Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 935 chữ

Làm xong đồ chua thì sắc trời cũng tối đen, Khương Niệm nấu xong nồi canh xương hầm củ cải, vừa lúc có thể ăn, hai mẹ con cùng nhau gặm xương cốt, uống thêm nước hầm xương, bụng đều no căng.

Khương Niệm ngồi trên ghế, ăn đến mỹ mãn đánh hơi no một cái, giây kế tiếp sờ đến bụng no căng của mình lại khẽ thở dài, ngày mai vẫn là ăn ít một chút, không thôi sẽ mập lên.

Đậu Nha cũng học theo động tác của nương, nhẹ vàng vỗ vỗ bụng tròn vo như quả dưa hấu, thịch thịch vang lên vài tiếng, “Nương nghe nè, bụng phát ra tiếng vang.”

“Đừng dùng sức vỗ bụng, chờ lát nữa bụng đau lên cho mà xem”. Khương Niệm kéo tay Đậu Nha ra, sợ bé đem bụng vỗ đến hỏng”.

“Con không muốn bị đau bụng.” Đậu Nha bò lên chân Khương Niệm ngồi trên đùi nàng, thanh âm mềm mại nói: “Con thật cao hứng a….”

“Biết cao hứng là như thế nào sao?”

“Cao hứng chính là…..” Đậu Nha muốn giải thích, nhưng lại phát hiện chính mình không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả “Dù sao chính là cao hứng.”

Đậu Nha lẩm bẩm có chút ngượng ngùng, bĩu môi: “Nương là người lớn, Nương cũng không biết sao? Còn hỏi một tiểu hài như con.”

Khương Niệm buồn cười: “Ban ngày không phải có người nói mình là “người lớn” sao, hiện tại như thế nào lại là tiểu hài?”

“Ân…. Con …. Con muốn làm “người lớn” thì chính là “người lớn”, muốn làm “tiểu hài” thì chính là “tiểu hài”. Đậu Nha suy luận tuy tốt nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu hài, suy nghĩ trong đầu liền nói rõ ý tứ của bé, “Con hiện tại muốn làm tiểu hài”.

“Vì sao hiện tại lại muốn làm tiểu hài?”

‘Ân…. Con muốn làm tiểu hài.” Đậu Nha ân một hồi lâu, lưỡng lự nói: “Người lớn có thể ôm tiểu hài”.

Khương Niệm lúc này mới hiểu ý tứ của Đậu Nha, muốn nàng ôm bé cứ việc nói thẳng đi, thật đúng là đứa nhỏ kêu ngạo.

Đậu Nha ghé vào lòng ngực của nương, nghe mùi hương nhàn nhạt trên người nương, bé cảm thấy nương thật thơm, bé rất thích, bé thích nương vẫn luôn ôn nhu với bé như vậy, không hung dữ với bé.

“Nương thật tốt”.

Khương Niệm nghe Đậu Nha nói, khóe môi hơi cong lên, “Đối với con tốt như vậy, con còn không nghe lời.”

Đậu Nha vẻ mặt oan uổng “Con nghe lời.”

Khương Niệm nói: “Lúc đi cửa hàng lương thực, con nghe lời thế nào còn chạy loạn, làm nương sợ hãi”.

Đậu Nha nghĩ tới chính mình trộm đi, đáy lòng có chút chột dạ, thanh âm nho nhỏ liền nói “Con chính là đi xem mèo con”

Khương Niệm ôm chặt Đậu Nha, “Về sau không chạy loạn như vậy nữa có biết không? Nếu bị người xấu bắt đi, nương sẽ đau lòng.”

“Ai sẽ bắt con?”

“Người xấu”.

“Bắt con làm gì?”

Khương Niệm đặt cằm lên trán Đậu Nha nhẹ nói: “Bắt con đi làm việc từ sáng đến tối, nếu không làm tốt sẽ bị đánh, còn không cho ăn cơm, có sợ không?”

Đậu Nha thật sự bị dọa sợ, dùng sức rúc vào lòng Khương Niệm, “Người xấu thật xấu.”

“Đúng vậy, người xấu đương nhiên là xấu rồi” Khương Niệm nhè nhàng vuốt đầu Đậu Nha. “Về sau không được rời tằm mắt của nương, muốn đi nơi nào phải nói với nương, không thể ăn đồ của người lạ đưa, biết chưa?”

Đậu Nha nghĩ nghĩ lại hỏi: “Người xấu đều trông như thế nào?”

“Khương Niệm nói: “Người xấu trên mặt sẽ không viết “hắn là người xấu”, nên người đẹp cũng sẽ là người xấu, xấu xí cũng là người xấu, con còn nhỏ, chờ trưởng thành liền phân biệt được.

Đậu Nha gãi gãi mũi: “Vậy thúc thúc xinh đẹp là người tốt hay xấu?”

“Khương Niệm không biết Đậu Nha vừa nhắc là ai: “Thúc thúc xinh đẹp?”

“Chính là thúc thúc xinh đẹp ở trong phòng kia”. Đậu nha bla bla kể lại tình huống lúc đó “Thúc thúc xinh đẹp không ăn bánh bao thịt của con.”

Khương Niệm: “…………..”

Nàng cảm thấy vị thúc thúc xinh đẹp kia hẳn là ghét bỏ bánh bao thịt của Đậu Nha.

Đậu Nha lại không hiểu, còn oa oa nói: “Thúc thúc xinh đẹp lớn lên thật đẹp, thúc là người đẹp nhất mà con từng gặp qua.”

“Con mới thấy gặp qua vài người làm sao biết như thế nào đẹp a?” Khương Niệm nhìn Đậu Nha hung phấn, còn nhỏ như vậy đã biết “đẹp”, về sau trưởng thành không biết thế nào nga, “Được rồi đừng nhảy nhót.”

Đậu Nha ngoan ngoãn ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Con biết a”

“Được được, con biết…” Khương Niệm giờ phút này không có hứng thú đối với nam nhân đẹp, nhè nhàng lấy tay vỗ vỗ sau lưng Đậu Nha, một chút lại một chút, chậm rãi nhẹ nhàng, “Ngủ đi tiểu bảo bối….”

Một ngày thật mệt mỏi nên Đậu Nha thực mau liền ngủ, hô hấp đều đều ngủ ngon lành.

Ban đêm gió thổi thật lạnh, nhưng đáy lòng Khương Niệm ấm áp vì trong ngực nàng đang ôm tiểu áo bông, liền cảm thấy đêm nay không lạnh lắm.

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.