Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sung Sướng

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Chương 78: Sung Sướng

Vào buổi sáng, Sunny tỉnh dậy trong tiếng lá xào xạc. Mở mắt, cậu nhìn ánh mặt trời chiếu qua những cái khe trong vương miện tán lá của Cây Hồn, khiến cả thế giới quanh cậu như nhuộm màu hồng nhạt. Một cảnh tượng xinh đẹp và yên bình. Cảm giác giống như không có sự nguy hiểm và khủng bố nào của thế giới Mộng Ảo có thể chạm đến cậu ở nơi này.

Một làn gió chạm nhẹ vào da cậu, mang theo nó sự mát lạnh và mùi lá rơi.

Lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, Sunny cảm thấy yên bình.

'Đây là cảm giác của những người đi nghỉ lễ sao?'

Nếu vậy thì quyết định ở lại nghỉ ngơi của họ quả là quyết định đúng đắn nhất.

Cậu ngồi dậy, ngáp và lười biếng nhìn xung quanh. Cassie và Nephis đã thức rồi. Nhìn họ khiến Sunny mỉm cười.

'Tại sao mình lại cười?'

Lắc đầu, Sunny giữ gương mặt nghiêm túc rồi nói:

"Chào buổi sáng."

Hai cô gái chào cậu. Rồi Nephis hơi nghiêng đầu và hỏi:

"Này. Cậu có nhớ tại sao đêm qua chúng ta không để ai canh gác?"

Sunny chớp mắt. Đúng vậy, sao không có ai thức để trông chừng?

"Ờ. Không. Tôi đoán là do chúng ta quá mệt? Hơn nữa, ở đây cũng an toàn mà. Nên cần gì phải mất ngủ?"

Cô cau mày. Sunny đoán Ngôi Sao Thay Đổi chuẩn bị càu nhàu, nhưng bất ngờ là cô chỉ nhún vai.

"...Chắc vậy."

'Hả. Không giống cô ta. Vậy là không chỉ mình có tâm trạng tốt?'

Để khiến Nephis cảm thấy tốt hơn, cậu chỉ xuống đất và nói:

"Đừng lo. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cái bóng của tôi cũng đã cảnh báo rồi."

Cô có vẻ như đã quên câu hỏi của mình, và quay lại làm việc mà cô đang làm. Cả ba người họ dạo này rất dễ bị phân tâm. Sunny thở dài.

"Vậy...Hai người định làm gì hôm nay?"

Cassie mỉm cười trong lúc quay về phía cậu, rồi trả lời với giọng điệu trêu ghẹo:

"Không gì cả! Chúng ta đang nghỉ dưỡng, nhớ không? Nên chúng ta chỉ việc nghỉ ngơi và thư giãn."

'Kế hoạch không tồi. Mà nhắc đến kế hoạch...'

Vào lúc đó, Cassie cau mày và nói bằng giọng nghiêm túc đến buồn cười:

"Cậu cũng vậy Sunny! Cậu không được phép lên kế hoạch, hay âm mưu gì cả. Chỉ ngồi đó và tận hưởng ngày hôm nay. Hiểu chưa?"

Sunny gãi đầu.

"Được rồi."

Có cảm giác cậu đang quên thứ gì đó.

Nhưng là cái gì?

Nhìn Nephis, Sunny chần chừ rồi hỏi:

"Nhắc lại giùm tôi, tại sao cô leo Cây Hồn vào ngày hôm qua?"

Cô bối rối nhìn cậu.

"Ừm...tôi không nhớ lắm. Để hái trái cây?"

Sunny mỉm cười khi nghe đến những quả trái cây diệu kì và gật đầu.

'Ừ, có vẻ hợp lý...'

Vài ngày trôi qua. Sunny, Nephis và Cassie cứ lười biếng như vậy, không quan tâm đến gì trên đời.

Cơ thể và tâm trí mệt mỏi của họ cần có thời gian để nghỉ ngơi.

Họ ngủ đến giữa trưa, ăn những quả trái cây ngon lành và ngồi quanh đống lửa, trò chuyện hoặc chỉ đơn giản tận hưởng sự ấm áp. Đôi khi, họ sẽ chời trò chơi hoặc là giải trí này nọ.

Những lúc khác, họ sẽ ở riêng một mình, tận hưởng cảm giác riêng tư mà gần như đã bị lãng quên. Sunny vốn một mình trong phần lớn cuộc đời câu, nên vài tuần vừa qua phải ở cạnh những người khác, mà không có lấy một phút riêng tư, là một trải nghiệm rất mệt mỏi. Cậu vui vẻ tận dụng cơ hội được ở một mình với suy nghĩ của bản thân.

May mắn là, hòn đảo này đủ to để cả ba người họ có thể tách nhau ra nếu không muốn bị làm phiền.

Mà cũng không thường diễn ra.

Ban đầu, cậu tưởng ngồi không cả ngày sẽ rất nhanh chóng trở nên buồn chán, nhưng ngạc nhiên là, không hề. Cậu cảm thấy hoàn toàn ổn với việc nằm trên mặt đất và nhìn những tán lá đung đưa trong gió, một cảm giác sung sướng, yên bình. Trong những khoảnh khắc đó, cậu thường quên mất thời gian, đôi khi không nhận ra vài giờ đã trôi qua và mặt trời đang lặn dần.

Khái niệm thời gian, nói chung, đã trở nên khó nắm bắt đến kì lạ. Sunny cũng không rõ họ đã ở lại hòn đảo yên bình này bao nhiêu ngày. Cậu khá chắc là ít hơn một tuần, nhưng không thể nhớ chính xác là bao nhiêu ngày.

Sự đãng trí này đã trở thành một hiện tượng thường thấy. Cả ba người họ đều trở nên mất tập trung và hay quên này nọ. Đôi lúc, Sunny nhận ra bản thân đang cố nhớ lại những chi tiết trong cuộc sống lúc trước hoặc thấy sự kì lạ trong hành vi của họ. Nhưng một phút sau, cậu lại quên những lo lắng đó, bị một ý nghĩ hoặc một tình huống linh tinh khác làm phân tâm.

Kí ức của cậu dần trở nên mù mờ hơn. Thứ duy nhất vẫn rõ ràng là những quả trái cây nhiệm mầu kia ngon và sảng khoái đến dường nào, ở dưới bóng râm của Cây Hồn dễ chịu đến đâu, và sự tráng lệ của bản thân cái cây.

Cây rất đẹp, nhân từ và hào phóng. Nó bảo vệ họ khỏi những nguy hiểm đáng nguyền rủa của mê cung đỏ, giữ đám quái vật cách xa và cho họ no say về cả thể chất lẫn hồn tâm. Sunny càng ngày càng tin tưởng việc tìm đến Cây Hồn hùng vĩ này là một phước lành.

Ý nghĩ rời khỏi những món quà của nó và quay lại thế giới kinh dị bên ngoài trở nên ngày càng kém hấp dẫn.

Tại sao phải rời đi khi họ hoàn toàn vui vẻ ở đây?

Ừ thì...ít nhất hai người trong số họ.

Mặc dù ban đầu Nephis cũng vô tư và yên bình như Sunny và Cassie, theo thời gian, cô trở nên xa lánh và âm u kì lạ. Giống như cô đang trở lại với tính cách xa lánh cũ của cô.

Thay vì thư giãn và trò chuyện với họ, Ngôi Sao Thay Đổi thường dùng đa số thời gian ngồi một mình ở dốc phía tây, nhìn về phía xa với ánh mắt đăm chiêu. Sunny không biết cô bị gì.

Cậu lo lắng cho cô. Ngay cả những cơn đãng trí thường xuyên và liên tục cũng không thể khiến cậu quên đi sự lo lắng đối với Neph.

Vào một đêm, Sunny đi đến bờ dốc phía tây, cảm giác đầu cậu đau nhức muốn nổ tung. Vì lý do không rõ, cậu cứ quên mất nguyên nhân mình lại đi đến đây. Cậu phải dùng hết ý chí để có thể giữ ý định này.

Cậu muốn xem Nephis như thế nào.

Như mọi khi, cô ngồi trên gờ đá ở bờ tây, nhìn về phía xa. Sunny leo lên và ngồi cạnh cô, rồi nhìn cô do dự.

"Này, Neph."

Ngôi Sao Thay Đổi liếc sang cậu. Biểu hiện hờ hững của cô đã trở lại, khiến mọi cố gắng hiểu được cảm xúc hiện tại của cô là vô dụng.

Nhưng mà, một điểm có thể thấy rõ đó là cô đang không ổn.

"Chào."

Sunny gãi đằng sau đầu.

Cậu đang tưởng tưởng hay sao mà có vẻ tóc cô dài hơn trước đây?

"Sao cô không tận hưởng kì nghỉ?"

Ngôi Sao Thay Đổi cau mày. Sau một lúc cô nói:

"Chúng ta...chẳng phải cần đi về phía tây sao?"

Cậu giật mình nhướng mày.

"Tây? Có gì ở hướng tây?"

Lông mày Neph nhíu chặt hơn, gương mặt cô nhăn nhó.

"Tôi...tôi không nhớ. Nhưng...có cảm giác..."

Cô lại im lặng, rồi khẽ nói:

"Có cảm giác tôi có việc gì đó rất quan trọng cần phải làm."

'Rời khỏi Cây Hồn...ý tưởng kì lạ.'

Sunny suy ngẫm một lúc, cố hiểu tại sao cô lại muốn đi đến nơi khác. Cuối cùng, cậu hỏi:

"Vậy tại sao lại là phía tây mà không phải hướng khác?"

Nephis quay sang cậu. Có một biểu lộ đau đớn, kì lạ trên gương mặt cô. Nghiến răng, cô thì thầm:

"Tôi không biết."

Sunny thở dài.

Nếu cô không biết thì cậu đương nhiên cũng không biết được. Tất cả những gì cậu muốn là khiến cô cảm thấy tốt hơn.

Nhưng bằng cách nào.

Sunny nhăn mặt, cố nghĩ cách. Cậu cảm giác có thứ gì đó rất đương nhiên mà cậu đã quên đi. Một thứ mà có thể ngay lập tức xóa bỏ sự phiền muộn của Neph...

'Đương nhiên! Sao mình lại quên chứ...'

Câu trả lời rất rõ ràng. Cậu chỉ phải leo lên Cây Hồn và tìm một quả đặc biệt mọng nước cho cô ăn...

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.