Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (33)

Phiên bản Dịch · 2397 chữ

Chương 227: Tận thế (33)

Một lần thủy triều zombie quy mô lớn không những không khiến căn cứ số một bị tiêu diệt, mà còn mang đến cho nó thời cơ phát triển cực nhanh. Mấy triệu tinh hạch zombie là tài sản to lớn biết nhường nào, có thể bồi dưỡng ra bao nhiêu cao thủ dị năng giả? Chỉ cần cái này thôi, rất nhiều người sống sót dù phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh, cũng phải ngàn dặm xa xôi chạy tới căn cứ số một.

Trong thời gian rất ngắn, căn cứ số một vốn dân số thiếu hụt nghiêm trọng nháy mắt đầy ắp người, cho dù Khương Cảnh Bác muốn mang đội của y trở lại, nơi này cũng không còn đất đặt chân cho họ. Nhưng Khương Cảnh Bác từng là nhân vật số hai trong căn cứ, cũng chẳng phải người ngu, tự nhiên sẽ không tự tới tìm ngược, rất nhanh mang theo thuộc hạ rời đi, sau này không nghe thấy tin tức gì của họ nữa.

Trưa hôm nay, Tiêu Tuấn Lâm theo lệ tới thăm hỏi căn nhà của Lâm Đạm, không phát hiện chủ nhân đâu, lại thấy Niếp Đình đang trồng trọt làm cỏ trong vường, Lạc Ngọc Hành ngồi ở phòng khách, tay cầm giấy bút, một bên nói chuyện với mấy người sống sót, một bên ghi chép cái gì.

"Mọi người ở đâu? Tên bệnh nhân là gì? Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Triệu chứng thế nào? Ừ, tôi biết, được, bác sĩ Lâm trở lại tôi sẽ nói cho cô ấy. Không, không cần đưa tới, nếu bệnh nhân bệnh quá nghiêm trọng, không thể động vào, Lâm Đạm sẽ tự tới cửa khám. Đúng, mọi người không hiểu y, tùy tiện động vào anh ta sẽ nguy hiểm. Tốt, không cần cảm ơn, tiền thù lao một trăm viên tinh hạch sơ cấp. Aiz, khách khí, khách khí quá, đây là giá cả của Lâm Đạm, tôi không thể tùy tiện thay cô ấy nhận đồ này nọ, mọi người cứ cầm về đi. Tôi nói thật, cô ấy không coi trọng những vật ngoài thân này đâu, bây giờ là tận thế rồi, thiếu bác sĩ thiếu thuốc, mọi người cũng không dễ dàng, cứu thêm một người là một người, ai bảo cô ấy thiện lương. Lấy đi lấy đi, chúng tôi không nhận!"

Hai bên vừa nói liền nổi lên tranh chấp, một bên nhất định phải tặng, một bên nhất định không thu, lôi lôi kéo kéo tí nữa thì đánh nhau. Cuối cùng, mấy người tới cầu y ném đùng đồ xuống đất rồi thật nhanh chạy xa, lưu lại Lạc Ngọc Hành dở khóc dở cười đứng tại chỗ.

"Anh Lạc? Có phải lại có người ném đồ xuống chạy không?" Một thanh niên mập mạp ôm một bó dược liệu phơi khô lớn đi tới. Hắn là hàng xóm của Lâm Đạm, mỗi ngày sẽ rút thời gian ra giúp Lâm Đạm làm việc. Mặc dù đây là công việc không có lương, vẫn chọc cho biết bao người gato. Bọn họ muốn nịnh hót Lâm Đạm mà không được đây, ai như đám gần quan được ban lộc này, ngày ngày giở đủ mọi thứ trò lấy lòng Lâm Đạm chứ.

"Đúng vậy, nhiều đồ như thế, kho hàng không nhét nổi mất." Lạc Ngọc Hành chỉ mấy bao tải chất đống trong sân nói.

"Vậy chúng ta mở rộng kho hàng ra đi. Tôi dù sao cũng có một người, ở chẳng chiếm chỗ mấy, anh phá tường rào nhà tôi đi, tôi cho bác sĩ Lâm mấy chục thước vuông đằng sau đấy." Mập mạp vui tươi hớn hở nói.

"Haha, mập mạp, chú đang nịnh hót lấy lòng đấy hả? Sân nhà tôi cũng rất rộng rãi, tôi cho bác sĩ Lâm hết cũng được." Lại một thanh niên cõng cái gùi to đi tới, trong tay còn cầm cái cuốc dính đầy bùn đất.

"Được rồi, chớ ồn ào, mấy trăm ha đất đai quanh đây đều do tôi đưa cho Lâm Đạm, cô ấy thích xây nhà bao lớn thì xây bao lớn, có tôi xuất lực hết rồi, cần gì hai người tới lấy lòng?" Lạc Ngọc Hành tức giận mở miệng.

"Được lắm anh Lạc, anh giàu anh có quyền!" Thanh niên dáng người gầy gò giơ ngón tay cái lên, mặt đầy khâm phục.

Mập mạp giả bộ nôn ọe: "Giàu cái gì mà giàu, số đất đai này là do bác sĩ Lâm người ta tự kiếm đấy! Ban đầu căn cứ đã nói, ai có thể đưa tiến sĩ tới, người đó có thể lĩnh một lãnh địa riêng, bác sĩ Lâm che chở tiến sĩ tới, nửa đường xe bị hỏng, bị anh Lạc anh lượm tiện nghi. Anh nói chú nghe, bác sĩ Lâm thực lực thế nào, anh Lạc thực lực thế nào, bác sĩ Lâm người ta còn cần anh ta bảo vệ chắc?"

"Cũng phải, gặp phải thủy triều zombie, bác sĩ Lâm ném mấy bình thuốc hấp dẫn côn trùng là xong, quả thật không cần người khác hỗ trợ. Anh Lạc à, tiện nghi này anh chiếm hay thật đấy ha!"

Lạc Ngọc Hành sờ lỗ mũi, mặt có chút đỏ.

Ba người đang trò chuyện hăng say, mấy dị năng giả võ trang đầy đủ tới gõ cửa, cao giọng hô: "Bác sĩ Lâm ở nhà không, chúng tôi tới mua thuốc."

"Khách tới cửa à." Lạc Ngọc Hành ra ngoài, mấy người bình thường trước cửa sắt làm công tác kiểm tra và ghi đơn nhận nhiệm vụ nhăn mày nói: "Đến vùng Thương Sơn? Nơi đó là chỗ zombie tụ tập, hệ số nguy hiểm rất cao!"

"Không sai, cho nên trước khi lên đường chúng tôi muốn tìm bác sĩ Lâm mua một ít thuốc dự phòng. Chúng tôi mới tới căn cứ số một không bao lâu, điểm cống hiến không đủ, không được chia nhà, cho nên không thể không liều mạng a." Dị năng giả dẫn đầu cõi lòng mong đợi nhìn Lạc Ngọc Hành.

"Được rồi, mọi người vào đây." Lạc Ngọc Hành mở cửa sắt ra, để những người này đi vào, mập mạp và gầy gò một trái một phải đứng sau lưng hắn, trên mặt sớm không còn cười đùa lúc trước.

Nhận ra uy áp tản mát ra trên người họ, mấy dị năng giả càng làm việc cẩn thận hơn. Ngay hôm họ vào căn cứ số một đã có người cảnh báo họ, đắc tội ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Lâm Đạm, bởi cô có địa vị vô cùng đặc thù. Ở nơi tấc đất tấc vàng này, một mình cô chiếm lĩnh lãnh địa mấy trăm ha, không cần đóng thuế, không cần làm nhiệm vụ, thậm chí không chịu sự quản lý của bất kỳ cao tầng, bất kỳ tổ chức nào.

Nói một câu không khoa trương chút nào, chỉ cần cô không giết người phóng hỏa, làm cái gì cũng được.

Sau khi vào phòng khách, người dẫn đầu nọ thái độ câu nệ nói: "Chúng tôi từ bờ biển tới, mới làm xong chứng nhận dân định cư, vào lúc này còn đang ở tại khu lều vải, không hiểu lắm tình huống trong trụ sở. Nghe nói chúng tôi phải tới vùng Thương Sơn làm nhiệm vụ, tiếp tân có chỉ điểm tôi tới tìm bác sĩ Lâm mua thuốc. Chuyện này, tôi muốn hỏi một chút, bác sĩ Lâm bán thuốc gì, liệu có hiệu quả hoàn hảo như khu khám bệnh không?"

Lúc họ đến căn cứ số một đã là vết thương chồng chất, binh lính trạm kiểm tra bôi cho họ một ít thuốc chữa ngoại thương. Nói thật, đời này y chưa từng thấy qua đồ vật nào thần kỳ đến như thế, vết thương lớn chừng miệng chén lập tức cầm máu, ngày thứ hai thịt non mọc ra, ngày thứ ba khép miệng, ngày thứ tư đóng vảy, ngày thứ năm đã khỏi rồi! Nếu ở căn cứ khác, trọng thương như họ đã sớm chết trăm lần, ai chịu đem thuốc tốt như thế cho họ dùng?

Cũng vì vậy, độ hảo cảm và độ trung thành của họ với căn cứ số một tăng vọt trong nháy mắt, lập tức nhận một nhiệm vụ lớn, chuẩn bị xong tinh thần cống hiến cho căn cứ. Trước khi lên đường, bọn họ tiêu phí giá cao mua thuốc tại khu chữa bệnh, không nghĩ tới bị một tiểu đội đồng hành cười nhạo.

Lời của tiểu đội đó nguyên văn thế này: "Trên người không có mấy bình thuốc của bác sĩ Lâm, mọi người sao có gan đi làm nhiệm vụ? Không sợ không về được à?"

Được rồi, nếu mua thuốc của bác sĩ Lâm là tục lệ của căn cứ số một, bọn họ - những người vừa mới đến - cũng chỉ có thể theo sát trào lưu thôi, tránh cho bị gạt bỏ. Nghe nói bác sĩ Lâm là một cô gái tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, bọn họ còn từng u ám nghĩ —— vị thần y trong truyền thuyết này có phải có quan hệ mờ ám gì đó với cao tầng căn cứ không, cho nên mới lấy được nhiều thảo dược tốt, còn bán lại cho người khác với giá cao? Cứ thế thì một lần kiếm được bao nhiêu tiền?

Mấy người lấy được danh sách giá tiền từ chỗ Lạc Ngọc Hành, càng kiên định với suy đoán trước đó. Một bình thuốc cầm máu bán hai trăm tinh hạch cấp năm; một bình kim sang dược bán ba trăm tinh hạch cấp năm; một bình thuốc giải độc bán bốn trăm tinh hạch cấp năm, càng khoa trương hơn là, một bình thuốc bổ máu lại bán với giá cao ngất ngưởng hai trăm viên tinh hạch cấp bảy. Hiện tại, zombie cấp bảy, cấp tám là tồn tại hiếm chẳng khác gì lông phượng sừng lân, ai có thực lực đi gom góp đủ hai trăm viên tinh hạch cơ chứ? Siêu nhân à?

"Các người có phải đang hố chúng tôi hay không? Những thuốc này khu chữa bệnh đều có bán, giá cả còn chưa tới 10% chỗ các người, các người đánh cướp chắc?" Một dị năng giả tính khí nóng nảy khí thế hung hăng mở miệng.

"Một phân tiền một phân hàng, thuốc của chúng tôi, hiểu quả khẳng định tốt hơn bên ngoài rất nhiều." Lạc Ngọc Hành giải thích.

"Không thể nào, hiệu quả thuốc tại khu chữa bệnh đã rất tốt, thuốc của các người còn có thể tốt đến mức nào?" Dị năng giả đập tờ giá thuốc lên bàn, đứng dậy liền đi: "Anh Hắc Tử, chúng ta không mua thuốc, đi thôi! Cửa hàng này giá sư tử ngoạm, rõ ràng bắt nạt chúng ta lạ nước lạ cái. Em không tin, dị năng giả bản xứ tới, họ cũng bán cái giá này."

Lạc Ngọc Hành chịu nhịn tính tình nói: "Mấy người cứ tùy tiện hỏi, chúng ta ai cũng bán giá ấy, thuốc ở khu chữa bệnh là dựa theo phương thuốc của Lâm Đạm làm cả đấy, chỗ chúng tôi mới là chính tông."

Chỉ tiếc mấy người bị giá thuốc cao ngất ngưởng kích thích, bất kể thế nào cũng không muốn mua, còn âm thầm vận chuyển dị năng, ngừa Lạc Ngọc Hành ép mua ép bán.

Lạc Ngọc Hành dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì, mở cửa sắt chuẩn bị đưa mấy người ra ngoài, lại thấy Lâm Đạm cùng em gái nhà mình mỗi người cõng một cái gùi lớn đi tới.

"Lâm Đạm, Tiểu Nghiên, hôm nay hai người về sớm thế?" Lạc Ngọc Hành vẫy vẫy tay.

Nghe nói đây chính là nhân vật truyền kỳ của căn cứ số một - Lâm Đạm, mấy dị năng giả vội vàng quay đầu đi xem, thì thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp, khí chất lãnh đạm từ từ bước đến, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, phảng phất như chưa từng chịu gió thổi mưa rơi thời tận thế.

"Mợ..." Một dị năng giả thấp không nghe nổi cười nhạo một tiếng: "Quả nhiên dáng dấp đẹp chiếm tiện nghi, có nhiều người nguyện ý mang tài nguyên tốt ra vì cô ta tạo thế. Thần y cái giề, còn không phải dính ánh sáng từ khu chữa bệnh à? Cho tôi mấy bình thần dược, tôi cũng có thể vinh danh thế giới."

Lâm Đạm nghe người kia giễu cợt, lại cũng không để ý. Cô tháo gùi xuống, Lạc Ngọc Hành đang chuẩn bị đi đón, không ngờ phía nghiêng có một bàn tay đưa ra, đoạt đồ đi mất, là Niếp Đình chẳng biết đi ra từ vườn trồng trọt từ lúc nào. Người này bình thường lặng yên không tiếng động, tựa như chỉ biết vùi đầu làm việc, rất ít nói, nhưng chỉ cần Lâm Đạm xuất hiện trong phạm vi tầm mắt hắn, hắn tất sẽ đi tới, thời thời khắc khắc đi theo bên người cô, cứ như một chiếc bóng.

Nhận lấy cái gùi từ Lâm Đạm, hắn lấy ra một chiếc khăn tay, để đối phương lau mồ hôi, hoàn toàn mặc kệ Lạc Ngọc Nghiên cũng mỏi eo đau lưng y hệt bên cạnh.

Lạc Ngọc Hành híp mắt thấy Niếp Đình, không nhịn được cọ xát hàm răng.

Lạc Ngọc Nghiên giận đến nổ phổi, giậm chân nói: "Anh, em rất mệt đấy anh không thấy sao?"

"A? Ừ ừ ừ, anh giúp em tháo gùi." Lạc Ngọc Hành lúc này mới phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân nhận lấy cái gùi của em gái.

Mấy dị năng giả vì tò mò, vẫn đứng ở ngã ba đường nhìn Lâm Đạm. Lâm Đạm đang định đóng cửa, song tựa như cảm ứng được cái gì, từ từ đi về phía chiếc SUV cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Tiến sĩ, anh tới bao lâu rồi?"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.