Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 905 chữ

Vốn dĩ nàng muốn hù dọa Đậu Nha không cho một mình bé đến gần bờ sông, không nghĩ tới Đậu Nha lại sợ hãi như vậy, Khương Niệm vội nói: “Đậu Nha đừng sợ, nó sẽ không bắt nương đi”.

Đậu Nha nước mắt lưng tròng, “Nó sẽ..”

Khương Niệm đi qua ôm lấy Đậu Nha, “Nó chỉ bắt tiểu hài, không bắt người lớn.”

Đậu Nha ghé vào trong lòng Khương Niệm, nức nở nói: “Nó cũng muốn bắt người lớn..”

Nguyên bản Khương Niệm còn nghĩ Đậu Nha không giống tiểu hài tử. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều, tiểu hài tử trước sau vẫn là tiểu hài tử, dù bé có thông minh, hiểu chuyện thì vẫn là bộ dáng của tiểu hài tử. “Nó nói với nương, nó sẽ không bắt nương đi, Đậu Nha cần sợ được không?”

Đậu Nha mếu máo “Vì sao không bắt người lớn mà chỉ bắt tiểu hài a? Nó thật bất công.”

Thấy Đậu Nha còn cãi lại, liền giải thích là không có chuyện gì: “Bởi vì tiểu hài tử lớn lên xinh đẹp, người lớn thì không xinh đẹp bằng tiểu hài.”

Đậu Nha ngây ngốc “a” một tiếng, thanh âm mềm mại nói: “Nương cũng xinh đẹp.”

“Đậu Nha chúng ta xinh đẹp hơn.” Khương Niệm nhéo gương mặt non mềm của bé, “Ở trong lòng nương, Đậu Nha là tiểu hài xinh nhất.”

Nghe xong Đậu Nha mắt sáng rực lên. Cũng không khóc, không sợ nữa, “Con muốn cách xa nó một chustm không muốn bị bắt đi, muốn làm tiểu hài xinh đẹp nhất của nương.”

Đậu Nha nói xong, chủ động từ trong lòng ngực Khương Niệm chui ra ngoài, lui ra phía sau vài thước. Sau đó ngồi xổm xuống, “Con ở chỗ này rất xa, nó không bắt được con.”

Khương Niệm trong lòng tấm tắc: “....” không cần nương sao?

“Nương chậm rãi tẩy quần áo, nó không bắt nương” Đậu Nha nãi thanh nãi khí

“….” Khương Niệm tâm tình không thoải mái, thiếu chút nữa thở không nổi.

Thôi được rồi, nàng vẫn là giặt quần áo đi.

Khương Niệm tẩy quần áo, giặt sạch trong chốc lát, sương mù trên mặt sông hoàn toàn biến mất, lộ ra bộ dáng thường ngày của con sông, nước chảy thong thả.

Cạc cạc cạc........

Rất xa thấy một đám vịt xám đang bơi từ thượng nguồn con sông tới, bất quá chúng sợ hãi có người ở đây nên bơi giữa chừng rồi ngừng lại.

“Cạc cạc cạc..”Không biết từ lúc nào Đậu Nha lại nhích lại lại gần, hướng về phái đám vịt hưng phấn kêu to.

Đám vịt nghe được Đậu Nha kêu cạc cạc, cũng kêu lên cạc cạc cạc, đáp lại lời của bé.

Đậu Nha hưng phấn hô lên: “Nương, cạc cạc cạc nói con đẹp.”

“....” Khương Niệm thật sự ngất với bé. Xưa có công minh đang gảy tai trâu, nay có nữ nhi Khương Niệm đi nói chuyện với vịt. Quả thật giống nhau.

Đậu Nha nhìn đàn vịt bơi tới lui trong nước có chút hâm mộ, “Nương, chúng ta cũng nuôi vài con cạc cạc cạc được không?”

“Thối lắm, nó ị khắp nơi, đến lúc đó con bị té đau mông, như vậy có nguyện ý không?” Khương Niệm hỏi.

Đậu Nha thích sạch sẽ nên sắc mặt liền thay đổi. “Nó đi nhà xí ị a.”

Khương Niệm thực bất đắc dĩ: “Nó không phải người nên nghe không hiểu.”

Đậu Nha không cảm thấy như vậy, “Nó có thể hieerum vừa rồi nó còn khen con lớn lên đẹp.”

“.....” Khương Niệm thật sự đau đầu với bé “Nó nghe không hiểu”.

“Hoa dại nhỏ đều nghe hiểu, cạc cạc cạc cũng có thể nghe hiểu.” Đậu Nha cảm thấy hoa cỏ giống với động vật, đều có thể nghe hiểu lời nàng nói.

Khương Niệm thấy chính mình đúng là tự lấy cục đập vào chân mình mà, quả thật báo ứng nha! “Con nói cái gì thì cái đó đi.”

“Nương, vậy chúng ta sẽ nuôi sao?” Dừng một chút Đậu Nha nói tiếp “Nuôi nó đẻ trứng cho chúng ta ăn.”

“Hiện tại không được, nương bây giờ không có bạc, chờ sang năm có bạc liền nuôi được không?” Kỳ thực Khương Niệm cũng không có phản đối lắm việc nuôi súc vật, chỉ là trong nhà không có chỗ nuôi chúng, đến lúc đó phải dựng một cái nhà nuôi súc vật, bằng không sân nhà sẽ bị hôi, như vậy ở không thoải mái.

Đậu Nha: “Sang năm?”

Khương Niệm ừ một tiếng: “Chờ sang năm con lớn thêm một chút, chúng ta liền mua vịt về nuôi, đến lúc đó con giúp nuôi trông vịt có được không?”

Đậu Nha nghĩ nghĩ: “Con giúp nương?”

Khương Niệm ừ, nàng cảm thấy cần thiết phải bồi Đậu Nha sớm năng lực quán xuyến việc trong nhà, “Nương chỉ có một mình trông không dễ, cần thêm người hỗ trợ mới được.”

Đậu Nha ngoan ngoãn gật đầu, “Được, con giúp nương”.

Khương Niệm thấy Đậu Nha hiểu chuyện vui mừng không thôi : “Bé ngoan, ngồi bên cạnh chờ nương giặt quần áo thêm chút nữa rồi về nhà.”

Đậu Nha gật đầu, lanh lợi đáp “dạ”.

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.