Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (29)

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

Chương 223: Tận thế (29)

Thời điểm Liễu Diệp mới quen Khương Cảnh Bác từng thẳng thắn với y, cô ta có được năng lực tiên đoán tương lai, có thể thấy số mạng của tất cả mọi người trong mơ. Khương Cảnh Bác vốn không tin, rồi có một ngày, y được Dương Hoa Đồng phái đi làm nhiệm vụ, Liễu Diệp tìm được y, nói chắc chắn rằng y sẽ chết bởi bị một đám sói biến dị công kích.

Khương Cảnh Bác lúc ấy chỉ cảm thấy xui xẻo, giễu cợt đôi câu liền lên đường, trên đường trở về gặp sói thật, nếu không phải Liễu Diệp dẫn một tiểu đội dị năng giả tới cứu viện kịp thời, y liền không còn mạng mà về. Sau đó, Liễu Diệp lại tiên đoán số mạng một vài người, hơn nữa đoán người nào trúng người đó, điều này không khỏi khiến Khương Cảnh Bác coi trọng.

Quan hệ của hai người theo thời gian mà từ từ trở nên sâu sắc, lúc Khương Cảnh Bác đã rất tin tưởng lời Liễu Diệp không hề nghi ngờ, cô ta bỗng nhiên yêu cầu y rời khỏi căn cứ số một, tiên đoán nơi này sẽ bị thủy triều zombie tấn công và bị tiêu diệt. Khương Cảnh Bác và Dương Hoa Đồng vốn lập trường khác nhau, y thấy người bình thường là một đám sâu mọt không biết sản xuất, chỉ biết lãng phí lương thực và tài nguyên, không có tác dụng gì với căn cứ, hẳn nên chặn ngoài cửa. Nhưng Dương Hoa Đồng hi vọng căn cứ số một có thể thành thiên đường của người sống sót, bất kể là dị năng giả hay người bình thường, đều nên được đối đãi công bằng.

Theo tài nguyên không ngừng tiêu hao, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu sắc, nhiều dị năng giả hơn đứng về phía Khương Cảnh Bác, cho rằng căn cứ số một cần thanh trừ một số người bình thường, để lại tài nguyên và lương thực cho dị năng giả có thực lực mạnh mẽ hơn. Cũng vì vậy, đề nghị của Liễu Diệp rất nhanh được Khương Cảnh Bác tiếp nhận. Dù sao chờ thủy triều zombie đi qua, y có thể dẫn dị năng giả trở lại, đến lúc đó vật liệu, lãnh địa, lương thực, tất cả đều có.

Mà trước khi rời đi, y phải xác nhận "tiên đoán" của Liễu Diệp có chính xác không đã. Thủy triều zombie không thể nào thành hình trong một sớm một chiều, thông qua do thám vệ tinh hẳn có thể quan sát chiều hướng của chúng. Song căn cứ số một không có quyền sử dụng vệ tinh do thám, vì vậy y vận dụng mạng lưới giao thiệp, liên lạc với cao tầng căn cứ số ba, để họ phát tình hình thấy được từ vệ tinh tới. Sự thật chứng minh tiên đoán của Liễu Diệp là đúng, y rốt cuộc quyết định rời khỏi căn cứ, còn giấu hình ảnh đi, chưa từng công bố ra ngoài.

May mắn căn cứ số ba sợ chọc phải rắc rối không cần thiết, dù theo dõi được chiều hướng của thủy triều zombie, lại không hề thông báo cho Dương Hoa Đồng. Bọn họ luôn cho rằng Khương Cảnh Bác biết, thì chẳng khác nào Dương Hoa Đồng cũng biết, hai người nhất định sẽ kịp chuẩn bị. Nhưng Khương Cảnh Bác lại mang một đám dị năng giả ra ngoài, hình ảnh vệ tinh y nắm trong tay trở thành quả cân để khuyên bảo đám người này.

Giữa tự vệ và bảo vệ gia viên, phần lớn dị năng giả lựa chọn Khương Cảnh Bác, còn dị năng giả nào muốn trở về báo tin đều bị họ bí mật xử tử. Khương Cảnh Bác không thấy hành động của mình kinh tởm hay gì, trời cao nếu chọn trúng một vài người ban cho dị năng, thì tức là đang bày tỏ chỉ những người này mới có tư cách sống tiếp trong thế giới tàn khốc này. Người bình thường lẽ ra phải trở thành viên đá lót đường cho những kẻ được chọn, nếu không sao lại có một câu nói thế này truyền lưu —— người không vì mình trời tru đất diệt!

Vì để sau khi thủy triều zombie rút lui có thể chạy về tiếp nhận căn cứ số một, đội ngũ của Khương Cảnh Bác không đi xa, mà ở tạm ngay tại một cao ốc bên kia bờ sông, mỗi ngày quan sát tình huống bên trong trụ sở. Bọn họ cơ hồ đếm đầu ngón tay mong tới ngày zombie công thành, cảnh tượng hoành tráng như thế nhất định rất đáng xem, cái gì mà tình chiến hữu, tình yêu đồng bào, trước mặt lợi ích cái gì cũng không có ý nghĩa.

Rốt cuộc, thủy triều zombie đúng hạn tới, căn cứ số một giống hệt bọn họ dự đoán, không có chút lực chống trả nào, nhưng rất nhanh, một đoàn khói mù màu tím nổ lên giữa thủy triều zombie, quấy nhiễu tầm mắt họ. Sau khi sương mù tiêu tán, từ chân trời có một đám ong giết người bay tới, con nào con nấy to bằng nắm tay, thời điểm nối đuôi nhau có thể che cả mặt trời. Thử tưởng tượng mà xem, nếu bầy ong này bay vào căn cứ, thả ra nọc độc ở đuôi, vậy sẽ xuất hiện tình cảnh thế nào?

Khương Cảnh Bác một tay cầm ống nhòm, một tay sờ da đầu mơ hồ tê dại, thở dài nói: "Tiểu Diệp, may là anh nghe lời em, mang các anh em rời đi, nếu không bây giờ chẳng phải bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi?"

Một dị năng giả khác sợ hãi: "Nghe nói người bị độc của ong giết người đâm trúng, máu và xương sẽ hóa thành mủ, ong lúc đó liền từ trên trời bay xuống, dùng vòi đâm phá da mình ra rồi hút khô. Tử trạng kia quá kinh khủng, tôi thà bị biến thành zombie còn hơn là bị chúng nó ăn!"

"Lão đại, may mà anh gặp được Liễu Diệp, bằng không chúng ta bị chơi hỏng mất!"

Một đám người hi hi ha ha nói chuyện, không thèm để ý đồng bào mình đang gặp khổ nạn tí nào.

Mã Trạch cũng cầm ống nhòm, đứng trên đài quan sát tình huống chiến đấu. Tiên đoán của Liễu Diệp lần nữa được chứng thực, người kích động nhất không phải Khương Cảnh Bác, cũng chẳng phải thuộc hạ của y, mà là bản thân Mã Trạch. Bởi trong tiên đoán của Liễu Diệp, hắn ta nghiên cứu ra vacxin ngừa virus zombie, trở thành chúa cứu thế, được tất cả mọi người ngưỡng mộ. Hình ảnh như vậy khiến hắn ta nhiệt huyết sôi trào, kích động khó nhịn. Nói một câu đàng hoàng, Tiêu Tuấn Lâm nhỏ hơn hắn ta mười mấy tuổi, thành tựu lấy được lại hơn xa hắn ta, khi hắn ta còn im hơi lặng tiếng, Tiêu Tuấn Lâm đã nhận giải quốc tế, danh tiếng vang xa khắp các nước.

Hắn ta sao có thể không ghen tị, sao có thể không uất ức? Hắn ta từ đầu đến cuối nhận thấy tài hoa của mình không thua kém bất kỳ người nào, chẳng qua thiếu một cơ hội một bước lên mây mà thôi. Bây giờ, tiên đoán của Liễu Diệp quả nhiên xác nhận đánh giá về mình của hắn ta, cũng vì vậy, nội tâm hắn ta rất kiêu ngạo, thỏa thuê mãn nguyện. Còn việc căn cứ số một có bị tiêu diệt hay không liên quan gì đến hắn ta?

Hắn ta cố nén kích động nói: "Liễu Diệp, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết kết cục của Tiêu Tuấn Lâm không?"

Liễu Diệp nhìn căn cứ số một bị thủy triều zombie cùng bây ong giết người vây công, khẽ cười nói: "Vì bảo vệ Tiêu Tuấn Lâm, căn cứ số một phái một chiếc máy bay trực thăng đưa anh ta rời đi, nhưng máy bay trực thăng nửa đường gặp trở ngại, không thể không tạm thời hạ xuống, mà anh ta không chịu nổi đường sá xa xôi mệt mỏi và bẩn thỉu, vào ban đêm một mình ra ngoài, từ đây không còn xuất hiện nữa, mà ngài và các nhân viên nghiên cứu khác thuận lợi tới căn cứ số ba. Anh ta chỉ là một người bình thường không có dị năng, ngài nghĩ anh ta sẽ gặp phải cái gì, không phải bị zombie xé thành mảnh vụn thì chính là thành bữa ăn trong bụng động vật biến dị. Ngay cả chứng ưa sạch sẽ nho nhỏ cũng không vượt qua được, anh ta còn có ích lợi gì? Tiến sĩ Mã, ngài không cần để ý đến anh ta, phòng nghiên cứu của căn cứ số một xây dưới lòng đất, sau khi thủy triều zombie rút lui chắc chắn sẽ không bị phá hư, chúng tôi sẽ để lại dụng cụ và tài nguyên tốt nhất cho ngài."

Mã Trạch gật đầu một cái, hài lòng cười.

Nhưng mà một giây kế tiếp, hắn ta và Liễu Diệp đồng loạt đổi sắc mặt, chỉ thấy bầy ong giết người xoay mấy vòng quanh căn cứ rồi xông vào thủy triều zombie, tấn công mãnh liệt, chưa từng thương tổn tới bất kỳ người sống sót nào. Quân đoàn zombie vốn giết không dứt, trừ không tận trong chốc lát gục xuống một mảng lớn, hóa giải áp lực cho căn cứ số một.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Khương Cảnh Bác giọng hoảng sợ.

"Lão đại, anh nhìn kìa, trừ ong giết người, trong thủy triều zombie còn có cả nhện biến dị qua lại nữa!" Một dị năng giả nhắc nhở.

Khương Cảnh Bác định thần nhìn lại, sắc mặt không khỏi biến thành màu đen. Chỉ thấy trong thủy triều zombie quả nhiên xuất hiện một đoàn nhện biến dị, chúng nó mỗi con to bằng cái bánh xe, vây zombie trong tơ nhện. Miệng chúng nó phun ra rất nhiều tơ trắng, vô số zombie giãy giụa trong mạng nhện sền sệt, sau đó hóa thành mủ, lực sát thương như vậy, không hề nhỏ hơn bầy ong giết người chút nào.

"Còn có cả kiến quân đội và kiến ăn xác nữa!" Một dị năng giả khác không dám tin nói nhỏ.

Khương Cảnh Bác đổi một chiếc ống nhòm độ phóng đại lớn, cẩn thận quan sát tình huống chiến đấu bên kia, biểu tình nắm chắc phần thắng bị kinh ngạc thay thế. Tại sao lại như vậy? Tại sao ngoài trụ sở bỗng dưng xuất hiện một đống côn trùng biến dị, còn đặc biệt công kích zombie, cứ như trời cao phái tới cứu căn cứ số một như vậy?

Liễu Diệp cũng đổi sắc mặt, bởi tràng cảnh bây giờ khác hoàn toàn trong trí nhớ cô ta! Cứ theo đà này, liệu căn cứ số một có cơ hội xoay mình, tìm được đường sống trong chỗ chết không? Đang lúc cô ta tâm trạng phập phồng, Khương Cảnh Bác giễu cợt nói: "Ngu xuẩn, cả một đàn côn trùng tới như thế vẫn còn ném thực vật biến dị xuống, ngại tốc độ thất thủ của căn cứ không đủ nhanh sao?"

"Nhưng mà lão đại, đám thực vật kia hình như cũng chỉ thắt cổ zombie thôi."

"Chờ giết hết zombie rồi, bọn nó tự nhiên sẽ sinh trưởng vào trong trụ sở thôi." Khương Cảnh Bác cười lạnh một tiếng, sau khi phản ứng lại nhịn không được mắng: "Cmn, cáo già Dương Hoa Đồng kia, dám chơi trò ngọc đá cùng vỡ này! Trồng đám thực vật biến dị này xong, cho dù bọn họ chết sạch, chúng ta cũng không về được! Vật liệu và lương thực không lấy được gì hết!"

"Lão đại, vậy chúng ta phải làm thế nào? Hay là nhanh chóng rút lui, tìm một chỗ khác xây lại căn cứ?"

"Rút lui đi chỗ nào? Nghĩ lúc đó chúng ta cũng xuất lực không ít, tường thành, tháp lầu, pháo đài, chỗ nào không phải do chúng ta tân tân khổ khổ xây dựng nên? Vật liệu và lương thực trong trụ sở cũng do chúng ta thu thập, cứ như thế mà buông tay sao?" Khương Cảnh Bác càng nghĩ càng không cam lòng, cầm ống nhòm lên nhìn kỹ, phát hiện cấp bậc của đám thực vật biến dị kia càng ngày càng cao ngất, căn bản không có khả năng thanh trừ, mặt mày không khỏi vặn vẹo.

"Không buông tay thì có thể làm gì?"

Khương Cảnh Bác trầm mặc một lúc lâu mới cười gằn: "Ông đây ngược lại muốn xem, đám người Dương Hoa Đồng rốt cuộc sẽ chết như thế nào!"

Lần nhìn này kéo dài tới mười mấy ngày, cuối cùng cũng tới một hôm, thủy triều zombie bắt đầu chậm rãi rút lui, căn cứ số một vẫn đứng sừng sững bên kia sông, chưa từng bị san bằng, càng chưa từng xuất hiện thương vong không thể cứu vãn. Thủy triều côn trùng và thực vật biến dị vì họ chia sẻ phần lớn chiến lực, mà họ chỉ cần mỗi ngày tới tường thành đi một vòng, ném mấy bình sứ tím là được.

"Lão đại, chiến đấu kết thúc, bọn họ còn sống!" Một dị năng giả nghẹn họng.

"Mới lúc này thì kết thúc thế nào được? Thực vật biến dị và côn trùng biến dị còn ở đó!" Khương Cảnh Bác trên mặt khinh thường, nhưng trong lòng một mảnh sóng gió kinh hoàng. Vô luận Dương Hoa Đồng có phải uống thuốc độc giải khát hay không, ông ta có thể dưới sự vây công của quân đoàn zombie trụ vững mười tám ngày, đã là một kỳ tích! Điều này vượt xa dự tính của Khương Cảnh Bác, khiến y dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Liễu Diệp chắc chắn nói: "Thủy triều zombie rút lui, cuộc chiến của căn cứ số một chỉ mới bắt đầu thôi. Hãy chờ xem, bọn họ sẽ tự diệt mình thôi." Mặc dù hết thảy trước mắt khác biệt với trí nhớ của cô ta, nhưng kết quả sẽ y hệt mà thôi. Không người nào có thể giữa sự bao vây của thực vật biến dị và đàn côn trùng kéo dài không thấy cuối còn sống đi ra, không có ai!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 493

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.