Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (37)

Phiên bản Dịch · 2553 chữ

Chương 231: Tận thế (37)

Trợ thủ Lữ Vân đã nhìn tận mắt tiến sĩ nghiên cứu ra thành quả hạng mục này, sau khi thành công một mực khóa nó trong két sắt, chưa từng động tới. Cô lúc ấy từng hỏi tiến sĩ: "Nếu ngài đã phát minh ra nó, tại sao không công bố nó ra ngoài? Ngài có biết nó sẽ mang tới thay đổi gì cho thế giới tuyệt vọng này không?"

Tiến sĩ chưa từng trả lời vấn đề của cô. Đối với anh mà nói, thế giới này tốt hay xấu, là ánh sáng hay bóng tối, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến anh, anh chỉ chuyên chú với thứ mình cảm thấy hứng thú, còn những cái khác chỉ là hư vô.

Lữ Vân vốn tưởng rằng thành quả này sẽ vĩnh viễn nằm trong két sắt kín gió, yên tĩnh phủ đầy bụi bặm, nhưng bây giờ, tiến sĩ lại chủ động lấy nó ra. Bất kể dự tính ban đầu khi anh chế tạo nó là gì, chỉ cần để nó xuất hiện, được nhiều người biết đến, thậm chí đưa vào sản xuất đại trà, chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với thế giới đã kế cận sự hủy diệt này.

"Tiến sĩ, tôi lập tức mang đồ tới chỗ bác sĩ Lâm." Thời điểm cầm hộp lên, tay Lữ Vân có hơi phát run.

Tiêu Tuấn Lâm ngay cả nhìn cô một cái cũng không, chẳng qua xoay người, tiếp tục công việc hôm nay, tựa như tâm vô tạp niệm.

Nửa giờ sau, Lữ Vân tới căn nhà của Lâm Đạm, đứng ở đuôi đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc. Hiện nay, nơi này đã trở thành nơi phồn hoa nhất của căn cứ số một, người tới thăm mỗi ngày kéo dài không dứt. Bọn họ có tới khám bệnh, có tới mua thuốc, còn có người chỉ đơn thuần tới xem náo nhiệt, chiêm ngưỡng bộ dáng bác sĩ Lâm.

Lạc Ngọc Hành phái mấy đội viên đứng ngoài duy trì an ninh. Bởi trước đó, Lữ Vân ngày nào cũng cùng tiến sĩ tới thăm Lâm Đạm, họ khá quen thuộc với khuôn mặt lạnh tanh của cô, không nhịn được đi lên trước hỏi thăm mấy câu.

"À, tiến sĩ bảo tôi mang cho bác sĩ Lâm món quà." Lữ Vân ôn hòa lễ độ nói.

"Không tới xem bệnh cũng không tới mua đồ? Vậy cô đừng xếp hàng, cứ trực tiếp vào trong chờ là được." Mấy người chỉ phòng khách nói.

Lữ Vân chần chờ nhìn hàng đội ngũ dài thật dài, cuối cùng gật đầu. Trong đội ngũ có dị năng giả, có người bình thường, ai ai cũng tuân thủ quy tắc cư xử cơ bản, không xuất hiện hành động ỷ mạnh hiếp yếu hay gây chuyện gì. Đó là bởi Lâm Đạm bề ngoài có vẻ thon nhỏ mềm mại, thủ đoạn lại hết sức cứng rắn. Đã từng có dị năng giả thực lực mạnh mẽ dẫn thuộc hạ của mình tới chỗ cô muốn cướp thuốc, thậm chí định làm nhục cô, trong chớp mắt bị cô nổ tung đầu.

Ngày hôm đó, tòa nhà sơn trắng này nhuộm đỏ, mà Lâm Đạm không cho phép bất kỳ ai đụng tới, mà để máu tươi và dịch não dính bê bết trên tường và sàn nhà, ước chừng qua ba ngày mới lau rửa sạch sẽ. Tất cả mọi người đều bị thủ đoạn của cô chấn nhiếp, bị thực lực nháy mắt giết chết một cao thủ tuyệt định của cô dọa lui, từ đây không còn dám gây chuyện nữa.

Lời đồn đãi như thế còn có rất nhiều, Lữ Vân thường nghe kể nhất cử nhất động của Lâm Đạm từ chỗ mấy nhân viên an ninh, cho nên độ hảo cảm với cô rất cao. Ở tận thế, phụ nữ là kẻ yếu, sống sót cực kỳ khó khăn, mà Lâm Đạm đã sống ra cuộc sống tất cả phụ nữ mong ước. Cô không cần dựa vào bất kỳ người nào, cũng không cần lấy lòng bất cứ ai, cô chỉ cần làm theo ý muốn của bản thân.

Ngay cả một người phụ nữ như Lữ Vân cũng không nhịn được kính mến cô, huống chi là tiến sĩ đồng hành với cô suốt một đường?

Đang lúc suy nghĩ linh tinh, Lữ Vân đã được hai dị năng giả nọ mang vào phòng khách, thấy Lâm Đạm đang cúi đầu ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc bắt mạch cho một bệnh nhân, tư thái nhìn qua rất chuyên nghiệp, cứ như là một lão đại phu Trung y vậy.

Lâm Đạm cũng phát hiện Lữ Vân, cũng không dừng việc của mình, mà gật đầu với cô một cái, coi như chào hỏi, tiếp đó hỏi thăm tình huống bệnh nhân: "Anh đau đầu gối bao lâu rồi?"

"Phải hơn nửa năm rồi, đến mỗi ngày mưa dầm, đầu gối sẽ như bị kim châm, thời điểm nghiêm trọng còn sưng lên. Tôi vốn nghĩ bây giờ đã là tận thế rồi, loại bệnh nhẹ này nhịn đau một chút là được, không cần chữa, nhưng có một lần tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, đầu gối bỗng nhiên đau không chịu nổi, chạy cũng không chạy được, suýt nữa thì bị zombie xơi tái. Tôi lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bác sĩ Lâm, chân này của tôi mà tuột xích, nói không chừng một ngày kia rời căn cứ là không về nổi nữa, lòng tôi cũng rất sợ. Trong nhà tôi còn có vợ con phải nuôi, không thể chết được!" Nói tới căn bệnh, vị dị năng giả này mặt đầy sầu khổ.

Lâm Đạm nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, không vì hắn nói đến vài chuyện chẳng liên quan đến bệnh tình mà cảm thấy khó chịu, "Anh yên tâm, bây giờ mặc dù là tận thế, nhưng y học còn chưa sa sút, bệnh này của anh có thể trị." Cô ôn hòa nói: "Anh trước kia hẳn không phải người vùng Tây Nam đúng không?"

"Đúng đúng đúng, tôi từ phương Bắc tới, tới chỗ này không bao lâu thì bị bệnh."

"Được, tôi kê cho anh một đơn thuốc, anh ra đằng sau nhà tìm Tiểu Nghiên bốc thuốc nhé." Lâm Đạm lấy ra một tờ giấy trắng, xoạt xoạt viết mấy hàng chữ.

Người nọ thiên ân vạn tạ đi rồi, Lâm Đạm lúc này mới nhìn về phía Lữ Vân áy náy nói: "Cô chờ lát nữa nhé, tôi có việc phải đi một chút."

"Ngài cứ làm việc của ngài, tôi không thiếu thời gian." Lữ Vân liên tục khom người, thái độ cung kính. Nhìn thấy Lâm Đạm làm việc chăm chỉ, cô có ảo giác như nhìn thấy tiến sĩ vậy. Khó trách hai người có thể tụ chung một chỗ, hóa ra là do từ trường hợp nhau mà ra, bọn họ đều lãnh đạm, đều ung dung, đều chuyên chú, chỗ duy nhất Lâm Đạm không giống tiến sĩ, đó chính là cô chỉ lạnh lùng mặt ngoài, nội tâm lại bọc một ngọn lửa, cháy không quá vượng, không nóng bỏng, lại hết sức ấm áp, hết sức ôn hòa.

Lâm Đạm thấy Lữ Vân an an ổn ổn ngồi trên ghế salon uống trà, quả thật rất thừa thời gian, thế là lại vùi đầu vào công việc. Bất kỳ người nào đều có thể chờ, chỉ bệnh nhân là không, huống chi đại đa số người trong trụ sở bởi tiết kiệm tài nguyên, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ tuyệt đối không đi khám.

Cô cầm ra một bản ghi chép thật dày, nói với Lạc Ngọc Hành: "Anh xem, đây là hồ sơ bệnh lý của tôi. Người trong trụ sở chúng ta phần lớn đến từ khắp trời nam biển bắc, người địa phương rất ít, mà vùng núi Tây Nam này hoàn cảnh ẩm ướt, chướng khí (khí độc ở vùng rừng núi) cũng nặng, người ngoài căn bản không thích ứng được. Tháng này tôi liên tục chữa trị hai mươi mấy người bị thấp khớp, chiếm 10% số bệnh nhân, thế là đã loại bỏ rất nhiều người bình thường không có tinh hạch, hoặc người không muốn lãng phí tài nguyên nên không muốn đến khám rồi. Bệnh thấp khớp đã trở thành bệnh lưu hành hàng đầu tại căn cứ số một, phải mở rộng phạm vi chữa trị và phòng ngừa.

"Tình huống này tôi cũng biết. Nói thật với cô, lính dưới tay tôi, mười người thì có đến sáu người bị bệnh thấp khớp. Hoàn cảnh bây giờ tồi tệ hơn trước vô số lần, người không gánh nổi càng ngày càng nhiều." Lạc Ngọc Hành lắc đầu xúc động.

"Cho nên tôi gần đây nghiên cứu ra một loại thuốc, nguyên liệu chủ yếu là cây long đởm (1) sau khi biến dị, có tác dụng giảm đau đớn khi bị thấp khớp. Loại thuốc này không cần uống, trực tiếp ném vào lửa đốt, khói mù khuếch tán ra hít vào cũng có hiệu quả giảm đau. Nếu như anh cảm thấy không yên tâm, có thể thử dùng trước trong phạm vị nhỏ, chắc chắn hiệu quả trị liệu không tệ rồi hẵng phổ biến rộng rãi ra ngoài. Loại thuốc này điều chế đơn giản, giá cả rẻ, gia công sơ sài, hoàn toàn có thể phân phát miễn phí cho người dân, sau này tôi sẽ giao toa thuốc cho quân đội." Lâm Đạm vừa nói chuyện vừa viết toa thuốc ra.

Lạc Ngọc Hành tâm tình phức tạp nhìn cô: "Cô luôn nghĩ cho mọi người, dầu gì cũng phải căn nhắc cho mình chút chứ. Chỉ bằng vào cống hiến của cô, đòi một khối lãnh địa riêng miễn thuế từ căn cứ không khó."

"Tôi sống một mình, mỗi ngày ba bữa, không nhiều không ít; ngày nào cũng ngủ trên giường một thước rưỡi, không rộng không hẹp, cuộc sống an an ổn ổn, tôi cần mảnh đất lớn thế làm gì?" Lâm Đạm mặt đầy không giải thích nổi. Cô sợ nhất chính là rắc rối, nhiều thêm một mảnh đất tức là nhiều thêm một phương diện cần quản lý, cần gì phải thế?

Lạc Ngọc Hành ôm mặt, cuối cùng không nhịn được cười: "Được, tôi giúp cô làm chuyện này. Đưa toa thuốc cho tôi, tôi đi tìm Dương Hoa Đồng."

Lâm Đạm xé tờ giấy ghi chú xuống, một chút do dự cũng không có. Chờ Lạc Ngọc Hành đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía một bệnh nhân, giọng chút chút lo âu: "Vị đại ca này, anh thế nào rồi? Có phải bệnh quá nặng, đau đến không chịu nổi? Tôi đỡ anh vào giường bệnh nằm nhé?"

Đại hán ngượng ngùng khoát tay, nức nở nói: "Không cần đỡ, không cần đỡ, bác sĩ Lâm, tôi cũng bị thấp khớp, đến tìm ngài khám bệnh. Không nghĩ tới ngài khám cho nhiều người, sớm đã nghĩ xong biện pháp cho tất cả rồi. Bác sĩ Lâm, tại tận thế này, người tốt giống ngài không còn nhiều lắm, tôi thật sự rất cảm động!"

Biết được anh trai này không phải bị bệnh nặng, Lâm Đạm lập tức yên lòng, có chút dở khóc dở cười. Cô là người tốt sao, điểm này ngay cả chính cô cũng không biết. Cô không có trí nhớ, từng hành động cử chỉ chẳng qua nghe theo bản tâm mà thôi.

Lữ Vân ngồi một mình trong góc, yên lặng nhìn Lâm Đạm tiếp đãi một bệnh nhân lại một bệnh nhân, giải quyết đồng loạt cùng một chứng bệnh, nhưng không thấy khô khan nhàm chán một tí nào. Càng hiểu Lâm Đạm, cô càng thích cô ấy hơn, khó trách ngay cả loại núi băng như tiến sĩ cũng động tâm vì cô ấy.

Lâm Đạm bận đến chạng vạng tối mới đóng cửa phòng khám, nói lời xin lỗi với Lữ Vân: "Xin lỗi, để cô chờ lâu rồi."

"Không sao không sao, tôi ngày nào cũng đợi trong sở nghiên cứu chẳng ai trò chuyện, vừa vặn tới chỗ cô hóng gió một chút. Mới vừa rồi tôi ra vườn thuốc của cô tham quan, cô trồng thật nhiều thảo dược a! Rau cải cũng rất tươi ngon, có mấy phẩm loại tôi còn chẳng nhìn thấy bao giờ." Lữ Vân cầm trong tay một quả dưa vàng mới hái từ vườn xuống, vẫn còn dính nước tưới.

"Đó là do Tiểu Nghiên tìm từ trên núi tới đấy. Em ấy gần đây phát hiện rất nhiều nông sản mới lạ, mùi vị cũng rất ngon, chắc chắn không độc không tác dụng phụ thì sẽ phổ biến rộng rãi trong trụ sở, đến lúc đó ngày nào cô cũng có thể ăn hoa quả tươi mới rồi." Nói tới Lạc Ngọc Nghiên, Lâm Đạm lộ ra nụ cười tự hào.

Lữ Vân bỗng nhiên có chút hâm mộ Tiểu Nghiên trong miệng Lâm Đạm, song lại kịp thời đè suy nghĩ vớ vẩn này xuống. Cô giơ tay đặt hộp kim loại lên bàn nói: "Đây là quà tiến sĩ tặng cho cô, cô có thử chút không?"

"Quà gì?" Lạc Ngọc Hành làm xong việc từ bên ngoài đi tới, theo sau là Lạc Ngọc Nghiên và Niếp Đình đầu đầy cỏ. Hai người họ hôm nay lại lên núi tìm loài cây mới.

"Đi, chúng ta ra sân huấn luyện đằng sau thử một lần. Lâm Đạm, tôi cam đoan cô nhất định sẽ thích nó." Lữ Vân tung ra mồi câu (2), cũng không để cho người không có nhiệm vụ tránh đi. Tiến sĩ nếu dám đưa ra phần quà này, thì tuyệt đối không có ý định che che giấu giấu.


(1) Long đởm: Hán Việt là 'tần giao', một vị thuốc Đông y, phần thân rễ cuộn thành từng cục không đều, dài 1-3 cm, đường kính 0,3-1 cm, mặt ngoài màu nâu xám thẫm hoặc nâu thẫm, phần trên có những vết sẹo thân hoặc phần còn sót lại của thân cây, phần xung quanh và phía dưới mang nhiều rễ mảnh. Rễ hình trụ hơi vặn, dài 10-20 cm, đường kính 2-5 mm, mặt ngoài màu vàng nhạt hay nâu vàng, phần nhiều phía trên có những vết nhăn ngang rõ rệt, phía dưới hẹp hơn, có những nếp nhăn dọc và vết sẹo của rễ con. Chất giòn, dễ bẻ gẫy, mặt gẫy hơi bằng phẳng, vỏ trắng vàng hoặc nâu vàng, gỗ màu nhạt hơn vỏ rễ dưới dạng vòng chấm chấm. Mùi nhẹ, vị hơi đắng.

Long đởm có tác dụng thanh độc giải nhiệt, lợi tiểu, tiêu thực, tiêu viêm.

(2) Tung mồi câu: nguyên văn là bán gút thắt - gút thắt là chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví tới mấu chốt sự việc.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.