Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (28)

Phiên bản Dịch · 2363 chữ

Chương 222: Tận thế (28)

Người có dị tâm đều bị Khương Cảnh Bác mang đi, những người ở lại căn cứ đều đoàn kết trước nay chưa từng có. Bọn họ thu dọn chiến trường, thu thập tinh hạch đâu vào đấy, chưa từng xảy ra chuyện cất giấu và của riêng. Căn cứ số một có tiến sĩ Tiêu - nhà khoa học mạnh nhất Trung Quốc, có Lâm Đạm - cường giả với thủ đoạn đầy mình, kẻ ngu mới đi. Có họ ở đây, căn cứ số một tuyệt đối sẽ phát triển không kém đi đâu được.

Dị năng giả nơi khác vốn hướng tiến sĩ Tiêu mà đến sau khi nhận được tin tức căn cứ số một bị thủy triều zombie tấn công liền rối rít quay về. Bọn họ cho rằng không tới mấy ngày, căn cứ số một tất nhiên sẽ thành một mảnh phế tích, thay vì chạy đi chịu chết, không bằng đứng xa xa ngắm nhìn.

Dương Hoa Đồng cũng từng gửi tín hiệu cầu viện tới hai căn cứ lớn khác, nhưng đều bị từ chối không một ngoại lệ. Tận thế tàn khốc như vậy đấy, cần gì phải vì sự tồn vong của một tòa thành mà hi sinh loài người vốn số lượng thưa thớt cơ chứ? Mọi người tự quét tuyết trước cửa, chớ quản chuyện người khác thì hơn.

Thái độ lương bạc làm lạnh lòng Dương Hoa Đồng, nhưng bây giờ, ông lại vì những người đó từ chối mà cảm thấy vui mừng. Không có ai tới cứu viện, tinh hạch nhiều như thế đương nhiên là chiến lợi phẩm của mình căn cứ số một, hơn nữa lực hiệu triệu của con vua zombie kia rất mạnh mẽ, zombie được kêu gọi tới phần lớn từ cấp ba trở lên, tiểu lâu la dưới cấp ba nó căn bản nhìn chướng mắt, ngay cả tư cách làm con tốt thí cũng không có. Phải cảm ơn tính cách ngang ngược của nó, Dương Hoa Đồng mới có thể góp được toàn tinh hạch cấp cao như thế.

Cái gì gọi là phát tài sau một đêm? Chính là đây! Dương Hoa Đồng đứng giữa núi tinh hạch lòe lòe sáng, sung sướng cười lớn.

Các dị năng giả khác đang tranh nhau cướp việc thu dọn tinh hạch, Lâm Đạm toàn bộ hành trình chỉ để ý thu gom chất lỏng thực vật biến dị, hộ vệ của cô Niếp Đình từ đầu đến cuối đứng bên người cô, chưa từng bị đống tinh hạch làm hoa mắt.

Dương Hoa Đồng nhìn bóng lưng hai người, thở dài: "Lâm Đạm khác với đám người phàm tục chúng ta, cảnh giới quá cao!"

"Tư lệnh, ngài còn nhớ không? Chúng ta khi đó còn định bắn chết chị Lâm đó." Một người lính lòng đầy run sợ nhắc nhở.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ." Đáp lại anh là tiếng ho khan kinh thiên động địa của Dương Hoa Đồng, "Đừng nói," Ông dùng sức nắm bả vai binh lính, thấp giọng nói: "Thu góp xong chiến lợi phẩm, mấy người các cậu cùng tôi đi xin lỗi Lâm Đạm. Mẹ, thật may tài bắn súng của mấy cậu không nhanh nhẹn, nếu không tất cả chúng ta đều không sống được!"

"Nhất định phải nói xin lỗi, chiến lợi phẩm lần này tôi không cần, toàn bộ cho chị Lâm. Không có cô ấy, nào còn căn cứ số một chúng ta bây giờ, haiz." Mấy người lính lòng đầy thổn thức, sợ hãi không thôi.

Lâm Đạm thu gom xong tất cả chất lỏng từ thực vật biến dị, chuẩn bị rời đi, một thiếu niên dung mạo tuấn tú bỗng nhiên chạy tới, lắp bắp mở miệng: "Chị Lâm, đám chai lọ này em giúp chị mang."

Lâm Đạm nhíu mày nhìn cậu, biểu tình nghi ngờ.

Thiếu niên ngửa cổ lên, lộ ra vạch máu trên cổ mình, giải thích: "Chị Lâm, em là dị năng giả hệ không gian bị chị bắt lần trước nè. Thật xin lỗi, lúc đó em hiểu lầm chị, rất xin lỗi chị. Chị còn có mấy bình sứ trong không gian của em, em không dám động cái nào, chị có cần lấy ra đếm không?"

Lâm Đạm vỗ trán, bừng tỉnh hiểu ra.

Thiếu niên mừng rỡ cười lên, vội vàng bổ sung: "Chị Lâm, sau này chị muốn chuyển đồ thì cứ gọi em, em đặc biệt giữ lại cho chị bốn năm phần không gian trống."

"Vậy cậu giúp chị mang số chai lọ này về khu thành phía tây đi." Lâm Đạm chỉ đống chai lọ bên chân nói.

"Được ạ!" Thiếu niên vung tay lên bỏ chai vào không gian, biểu tình sướng rơn.

Lâm Đạm lấy từ trong túi ra một bình sứ nhỏ nói: "Lúc ấy chị cũng do lo lắng quá mới làm cậu bị thương. Đây là thuốc trị thương chị tự chế, cậu bôi đi."

Thiếu niên không hề nghi ngờ, lập tức mở bình sứ ra, bôi thuốc màu xanh lá bên trong lên cổ. Đồng đội của cậu đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cậu trò chuyện với Lâm Đạm, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc. Chỉ thấy vết thương trên cổ thiếu niên khép lại rất nhanh, trong nháy mắt liền biến mất, ngay cả sẹo cũng không lưu lại.

Thiếu niên như có cảm giác, sờ cái cổ bóng loáng, kinh hãi nói: "Chị Lâm, chị cho em thuốc gì thế? Sao hiệu quả nhanh như vậy?" Trong trụ sở cũng có dị năng giả hệ trị liệu, số lượng cực kỳ thưa thớt, chỉ phụ trách cứu người trọng thương sắp chết, nào sẽ quản người bị thương nhẹ? Dù vậy, bọn họ cứu sống một người cũng sẽ hao sạch dị năng, cần nghỉ ngơi 24h mới có thể khôi phục như cũ, lực lượng hết sức có hạn.

Lâu ngày, dị năng giả hệ trị liệu từ được người người đổ xô vào biến thành tồn tại giống như gân gà. Bọn họ hiệu suất làm việc quá thấp, căn bản không gánh vác được trách nhiệm chúa cứu thế, huống chi dị năng của họ cũng không tiêu trừ được virus zombie.

Thiếu niên không ngừng vuốt ve cái cổ hoàn hảo như lúc ban đầu của mình, hưng phấn nói: "Chị Lâm, thuốc này chị còn nữa không? Khu lều vải bên kia nằm rất nhiều người bị thương, dị năng giả hệ trị liệu và bác sĩ căn bản cứu không xuể."

"Phải không? Vậy chị qua nhìn một chút." Lâm Đạm không chút nghĩ ngợi liền đi tới khu lều vải. Chữa bệnh cứu người tựa như đã thành bản năng khắc cốt ghi tâm của cô.

"Cảm ơn chị Lâm! Chị Lâm, bình thuốc này em mang cho anh em tốt của em được không? Anh cậu ấy bị thương rất nặng, lúc này đang nằm trong lều chờ được chữa trị." Thiếu niên chỉ một bé trai cách đó không xa. Cậu bé kia đang vặn ngón tay, sắc mặt kinh hoàng.

"Có thể, để chị nhìn qua thương thế của anh cậu ấy rồi nói sau." Lâm Đạm tăng nhanh tốc độ tiến lên.

Thiếu niên vui mừng quá đỗi, đám bạn tốt của cậu cũng xúm lại, cõi lòng đối với Lâm Đạm đầy sùng kính. Đoàn người đi thật nhanh, dưới chân đạp vô số tinh hạch, phát ra tiếng vang cót két.

Dương Hoa Đồng phát hiện Lâm Đạm chuẩn bị rời đi, lập tức khoát tay nói: "Đi, chúng ta cũng đi lên xem một chút."

Dưới tường thành là khu lều vải, người bị trọng thương được sắp xếp ở tại đây. Mấy bác sĩ và dị năng giả hệ trị liệu qua lại trong từng lều vải, cứu người này sẽ phải bỏ rơi người kia, căn bản không giúp hết được.

"Chị Lâm, anh của Khiêu Khiêu nằm trong này." Thiếu niên tích cực đi trước dẫn đường.

Bé trai tên Khiêu Khiêu vén cửa lều lên, nức nở nói: "Chị Lâm ơi, chị xem cho anh trai em đi, anh ấy hình như sắp chết rồi. Anh ấy vì cứu em nên mới bị bắn trúng."

Trong lều tràn ngập mùi máu tanh nồng, hai hàng người bị thương nằm trên đất, đều thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, mắt thấy sắp không xong. Nhưng, người có thương thế còn nặng hơn họ rất nhiều, bác sĩ và dị năng giả hệ trị liệu lại ít, ai cũng không rảnh tới cứu chữa cho họ.

Lâm Đạm ngang qua một dãy người bị thương đang giãy giụa bên bờ vực tử vong, đi tới bên người một thanh niên. Khiêu Khiêu dè dặt vén mái tóc rối bời của anh ra, ấn xuống một nụ hôn trên trán anh, nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi xuống mi mắt đối phương. Thanh niên như có cảm giác, lông mi hơi run run, nhưng vô luận thế nào cũng không mở mắt nổi. Đôi môi khô nứt của anh khép mở, tựa hồ gọi một tiếng Khiêu Khiêu.

"Anh, là em đây." Khiêu Khiêu bật khóc, biểu tình đau thương muốn chết. Mấy thiếu niên còn lại đều đỏ hốc mắt, cúi đầu xuống. Bọn họ đã sớm mất đi người thân, tự nhiên hiểu được cảm thụ của Khiêu Khiêu.

Lâm Đạm vén vải trắng trên người thanh niên lên, kiểm tra thương thế, thấy bụng anh bị một mũi tên nhọn xuyên thủng, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, nếu không rút được mũi tên ra rồi cầm máu, sợ rằng không sống qua nổi tối nay.

"Niếp Đình, rút mũi tên này ra, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương mạch máu và nội tạng anh ta." Lâm Đạm lập tức phân phó.

Niếp Đình sửng sốt một lúc lâu mới khó xử lắc đầu: "Xin lỗi, tôi chỉ điều khiển được kim loại do chính tôi ngưng tụ ra mà thôi."

Lâm Đạm ánh mắt chợt lóe, lúc này mới nhớ tới lý luận "thẻ ngân hàng" của tiến sĩ. Xem ra Niếp Đình cũng không nắm giữ mật mã nguyên tố, muốn nhổ hết mũi tên chỉ có thể dựa vào chính cô. May mắn cô tâm tính ổn, tay vững, trong chớp mắt liền nhổ hết đầu mũi tên, bôi thuốc cầm máu và kim sang dược (thuốc chữa vết thương đao kiếm gây ra trong Đông y) lên.

Máu tươi chảy ròng ròng lập tức dừng lại, dưới tác dụng của kim sang dược, thịt mới và da non mọc ra, vết thương vốn máu thịt mơ hồ khép lại một chút, tỏ ra không đến mức quá nghiêm trọng. Lâm Đạm phân phó đâu ra đấy: "Mang vải thưa tới đây, tôi giúp anh ta băng bó."

"Chị Lâm, vải thưa còn chưa khử trùng." Khiêu Khiêu vừa khóc vừa cười nói.

"Không sao." Lâm Đạm ngưng tụ ra một màng nước, bọc vải thưa lại khử trùng, thoát nước vắt khô, sau đó dè dặt quấn quanh người thanh niên. Thanh niên ráng mở mắt ra, yên lặng nhìn em trai, sau đó chuyển hướng Lâm Đạm, dùng khẩu hình không tiếng động nói một câu "Cảm ơn".

Đỡ thanh niên nằm xuống rồi, Lâm Đạm đi kiểm tra vết thương cho tất cả mọi người trong lều, may mắn mọi người cơ bản đều chỉ bị vết thương ngoài, mà thuốc cầm máu và kim sang dược do cô điều chế hiệu quả còn nhanh hơn khâu, ngắn ngủi một giờ liền giải quyết tất cả người bị thương.

"Đây là thuốc gì?" Dương Hoa Đồng đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu từ từ đi tới, biểu tình khó nén kích động.

"Thuốc cầm máu và kim sang dược." Lâm Đạm dùng màng nước rửa sạch sẽ hai tay mình.

"Cô hiểu Trung y?" Dương Hoa Đồng giọng run rẩy.

"Hiểu sơ." Lâm Đạm khoát tay với Niếp Đình: "Anh mang họ về nhà, lấy tất cả thuốc men còn thừa tới đây, người bị thương nơi này quá nhiều, tôi tạm thời không đi được."

"Được." Niếp Đình sớm đã quen Lâm Đạm bận rộn, hơi gật đầu rồi rời đi. Dương Hoa Đồng chạy theo sau lưng hắn, thở hồng hộc nói: "Quá tốt, có những thuốc này chúng ta có thể cứu sống rất nhiều người! Chờ chiến trường dọn dẹp xong, tôi nhất đem phần chiến lợi phẩm lớn nhất cho Lâm Đạm."

Niếp Đình không nói một lời, trong lòng lại hiểu được, Lâm Đạm sở dĩ tận tâm tận lực như vậy, không phải bởi danh dự hay địa vị, chỉ là vì phần trách nhiệm gánh trên vai. So sánh với cô, chính mình đã từng mưu toan khai sáng bá nghiệp thật nhỏ mọn biết bao, mà Liễu Diệp mang theo người chạy trốn ngay cả tư cách so sánh cùng cô cũng không có.

Sau khi Niếp Đình rời đi, Lâm Đạm đi vào một lều vải bên cạnh, bắt đầu cứu chữa người bị thương. Dị năng của cô rất hữu dụng, có thể cầm máu, có thể truyền máu, chỉ cần virus zombie chưa lan tới tim, cô có thể bức hết máu độc ra. Thuốc của cô lại có hiệu quả trị liệu dựng sào thấy bóng, cứu vãn tính mạng vô số người bị thương.

Không ngừng có người nghe tin chạy tới, xuyên thấu qua cửa lều, hốc mắt đỏ ửng nhìn bóng người bận rộn của cô, cùng với người thân, bạn bè đang dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Cùng lúc đó, Khương Cảnh Bác cùng Liễu Diệp đứng trên tòa cao ốc, dùng ống nhòm quan sát tình hình căn cứ số một, biểu tình hưng phấn mong đợi từ từ biến thành kinh hãi cùng không dám tin.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 484

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.