Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 31

Phiên bản Dịch · 997 chữ

Muối xong mẻ hột vịt muối, Khương Niệm rảnh rồi không có gì làm nên cầm giẻ lau vệ sinh trong nhà, thuận quét sạch sân, gom lại lá khô rụng rơi khắp nơi.

Đậu Nha cũng theo hỗ trợ, làm một hồi chạy đến băng ghế dưới mái hiên ngồi đó, trong miệng tự thầm thì nói cái gì đó.

Khương Niệm bớt thời gian tranh thủ quay lại nhìn bé một cái: “Mệt mỏi?”

Đậu Nha vỗ vỗ bụng: “Đói bụng.”

“Nhanh như vậy liền đói bụng?” Khương Niệm nhất thời hết chỗ nói với bé, mới ăn không quá hai canh giờ trước, bây giờ tiểu nha đầu lại than đói bụng.

Đậu Nha ủy khuất dẩu miệng, “Làm việc liền đói bụng.”

“Được được, coi như con nói đúng đi” Khương Niệm đem việc trên tay làm xong, quay lại hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Đậu Nha lập tức nói: “Muốn ăn cá cá”

Khương Niệm nói: “Không có cá, không phải tối hôm qua chúng ta vừa mới ăn cáo sao, còn nhớ không?”

“Nhớ rõ”. Đậu Nha gật đầu, “Tiểu Ngư nói cá tanh tanh không thể ăn, con cảm thấy cá ăn ngon, ăn ngon nhất,…”

“Gọi là tỷ tỷ.” Khương Niệm sửa cách xưng hô Đậu Nha với Tiểu Ngư, “Không được trực tiếp kêu tên, như vậy không lễ phép”.

“Nàng không phải tỷ tỷ”. Đậu Nha mới không cần Tiểu Ngư làm tỷ tỷ bé đâu.

Khương Niệm nói: “Như thế nào không phải? Tỷ ấy so với con lớn tuổi hơn nên phải gọi tỷ tỷ.”

Đậu Nha nói: “Chính là nàng lớn lên khó coi.”

Khương Niệm: “……………”

“Nàng hắc hắc, dơ dơ”. Đậu Nha lại tiếp tục nói: “Con muốn tỷ tỷ xinh đẹp..”

Khương Niệm: “………” Nàng cho rằng khuê nữ chỉ thích cái đẹp, không ngờ còn nói về diện mạo đến trình độ này.

“Vậy người như thế nào mới cho là đẹp?”

Đậu Nha nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhỏ: “Đẹp giống con a.”

“…………..” Khương Niệm thật sự không chống đỡ nỗi với bé.

“Đậu Nha, kỳ thật dáng dấp con khó coi”

Đậu Nha không tin, hừ một tiếng, “Con đẹp..”

Khương Niệm không muốn dưỡng bé thành dạng người trông mặt mà bắt hình dong được, “Khó coi”.

Đậu Nha nóng nảy: “Đẹp”

“Khó coi”.

“Đẹp”. Đậu Nha tức giận giậm chân “Ai nha, nương nói con đẹp mắt”.

Khương Niệm ngồi xổm xuống ôm lấy Đậu Nha dang nhảy loạn, nhẹ giọng giáo nàng: “Đậu Nha, Người đẹp nhất là người có tâm địa lương thiện, tôn trọng người khác, nói vậy có phải Đậu Nha không thiện lương?”

Đậu Nha còn nhỏ, không hiểu thiện lương là gì, dù sao nương nói cái gì chính là cái đó. “Thiện lương.”

Khương Niệm lại hỏi: “Vậy Đậu Nha tôn trọng người khác sao?”

Đậu Nha gật đầu thật mạnh nói: “Tông trọng”.

“Tông trọng người khác, thì không thể ghét bỏ người khác lớn lên khó coi, mặc quần áo khó coi, cũng không thể chen ngang khi người khác nói chuyện.” Khương Niệm kiềm lại vai Đậu Nha, không cho bé vặn vẹo thân thể, “Tiểu hài tử ghét bỏ người khác, chính là hài tử hư, hài tử hư lớn lên rất khó coi, có hiểu không?”

Đậu Nha nghe nói mình là hài tử hư, liền bật khóc: “Con không phải hài tử hư, là hài tử ngoan, lại muốn trở nên xinh đẹp”.

Khương Niệm hỏi bé: “”Vậy có còn ghét bỏ người khác lớn lên xấu sao?”

“Không chê” Đậu Nha nức nở, “Con là hài tử ngoan sao?”

Khương Niệm nói: “Vậy lần sau gặp Tiểu Ngư tỷ gọi là gì?”

“Tiểu Ngư.” Đậu Nha tuy khóc nhưng vẫn rất mạch lạc trả lời, “Nàng không phải bảo bảo của nương, nên không phải tỷ tỷ của con, không muốn người khác đoạt nương.”

“...........” Khương Niệm không nghĩ tới Đậu Nha còn nhỏ, lại có tâm tư chiếm hữu mãnh liệt như vậy, khẽ thở dài, là nàng khong bé cảm giác an toàn sao?

Khương Niệm ôm chặt Đậu Nha, hôn lên gương mặt bé, “Tiểu Ngư tỷ đương nhiên không phải bảo bảo của nương rồi, bảo bảo của nương chỉ có một, sẽ không có ai cùng con đoạt đi nương.”

Cũng không có gì bất ngờ, Khương Niệm cũng không tính toán tìm đối tượng cho bản thân, bởi vì chính mình sinh ra trong gia đình không hạnh phúc, ba mẹ ly hôn. Đối với hôn nhân bản thân liền sợ hãi, còn nguyên nhân nữa, chính là ở thời đại này cho phép nạp thiếp, muốn tìm một nam nhân nhất kiến chung tình một mình nàng, quả thật rất khó. Cho nên, nàng vẫn là an phận thủ thường làm “quả phụ”, đời này chỉ chung sống cùng Đậu Nha là đủ.

Đậu Nha hít hít mũi: “Nương là của một mình con.”

Khương Niệm ừ nhẹ một tiếng: “Chỉ là của một mình Đậu Nha.”

Tiểu hài tử buồn cũng nhanh, mà vui lên cũng nhanh.

Buồi chiều lại vô cùng cao hứng đi tìm Tiểu Ngư chơi cùng, cũng không chê nàng đen, xấu xí, hi hi ha ha chơi nguyên một buổi.

Nhìn Đậu Nha chơi cùng Tiểu Ngư, Khương Niệm đột nhiên cảm thấy chính mình nghĩ sai rồi, kỳ thật Đậu Nha cũng không ghét bỏ Tiểu Ngư lớn lên khó coi. Đậu Nha chỉ cho rằng nếu kêu Tiểu Ngư là “tỷ tỷ”, Tiểu Ngư liền biến thành hài tử của nàng, mà Đậu Nha tâm tư chiếm hữu cao nên không đồng ý gọi Tiểu Ngư là tỷ tỷ.

Tuy bé không kêu Tiểu Ngư là tỷ tỷ, Khương NIệm cũng không nói gì nữa, bạn bè chơi với nhau không nhất thiết phải phân biệt tỷ tỷ muội muội, kêu tên nghe qua cũng tốt.

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.