Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học đếm

Phiên bản Dịch · 740 chữ

Đảo mắt tới cuối tháng 10, gió rét thổi rì rào, thôn Thanh Hà càng trở nên rét lạnh.

Khương Niệm thân thể yếu, tương đối sợ lạnh nên sớm đã mặc áo bông. Áo bông này của nguyên chủ làm lúc trong tay bạc còn dư dả. Hiện giờ mặc không còn ấm áp như trước.

Bất quá hiện tại trong tay không có tiền bạc dư dả để làm áo bông mới, chờ thêm một thời gian, rau dưa lớn, lúc đó nàng mua thêm hai bộ đồ mới.

Đậu Nha cũng mặc áo bông cũ năm trước, mặc kín mít cho bé như cục bông, nên trông như tiểu mập mạp, bé ngồi xổm trên mặt đất liền biến thành quả cầu tròn.

“Mau vào phòng, đừng đứng bên ngoài phòng, không thôi cảm lạnh”. Khương Niệm ôm Đậu Nha vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, chặn lại cái lạnh thấu xương bên ngoài.

Đậu Nha lộc cộc chạy đến bàn vuông bên cạnh cửa sổ, nhanh nhẹn bò lên cái ghế dựa, sau đó ghé người vào bên cửa sổ màu trắng nhìn cảnh vật bên ngoài, “Nương, gió này thật đáng ghét, thổi đến nơi này làm con đau”.

Đậu Nha vừa nói vừa chỉ vào đầu, cái mũi,mắt của chính mình “Nơi này cũng đau, nơi này đau”.

“Cho nên con không được đi ra bên ngoài sẽ trúng gió”. Tuy thôn Thanh Hà tuyết còn chưa rơi, nhưng gió lạnh lẽo, thổi đến làm đầu óc đều choáng váng, chảy nước mũi. Đậu Nha tuổi tác nhỏ, lại không có bệnh viện hay thuốc hạ sốt gì, nếu không cẩn thận cảm lạnh mà phát sốt, Khương Niệm thật không biết xoay sở thế nào.

Cho nên thời điểm gió lạnh thổi bên ngoài, Khương Niệm liền tận lực không cho Đậu Nha ra cửa, tránh nhiễm phong hàn, “Ngồi xuống, chúng ta tới chơi bắt thanh gỗ nào.”

Đã nhiều ngày Khương Niệm cùng Đậu Nha ngây ngốc trong phòng, Đậu Nha có chút bứt rứt, Khương Niệm liền bắt đầu dạy bé nhận biết mặt chữ và đếm số. Tiểu hài tử quả thật không có tính nhẫn nại, học một lát liền muốn chơi cái khác, cho nên Khương Niệm chèn vào trò chơi nho nhỏ cho bé.

Khương Niệm hai ngày trước dùng cây trúc làm thành thanh gỗ nhỏ để trên bàn vuông, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh, “Chúng ta ai tới trước?”

“Con”. Đậu Nha cởi giày nhỏ, ngồi quỳ lên, sau đó cẩn thận bắt một thanh gỗ trên bàn, “Con bắt được một thanh”.

“Tốt” Khương Niệm cũng bắt một thanh, “Nương cũng một thanh”.

Đậu Nha lại nhẹ nhàng bắt một thanh, “Hai thanh”

“Nương cũng hai thanh”

“Ba thanh”

“Bốn thanh”

“Năm thanh”

Bắt một hồi, trò chơi ngày càng trở nên khó.

“Ai nha.... Nương thật nhanh nha”. Đậu Nha nhìn thanh gỗ chất chồng trên mặt bàn có chút hoảng, “Nương, con đụng vào chúng thì làm sao bây giờ?”

“Vậy con nên nhẹ nhàng một chút, nếu chúng không đổ xuống thì liền thắng nha.” Khương Niệm thấp giọng trấn an tiểu Đậu Nha, “Từ từ bắt, không cần nóng nảy”.

“Không nóng nảy”. Đậu Nha từ từ khôi phục tâm tình, chậm rãi bắt lấy một thanh gỗ ra, bắt được bé vui sướng hô lên: “Nương, con bắt được rồi, nó không đổ xuống”.

“Đậu Nha giỏi quá”. Khương Niệm gật đầy, “Vậy con đếm thử xem hiện tại có bao nhiêu thanh?”

“Con đếm a” Đậu Nha cầm lên thanh gỗ chính mình, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, tổng cộng có sáu thanh”.

“Đậu Nha thật lợi hại, biết đếm rõ ràng như vậy” Khương Niệm khen Đậu Nha.

Tiểu nha đầu cao hứng mà khóe miệng cong lên đến mang tai, “Con thật lợi hại a”.

Khương Niệm thấy trò chơi nhỏ này có thể giết thời gian, lại có thể khiến tiểu nha đầu học sự tĩnh táo, biết suy tính, thuận tiện nàng có thể dạy bé đếm số, một công ba chuyện, khá tốt.

Tiểu Nha đầu thấy Khương Niệm không có bắt nữa liền lên tiếng thúc giục: “Nương mau lên chút”.

“Được, nương tới liền đây” Khương Niệm vừa muốn bắt thanh gỗ, thì cửa ngoài viện vang lên, “Khương nương tử, ngươi có nhà sao?”

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.