Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (34)

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Chương 228: Tận thế (34)

Tiêu Tuấn Lâm tới một hồi lâu, không thăm dò thấy tinh thần lực của Lâm Đạm, cho nên một mực đợi trên xe. Trừ Lâm Đạm, anh không thích xuất hiện quá lâu cùng bất kỳ người nào khác. Anh ưu nhã bước xuống xe, trong ngực ôm một cái hộp vuông che vải trắng.

Bốn dị năng giả thể trạng cao lớn dập khuôn theo sau lưng anh, ánh mắt sắc như ưng quét qua tất cả mọi người.

"Anh Hắc Tử, bọn họ đều là dị năng giả cấp tám!" Một cô thiếu nữ đè thấp giọng nói.

"Anh biết, da đầu anh tê rần rồi này!" Hắc Tử hơi hơi chớp mắt, ra hiệu tất cả mọi người ngàn vạn lần chớ hành động thiếu suy nghĩ.

Tại Trung Quốc nơi dị năng giả cấp sáu, cấp bảy có thể nói là lông phượng sừng lân, dị năng giả cấp tám là nhân vật như thế nào? Nếu đi tới căn cứ khác, ăn trên ngồi trước là chuyện đương nhiên, mà tại căn cứ số một, bọn họ chỉ có thể thành hộ vệ cho thanh niên tuấn mỹ vô cùng này, có thể thấy thân phận thanh niên cao tới mức nào.

"Đó chính là tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm trong truyền thuyết! Bốn hộ vệ kia chỉ là mặt nổi thôi, trong tối ít nhất còn có mười cao thủ như vậy đang bảo vệ anh ta, cấp bậc khẳng định đều từ cấp tám trở lên." Hắc Tử khoa tay múa chân ra con số, tim một trận cuồng loạn.

"Anh Hắc Tử, thật ra người vừa rồi báo giá cho anh cũng là cao thủ cấp tám, hệ hỏa. Còn nữa, người đàn ông đỡ gùi cho bác sĩ Lâm là cao thủ cấp tám đỉnh cao sắp lên cấp chín, hệ kim." Thiếu nữ ghé vào bên tai Hắc Tử tiếp tục nói.

Hắc Tử đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ luôn. Thanh niên tính khí nóng nảy cũng mở to hai mắt, một bộ biểu tình không dám tin. Gã cảm thụ được uy áp từ hai người kia, chỉ cho rằng họ là cao thủ, lại không đoán được họ cường hãn tới trình độ này. Bác sĩ Lâm rốt cuộc là người nào? Tại sao nhiều cường giả thích vây quanh cô như vậy?

"Em không nhìn lầm chứ? Dị năng giả cấp tám, cấp chín dễ nói chuyện vậy à? Mới vừa rồi bọn anh còn chỉ lỗ mũi họ mắng họ hại người, cũng không thấy họ nổi giận nha!" Thanh niên vẫn không dám tin tưởng.

Thiếu nữ chỉ mắt mình nói: "Dị năng giám định của em cho tới giờ chưa từng sai lầm, dựa vào cái này, em cứu các anh bao nhiêu lần rồi? Anh còn không tin em? Mới vừa rồi em liên tục nháy mắt với các anh, để các anh bình tĩnh một chút, các anh không thấy sao?" Cô bé vừa dứt lời, chỉ thấy tiến sĩ Tiêu trong truyền thuyết xa xa nhìn cô một cái, ánh mắt sắc bén.

Thiếu nữ lập tức cúi đầu xuống, che miệng thật chặt, nhưng không biết vì sao lại sợ hãi như vậy.

"Người khác đều nói không khí tại căn cứ số một đặc biệt tốt, sống ở chỗ này không khác biệt gì so với trước tận thế, trước kia anh còn chưa tin, bây giờ cuối cùng cũng thấy được rồi. Nếu như ở căn cứ trước kia, chúng ta đắc tội một cao thủ như thế, thi thể sợ rằng đã sớm lạnh. Quản dược liệu của họ có được hay không, giá cả có đắt hay không, họ sẽ bắt chúng ta mua, không mua không được. Nhưng cửa hàng này mặc dù giá cả hơi cao, lại không buộc chúng ta giao tinh hạch, coi như có lương tâm." Hắc Tử sờ cái đầu đầy mồ hôi lạnh nói.

Có so sánh mới thấy ưu khuyết, trước còn cảm thấy cửa hàng của Lâm Đạm hại người, bây giờ họ ngược lại có chút cảm ân, có thể bình an từ trong nhà đi ra, không cụt tay cụt chân, thật là quá may mắn! Mắt thấy tiến sĩ Tiêu bước vào nhà Lâm Đạm, mấy người co cẳng liền đi, rất sợ chọc phải rắc rối gì, lại thấy một dị năng giả hệ phong cõng một người lảo đảo chạy tới.

"Bác sĩ Lâm, mau tới cứu mạng!" Người kia lớn tiếng kêu lên, sau đó ngã ở ven đường. Hắn đã hao sạch dị năng, chỉ còn cách mười mấy thước ngắn ngủi, nhưng vô luận thế nào cũng chạy không nổi.

"Mau hỗ trợ." Hắc Tử không chút nghĩ ngợi đỡ hai người dậy, biểu tình hết sức kinh hãi. Chỉ thấy người nằm trên lưng người kia sắc mặt biến đen, sắc môi tím bầm, hẳn trúng phải kịch độc, không chừng ngay giây tiếp theo sẽ mất mạng. Khó trách đồng đội anh ta chạy gấp như vậy, ngay cả đế giày cũng mài rách, đây là đang chạy đua với thần chết mà!

"Anh ta làm sao?" Lâm Đạm thật nhanh từ trong nhà đi ra, Niếp Đình thuận tay tiếp lấy bệnh nhân, đưa vào phòng trị liệu.

"Cậu ấy bị rắn biến dị cắn, vết thương ở bắp chân." Dị năng giả hệ phong được Hắc Tử đỡ vào phòng giọng suy yếu mở miệng.

Lâm Đạm cắt gấu quần người bị thương ra, quả nhiên phát hiện trên bụng chân đối phương có một vết thương lớn đen sì thối rữa, to chừng nắm đấm.

Đám người Hắc Tử hít ngược một hơi lạnh, không khỏi bi ai thầm nói: Xong rồi, người này hết cứu! Anh ta trúng độc quá sâu, coi như thuốc giải độc tốt nhất cũng không có tác dụng đâu!

Nhưng Lâm Đạm ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái, đầu tiên nhét một viên giải độc cho người bị thương, kéo người nọ từ bên bờ tử vong về, sau đó dùng dao tước đi phần thịt thối rữa, chậm rãi rút máu độc ra. Rất nhanh, một quả cầu máu đen nhánh ngưng tụ tại lòng bàn tay cô, sau đó không ngừng lớn dần, bị cô kéo đi tinh lọc, rồi truyền vào cơ thể người bị thương. Cô giống một cái máy thẩm tách, cuồn cuộn không ngừng lọc máu độc, lại cuồn cuộn không ngừng bơm trở về, mà sắc mặt đen sì của người bị thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên hồng nhuận.

Đám người Hắc Tử nhìn ngu người, bởi bọn họ cho tới giờ chưa từng biết hóa ra dị năng hệ thủy có thể dùng như thế! Thiếu nữ đứng sau lưng Hắc Tử không ngừng dụi mắt, lần đầu hoài nghi phán đoán của mình. Chỉ dựa vào ngón nghề Lâm Đạm hiển lộ ra, sao cô ấy chỉ là dị năng giả hệ thủy cấp hai được?

Dị năng giả hệ phong kia đã sớm mệt mỏi tê liệt, vào lúc này đang nằm ngoài trên ghế ngủ ngon lành, tỏ ra rất an tâm. Hắn đã sớm biết, chỉ cần đưa người vào được phòng khám của bác sĩ Lâm, đồng đội mình không chết được.

Lọc độc tố xong, Lâm Đạm lúc này mới bôi thuốc cầm máu và kim sang dược vào bụng chân người bị thương. Chỉ chớp mắt một cái, vết thương lớn bằng quả đấm liền bắt đầu khép lại, đánh một tầng vảy, dùng vải thưa cột chắc, ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai ngay cả sẹo cũng không lưu lại. Trải qua sự sửa đổi không ngừng của Lâm Đạm, đây là bản kim sang dược thứ tư, hiệu quả tự nhiên không phải bản một có thể so với.

Đám người Hắc Tử há to mồm, mặt đần độn. Này, này khỏi hẳn rồi? Phải chết không nghi ngờ, không thuốc nào chữa được đã nói tốt đâu?

Người bị thương mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong phòng khám của Lâm Đạm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía dị năng giả hệ phong, thấp giọng nói: "Bác sĩ Lâm, cho người anh em của tôi một chai phục xuân hoàn, tôi bỏ tiền."

"Phục xuân hoàn bản sửa đổi lên giá." Lâm Đạm tốt bụng nhắc nhở.

"Lên giá tôi cũng mua. Cậu ấy vì kịp thời đưa tôi trở lại, thiết chút nữa gãy chân rồi." Ở tận thế, câu này tuyệt không phải dùng phép tu từ nói quá, mà là chân chân thực thực từng xảy ra. Một dị năng giả hệ phong bởi chạy với tốc độ cực cao, mài gãy cả xương cốt mình, từ đây thành người tàn tật. May mắn thảm kịch ấy chưa xảy ra trên người chiến hữu mình.

"Được, lát nữa anh đi lấy hóa đơn nhé." Lâm Đạm từ hòm thuốc lấy ra một cái chai nhỏ màu xanh.

Người bị thương kia lập tức nắm cái chai thật chặt trong tay, một bộ biểu tình nhức nhối lại hết sức mừng rỡ. Hắn ma sát nóng chai, lại mở ra ngửi một cái, sau đó đổ thuốc ra lòng bàn tay, bỏ từng viên vào miệng liếm, cuối cùng bỏ lại về chai, nhét vào túi đồng bạn, mặt đầy biểu tình chưa thỏa mãn.

Đám người Hắc Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, thật không biết nên lộ biểu tình gì mới phải. Thao tác của anh có phải quá dị rồi không? Cho người ta thuốc còn phải móc ra liếm, hai người thật sự không phải "tình huynh đệ" à?

Dị năng giả hệ phong kia được người bị thương đánh thức, đầu tiên kinh ngạc vui mừng vỗ bả vai đồng bạn, sau đó nhận ra có cái gì cưng cứng trong túi, lôi ra nhìn một cái, nhất thời cao hứng điên luôn rồi: "Mịa, không phải chứ? Gà con chú trượng nghĩa tới vậy cơ à, mua phục xuân hoàn cho anh? Một viên phục xuân hoàn có thể giúp anh trong vòng mười phút khôi phục dị năng về trạng thái đỉnh cao, chú một hơi mua cho anh mười viên, há chẳng phải cho anh thêm mười cái mạng? Gà con, chú quả nhiên là anh em tốt của anh, anh quá cảm động!"

"Vì cứu anh, chú thiếu chút nữa chạy gãy chân, anh đây cũng rất cảm động."

Hai người ôm nhau khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, tình cảnh hết sức cảm động lòng người. Dĩ nhiên, nếu như không tận mắt nhìn thấy người bị thương liếm viên thuốc, bọn Hắc Tử sẽ càng cảm động hơn.

"Anh Hắc Tử, anh Hắc Tử, phục xuân hoàn kia tuyệt đối là thứ tốt!" Một đội viên lặng lẽ chọc sống lưng Hắc Tử.

"Anh Hắc Tử, thuốc cầm máu, kim sang dược kia cũng tốt!"

"Thuốc giải độc cũng tốt, hiệu quả siêu cấp nhanh!"

Các đội viên chọc chọc sau lưng Hắc Tử, ngay cả thanh niên tính khí nóng nảy lúc nãy cũng không đề cập tới việc giá thuốc quá cao nữa. Nơi này nào phải hắc điếm, mà là tiệm thuốc ma thuật, thế giới huyền huyễn luôn được không! Mấy trăm viên tinh hạch cấp năm họ còn ngại đắt, đúng là muốn thăng thiên rồi!

Hắc Tử trong lòng phát khổ, trên mặt không dám biểu lộ. Y dĩ nhiên biết thuốc này là đồ tốt, nhưng giờ đã muộn rồi! Bọn họ vừa mới thả lời độc ác, nói tuyệt đối không mua, còn hoài nghi cừa hàng này lừa đảo, chuyên môn bắt nạt khách hàng, hiện tại bảo y đổi lời thế nào đây hả?

Hắc Tử nhìn người bị thương hoạt bát nhảy loạn, rốt cuộc vẫn cắn răng, kiên định nói: "Bác sĩ Lâm, tôi muốn mua thuốc."

Đội viên của y thở phào một hơi nhẹ nhõm, rốt rít like cho đội trưởng co được giãn được. Mặt mũi là cái gì, tinh hạch là cái gì, có thể quan trọng hơn mạng không?

"Mọi người có thể tới tìm đội trưởng Lạc thương lượng chuyện mua thuốc, tôi vừa mới trở lại, cần rửa mặt một chút." Lâm Đạm chỉ quần áo dính đầy bùn đất của mình nói.

Lạc Ngọc Hành nhướng một bên chân mày, biểu tình cười như không cười. Đám người Hắc Tử vội vàng đồng ý, gò má từ từ đỏ lên. Mẹ nó chứ, đều do không khí ở căn cứ trước kia quá kém, khiến họ cứ thấy một cô gái xinh đẹp là lại nhịn không được nghĩ bậy! Bác sĩ Lâm người ta có chân tài thực học, chỉ bằng bản lĩnh chế thuốc của cô, cao thủ cấp mười vây quanh cô lấy lòng họ cũng sẽ không thấy kỳ quái.

Lâm Đạm dẫn Lạc Ngọc Nghiên lên tầng rửa mặt, Tiêu Tuấn Lâm ôm cái hộp vuông, không nói một lời đứng ở một góc sạch sẽ nhất. 15 phút sau, Lâm Đạm đi tới, sắc mặt nhìn qua hơi tái nhợt, ánh mắt lại hết sức sáng ngời.

Cô đưa tay ra hiệu: "Tiến sĩ mời ngồi." Một tầng màng nước nhiệt độ cao lập tức bọc cái ghế lại, chậm rãi bốc hơi.

Tiêu Tuấn Lâm ngồi vào chỗ của mình liền vén vải trắng lên, nói: "Nó không tan." Đóa hoa lung linh trong suốt nở rộ trong hộp thủy tinh, khí lạnh lượn lờ, đẹp như mộng ảo.

Lâm Đạm đỡ trán cười khẽ: "Tiến sĩ, tôi cho rằng hôm nay anh sẽ không tới cơ. Tôi quên nói cho anh, thực lực của tôi bây giờ tăng cao, hoa băng này có thể nở rộ 72 tiếng, như vậy sau này anh không cần thường xuyên tới đánh dấu nữa."

Tiêu Tuấn Lâm tròng mắt hơi tối sầm lại, trầm giọng nói: "Tôi không cần, để nó tan trước hừng đông như cũ đi."

"Tại sao?" Lâm Đạm cảm thấy rất kỳ quái. Cô cho rằng tiến sĩ rất ghét tiếp xúc thế giới bên ngoài, mỗi ngày đều phải tới chỗ cô đánh dấu nhất định không nhịn được, cho nên mới liều mạng rèn luyện tinh thần lực, tìm cách kéo dài sức sống của đóa hoa, hóa ra tiến sĩ lại không cần.

"Tôi không thích hoa nở mãi không tàn, nhất khô nhất vinh, nhất tử nhất sinh, đó mới là phép tự nhiên." Tiêu Tuấn Lâm rũ mi mắt, giọng trầm trầm.

Lâm Đạm tựa hồ lĩnh ngộ được cái gì, ánh mắt nhìn về phía tiến sĩ càng lộ vẻ sùng bái, sau đó điểm nhẹ đầu ngón tay, hòa tan đóa hoa băng.

Lạc Ngọc Nghiên đứng trên đầu cầu thang thiếu chút nữa cười muốn ngất luôn, vừa lắc đầu vừa vui tươi hớn hở thầm nghĩ: Tiến sĩ Tiêu đồ ngốc này, rõ ràng chỉ muốn ngày nào cũng được tới thăm chị Lâm, còn phải tìm lý do cao thâm khó lường vậy làm chi. Nhà khoa học lớn ấy à, sao EQ thấp thế!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 515

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.