Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 1152 chữ

Sương mù trên mặt sông dần tan đi, ánh mặt trời chiếu xuống mặt sông tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, gió nhẹ làm mặt nước gợn song, mơ hồ có thể thấy mặt nước khẽ đong đưa.

Khương Niệm nắm tay Đậu Nha đi trên con đường nhỏ ở bờ sông, Đậu Nha nhìn thấy đàn vịt liền ngừng lại, “Nương, tại sao vịt có thể nổi trong nước?”

Khương Niệm nói: “Bởi vì nó hai chân nó bơi trong nước.”

Đậu Nha nhìn chân ngắn nhỏ của chính mình: “Chân chúng ta cũng có thể bơi trong trong nước sao?”

Khương Niệm dẫn Đậu Nha tiếp tục đi: “Sẽ không, con không được một mình lại gần bờ sông biết không.”

Đậu Nha quay đầu lại nhìn đàn vịt: “Nương, con vịt trắng thật đẹp mắt, con cũng muốn một con vịt.”

Khương Niệm nói: “Muốn nuôi vịt?”

Đậu Nha gật đầu.

Khương Niệm: “Vịt sẽ ị phân khắp nơi, rất dơ, còn hôi nữa.”

Đậu Nha nghĩ nghĩ: “Rửa sạch liền có thể ăn được”.

“….” Khương Niệm còn tưởng khuê nữ nàng muốn nuôi một con sủng vật, không nghĩ tới bé muốn ăn vịt.

“Nào, về nhà thôi” Khương Niệm nắm tay Đậu Nha tiếp tục đi, gần đến cửa viện thấy vẻ mặt nịnh nọt của Vương đại nương đứng ngoài cửa.

Đậu Nha lôi kéo tay áo Khương Niệm ngừng lại, hung hăng nói: “Người xấu”.

Khương Niệm nhìn Vương đại nương, hơi nhíu mày: “Ngươi như thế nào ở chỗ này?”

Vương đại nương tiến lên: “Khương nương tử, ngươi đi nơi nào trở về vậy? Như thế nào còn khóa cửa lại, ta tính đến đây giúp nơi nấu cơm giặt giũ.

Khương Niệm: “A”

Nếu không phải sợ Vương đại nương hạ độc nàng và Đậu Nha, thì nàng liền lưu bà ta lại.

Đáng tiếc, nàng sợ nha.

“Không cần, Không phải ngươi đến nhà ta lại lấy gạo mì mang về nhà dưỡng cháu trai ngươi đi.

Vương đại nương vẻ mặt cứng đờ, mắt tự nhiên, “Khương nương tử, không phải ta đã đem bạc trả lại cho ngươi rồi sao?”

“Thế nào? Cảm thấy luyến tiếc số bạc đó, nên muốn tới cửa nhà ta trộm một lần nữa?” Khương Niệm hừ lạnh một tiếng. “Ở trước mặt thôn trưởng, ta không vạch trần ngươi, nghĩ muốn lưu cho ngươi một đường, nhưng nếu ngươi vẫn ở đây dây dưa không rõ, cũng đừng trách ta không khách khí”.

“Khương nương tử, lời này của ngươi quả thật không nói đạo lý.” Vương đại nương nói: “Ngươi cùng người ngoài làm xấu thanh danh của ta, thử hỏi nhà của chúng sao này làm sao có mặt mũi sống ở trong thôn này đây?”

Khương Niệm không hiểu, thật cạn lời với lão bà này: “Ta khi nào làm bôi xấu thanh danh của ngươi?”

“Vậy ngươi cũng không thể cùng người khác nói là ta đã phạm sai lầm nên ngươi mới cho ta nghỉ việc nha.” Vương đại nương sáng nay đi bờ sông giặt quần áo, nghe được từ trong miệng mấy bà tử nhiều chuyện chính nàng làm sai nên Khương Niệm đuổi việc nàng, tuy rằng thực tế nàng đã phạm sai lầm thật, nhưng nói ra nhưu vậy, thanh danh của mình bị hỏng rồi nha.

“Ta không có nói”. Khương Niệm còn khinh thường cùng người khác nói chuyện xấu người khác.

Vương đại nương không tin: “Ngươi không nói, tại sao người trong thôn biết được?”

“Ta làm sao biết mọi người như thế nào biết được? Đại khái ngày thường ngươi làm chuyện đen tối nên người trong thôn đều quá rõ rang đi.” Khương Niệm đoán được hẳn hôm qua, sau khi Lý Tú Nga các nàng nói vài câu liền bi người khác nghe được, nên truyền ra ngoài, “Hơn nữa sự tình như thế nào, trong lòng ngươi rõ rang nhất”.

Vương đại nương sắc mặt có chút khó coi, “Vậy ngươi cũng nên cùng người khác giải thích rõ ràng là ta không có làm, không phải ngươi đuổi ta đi.”

“Ta chưa từng cùng người trong thôn nói chuyện qua, ngược lại là ngươi luôn bày ra vè mặt âm dương quái khí trước mặt người trong thôn.” Khương Niệm chán ghét nhíu mày. Duỗi tay chỉ thẳng phương hướng cửa thôn: “Thỉnh ngươi lập tức rời khỏi nơi này, nếu còn ở đâu lải nhải, ta không ngại đem chân tướng nói cho thôn dân biết.”

“Ngươi…” Vương đại nương vốn còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng nháy mắt thấy thôn dân hướng bên này đi tới, đè thấp thanh âm: “Ta có thể đi, nhưng ngươi phải đem tiền công tháng này đưa cho ta.”

Vương đại nương mỗi ngày chỉ phụ trách nấu cơm, giặt giũ, đốn củi, thỉnh thoảng hỗ trợ sửa sang lại một chút đất trồng rau, công việc không nhiều lắm, như việc có thể xin nghỉ, mỗi tháng nhận 50 văn tiền công.

Khương Niệm thật sự bị chọc giận: “Ngươi trộm đồ, tham bạc nhà ta, lại còn khi dễ nữ nhi của ta, ngươi không biết xấu hổ mà muốn chạy tới đây đòi tiền công? Hơn nữa, tháng này ngươi chỉ đến đây chỉ nửa tháng vào buổi sáng một chuyến, làm cho nữ nhi của ta một ngày ba bữa toàn ăn thức ăn lạnh, cho ta uống thuốc nguội, thử hỏi ngươi còn muốn hơn thua?”

Vương đại nương có chút chột dạ: “Ta đây dù sao cũng không thể làm không công cho ngươi nhiều việc như vậy.”

“Muốn tiền công, không có cửa đâu!” Khương Niệm quát lớn nói: “Ngươi hiện tại cút cho ta, hoặc là ta liền nói cho ngươi trong thôn biết vì sao ta đuổi ngươi, cho mọi người xem gương mặt thật của ngươi, thử xem về sao còn ai dám tới cửa mời nhà ngươi làm công.”

“Đừng cho rằng ta dễ nói chuyện, để mặc ngươi khi dễ, chọc ta nóng giận đừng hòng ai sống tốt!” lần trước, Khương Niệm còn lo lắng chính mình làm quá mức tuyệt tình, sợ người Vương gia tới nắm tóc trả thù, nàng một thân một mình mang theo tiểu hài tử, nơi nào có thể ngăn cản được?

Nhưng hiện nàng cảm thấy những người này chính là lợn chết không sợ nước sối, cẩu vô lại, nếu không hung hăng đánh một trận, các nàng không biết sợ, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn đến làm phiền ta, chúng ta sẽ gặp nhau ở nha môn!”

Vương đại nương một Khương Niệm nhu nhược lúc này lại trở nên khí thế mười phần, khiến cho người ta không dám làm trái ý nàng, nhất thời không dám lên tiếng

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.