Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Đua Với Thời Gian

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Chương 67: Chạy Đua Với Thời Gian

[Tiếng Vang của bạn đã bị phá hủy.]

Sunny vấp chân và suýt ngã xuống. Cassie ôm chặt lấy vai cậu và hơi nghiêng về phía sau, cố giữ thăng bằng cho cả hai. Đống lá dưới chân bay loạn xạ, nhưng Sunny đã giữ được thăng bằng kịp thời.

'Không!'

Sự giận dữ và hối hận bao trùm tâm trí cậu, nhưng đã quá trễ để làm được gì. Con cua ăn xác đáng tin cậy đã chết, bị xé xác bởi sinh vật khổng lồ kia. Sự đơn giản và tàn bạo trong cách con Cua Ăn Xác hủy diệt con thú quả cảm, tội nghiệp vô cùng sỉ nhục...nếu như không phải quá đáng sợ.

Tiếng Vang đã mất. Sunny không chỉ thấy được hồi kết thảm thương đó thông qua cái bóng, cậu còn cảm giác được sự liên kết tinh tế giữa họ đã biến mất. Bên trong Hồn Hải của cậu, một quả cầu ánh sáng lờ mờ rồi vụt tắt, khiến mặt nước yên ắng bên dưới lại tối thêm một chút. Cậu đã mất một vật đáng giá.

Nhưng sự cay đắng mà Sunny cảm thấy không chỉ vì Tiếng Vang đã hết sức hữu dụng, hoặc là nó đáng giá bao nhiêu tiền nếu như cậu có thể mang nó về thế giới thực. Cậu đã dần thích con cua ăn xác ngu ngơ. Nó to lớn, trung thành, và đáng tin cậy.

Nó thậm chí còn có vẻ sở hữu một cá tính cố chấp, khó ưa kì lạ.

Và giờ nó đã chết.

Nghiến răng, Sunny chạy như điên. Sẽ có thời gian để thương tiếc Tiếng Vang trung thành về sau.

Lúc này, họ có vấn đề lớn hơn.

"Sunny? Có chuyện gì?"

Giọng nói thì thầm của Cassie nghe lo lắng và căng thẳng. Cô chắc cũng đã cảm giác được tâm trạng thay đổi của cậu thông qua động tác cơ thể của cậu.

Nói thật lòng, Sunny không có sức để nói chuyện. Chạy lên đồi với tốc độ cao nhất, cõng cô gái mù trên lưng - cho dù cô có nhẹ nhàng đến mức nào - thì vẫn là một nhiệm vụ khó khăn khi không có sự hỗ trợ của cái bóng. Cậu đang cố gắng hít thở, và vẫn còn một khoảng cách đáng kể để đến cái cây khổng lồ. Nhưng mà, Sunny phải trả lời, giọng nói khô khàn:

"Hắn giết Tiếng Vang rồi."

Rồi, không còn thời gian để nói chuyện nữa.

Bởi vì mọi thứ sắp chuyển từ xấu sang tồi tệ.

Ở chân đồi, con Cua Ác Ma đang đứng trên những mảnh xác của con ăn xác, nhìn về phía chúng với sự ghét bỏ. Những giọt máu xanh nặng nề rơi xuống từ bốn cái tay của nó.

Bỗng dưng, cái xác Tiếng Vang bắt đầu phát một ánh sáng dịu nhẹ. Rồi nó lấp lánh và tan biến thành một dòng sông với những tia sáng nhỏ, chúng rơi xuống đất và biến mất, không hề để lại một dấu vết của con cua ăn xác. Thậm chí máu trên lưỡi hái và càng của con ác ma cũng đã biến mất.

Dù sao thì, Tiếng Vang chỉ là một hiện thân của một Sinh Vật Ác Mộng đã bị giết chứ không phải sinh vật thực sự. Nó đến từ hư vô và bây giờ đã trở lại trạng thái hư vô.

Nhưng mà, Cua Ác Ma không nhìn về phía màn biểu diễn ánh sáng bất ngờ đó. Thay vì đó, hắn nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt đất.

Ở đó, một cái bóng hình người lẻ loi đứng yên tại chỗ, bối rối, không biết phải làm gì. Với cơ thể Tiếng Vang - và theo đó là cái bóng rộng rãi của nó - biến mất, cái bóng ngay lập tức bị phát hiện, không còn chỗ để núp.

'Chết tiệt!'

Con ác ma nghiêng đầu, rồi di chuyển với tốc độ chớp nhoáng, hắn đâm cái bóng với lưỡi hái.

Sunny giật mình, chuẩn bị chịu đựng cơn đau...

Nhưng không có gì cả. Cái bóng, giơ tay lên trong sợ hãi, nhìn xuống cái lưỡi hái khổng lồ đâm xuyên ngực nó và gãi đầu.

Nó hoàn toàn không sao.

Ừ thì, đương nhiên rồi... dù sao thì nó chỉ là cái bóng. Không có cơ thể thì làm sao bị đâm được.

'Đúng rồi nhỉ. Tại sao mình lại nghĩ có việc khác sẽ xảy ra?'

Trong lúc đó, con ác ma nhìn chằm chằm vào cái bóng lúc này đã bình tĩnh. Ánh sáng màu đỏ đáng sợ trong mắt hắn cháy lên sáng hơn.

Sunny đến gần hơn thân cây, tạm được adrenalin tăng sức. Nếu không thì có lẽ cậu đã bất tỉnh vì dùng quá nhiều sức.

'Thêm...chút...nữa!'

Họ có mọi cơ hội để đến nơi. Cái bóng chỉ cần phân tán con quái vật khổng lồ thêm một chút...

Nhưng có vẻ như may mắn không ở bên cậu hôm nay. Ở dưới, Cua Ác Ma thu lại lưỡi hái. Nhưng mà, thay vì tấn công cái bóng người lần nữa, hắn đột nhiên quay người lại và nhìn về phía đỉnh Gò Mộ Tro bằng ánh mắt hắc ám, nơi cái cây hùng vĩ đang đứng.

Thằng khốn này thông minh.

'Chó chết!'

Quên đi cái bóng, tên khổng lồ lao về phía trước, vội vã quay về đỉnh đồi. Nó di chuyển với tốc độ đáng sợ, lướt qua vài chục mét mỗi giây.

'Quay lại đây!' Sunny hét lên với cái bóng của mình trong lúc tiến lại gần thân cây.

Giúp Cassie leo xuống, Sunny nhặt lấy cái túi mà Nephis đã để lại và đưa nó cho cô gái mù.

"Cẩn thận với nó."

Cassie gật đầu, biết rõ trong túi chứa gì, và cẩn thận đeo nó lên vai.

Vào lúc đó, Ngôi Sao Thay Đổi đã đến nhánh cây thấp nhất của cái cây khổng lồ. Không lãng phí thời gian, cô di chuyển đến điểm ở trên đồng đội, triệu hồi sợi dây vàng và ném một đầu xuống dưới.

Bắt lấy sợi dây, Sunny nhanh chóng cột nó thành vòng và đưa nó cho Cassie.

"Cô lên trước đi."

Cô gái mù chần chừ rồi nhận lấy nó. Lúc cô định đặt chân vào vòng thắt, Sunny đột ngột ngăn cô lại.

"Chờ đã! Triệu hồi cây trượng."

Cây trượng gỗ mà Cassie dùng để đi lại thật ra là một món vật phẩm ma pháp với khả năng triệu hồi gió mạnh. Trong chuyến hành trình này, họ hiếm khi có lý do để dùng nó. Nhưng bây giờ thì nó lại hữu dụng.

Ngạc nhiên và không rõ nguyên nhân, nhưng cô vẫn làm theo lời cậu nói, triệu hồi Ký Ức từ Hồn Hải. Cây trượng gỗ xuất hiện trên tay cô.

Sunny nhẹ nhàng ôm lấy cô gái mù từ phía sau và xoay người cô, dẫn bàn tay đang cầm cây trượng về hướng cần thiết. Rồi nói:

"Triệu hồi gió đi."

Tiếp đó, một luồng gió mạnh phát ra xung quanh họ, thổi bay đống lá rơi và cát xám lên không trung. Ngay lập tức một phần lớn bề mặt của hòn đảo bị thổi trơ trọi.

Lớp cát ở dưới hiện ra nhiều hơn.

Trong lúc này, cái bóng đang chạy đua với con Cua Ác Ma. Sinh vật khổng lồ đã lên được nửa ngọn đồi, di chuyển nhanh không thua gì một cỗ xe lửa. Cái bóng linh hoạt, thì còn nhanh hơn nữa. Nó đã vượt mặt con khổng lồ và đang bay về phía trước, vội vã quay lại chủ nhân của nó.

"Tốt, giờ đi đi!"

Sunny giúp cô đặt chân vào vòng thắt rồi lùi lại, nhìn theo Nephis kéo sợi dây lên. Cô đang kéo nhanh hết sức có thể - rất nhanh với tiêu chuẩn của con người.

Nhưng liệu có đủ nhanh?

Đổ mồ hôi, cậu đếm từng giây và chờ đợi. Mạng sống của cậu bây giờ phụ thuộc vào liệu sợi dây có quay lại trước khi con ác ma đến nơi.

Mỗi khoảnh khắc dài như vĩnh viễn.

Cậu đã có thể nghe thấy tiếng tám cái chân cây cột của Cua Ác Ma giận dữ dẫm trên mặt cát, ở xa nhưng đang nhanh chóng tiến gần.

Cuối cùng, Cassie đã đến độ cao của những nhánh cây thấp hơn. Nephis đỡ cô ra khỏi sợi dây và yên ổn trên một nhánh cây rộng rãi, rồi lại ném sợi dây xuống.

Con ác ma lại gần cái cây, vẫn bị che khuất bởi thân cây khổng lồ.

Cái bóng trượt lại dưới chân Sunny à quấn quanh cơ thể cậu.

Bắt lấy sợi dây, Sunny gần như bay thẳng lên, leo với một tốc độ phi thường với sự giúp đỡ của cái bóng và cả adrenalin. Đặt chân lên nhánh cây cạnh hai cô gái, cậu nhanh chóng quay người và cố kéo sợi dây lên. Con quái vật không thể phát hiện ánh sáng màu vàng của sợi dây...nếu không thì, mọi thứ đều là công cốc.

Nhưng mà còn không đến một giây...

'Không!' Sunny thầm nghĩ, tim cậu quên cả việc đập.

Nhưng Nephis chỉ đơn giản hủy triệu hồi Ký Ức, khiến sợi dây vàng ngay lập tức biến mất.

Cả ba người họ cúi thấp xuống, cố tránh khỏi tầm mắt, và nín thở.

...Một giây sau, cái cơ thể kim loại sáng bóng và đầy gai giận dữ xuất hiện bên dưới họ. Cua Ác Ma đột ngột dừng lại, nhìn khắp nơi với đôi mắt rực lửa của hắn. Hai cái càng nó kẹp lại, như thể khát khao xé xác thứ gì đó. Hai cái lưỡi hái khủng khiếp giơ lên cao, chuẩn bị chém đứt bất cứ ai.

Nhưng không có gì ở dưới cái cây khổng lồ cho hắn giết cả.

Con ác ma vẫn đứng đó, nhìn trái nhìn phải. Rồi hắn ngẩng đầu và nhìn lên trên. May mắn là cái nhánh cây mà ba người Ngủ đang núp rất rộng rãi, dư dã để họ có thể tránh ánh mắt của hắn. Họ ở đó, bất động và yên lặng, sợ hãi phát ra một âm thanh dù chỉ nhỏ nhất.

Sau một lúc, sinh vật khổng lồ cuối cùng cũng chịu hạ ánh mắt. Nó cúi đầu, cẩn thận quan sát mặt đất, tìm kiếm dấu vết của sự xâm phạm.

Nhưng mà, mặt đất sạch sẽ và trơ trọi, tất cả những dấu vết di chuyển của họ đã bị Sunny xóa sạch nhờ sự giúp đỡ của cây trượng của Cassie. Không tìm thấy gì, con Cua Ác Ma không có lựa chọn khác đành phải bỏ đi, di chuyển đến những phần còn lại của hòn đảo để điều tra.

Sunny rốt cuộc cũng có thể thở ra.

Ở phía xa, con ác ma đi đến rìa của tầm ảnh hưởng của cơn gió. Ở đó, nó cuối cùng cũng phát hiện hai bộ dấu chân - một do Nephis để lại, còn lại là Sunny.

Với một tiếng gầm giận dữ nghe giống như tiếng kim loại va vào nhau, sinh vật khổng lồ lao xuống dốc Gò Mộ Tro, đi theo dấu chân đến sa mạc bên dưới.

Nhưng mà, sa mạc xám lại hoang vắng và trống rỗng, không có một sinh vật sống nào ở đấy. Nó được nhuộm màu đỏ của hoàng hôn.

Vào lúc đó, mặt đất rung chuyển,và một âm thanh ầm ĩ vang lên trong mê cung, mang theo cùng nó gió lạnh và mùi muối.

Nước biển đen đang trở lại.

Ném một ánh mắt căm ghét cuối cùng về phía vùng đất hoang, con Cua Ác Ma quay người lại và chậm rãi đi lên đỉnh đồi mộ của hắn.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.