cấp vi khuẩn mà thôi. Tôi cũng chuẩn bị đi theo phương hướng này. Nhưng tài liệu nghiên cứu và thành quả nghiên cứu tương quan đều ở trong tay tiến sĩ Tiêu, tôi căn bản không tìm được phương pháp."

Liễu Diệp gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta, hỏi: "Ngài đang nói, ngài không hề hiểu gì về siêu cấp vi khuẩn?"

"Cũng không hẳn, tôi dù sao cũng là nhà vi khuẩn học, ít nhiều cũng hiểu rõ một chút, nhưng tôi không đặc biệt nghiên cứu cái này." Trải qua mấy lần cố gắng rồi thất vọng, Mã Trạch hoàn toàn không dám khinh thường nữa.

Liễu Diệp từ từ đi tới bên bàn thí nghiệm, nhìn một bình nuôi cấy hoàn toàn bị tiêu hủy, không khỏi đỡ trán. Cô ta điều chỉnh ưu tư, tiếp tục nói: "Trong tay ngài có phải có một hạng mục tên là khôi giáp sinh hóa không?" Nếu như cô ta nhớ không lầm, Mã Trạch đời trước từng nói, thời điểm những năm đầu tận thế, hắn ta bắt đầu nghiên cứu khôi giáp sinh hóa, nhưng bởi đủ loại khó khăn về vấn đề kỹ thuật nên không cách nào đột phá, thẳng đến năm tận thế thứ mười mới thành công.

Nếu vắc-xin còn chưa thấy bóng dáng đâu, cô ta dứt khoát tập trung tài nguyên lên hạng mục nghiên cứu khôi giáp sinh hóa này, tác dụng của vật kia mạnh hơn vacxin nhiều.

Mã Trạch đỡ kính, lắc đầu nói: "Lời này cô nghe ai nói? Trong tay tôi không có hạng mục nào như vậy."

Liễu Diệp đột nhiên xoay người, biểu tình kinh ngạc, sau đó tựa như nghĩ tới cái gì, ngũ quan trong nháy mắt vặn vẹo. Cô ta hình như bị lừa, không, phải nói là cả thế giới đã bị lừa rồi!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 486

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.