Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải Pháp Tuyệt Vọng

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Chương 491: Giải Pháp Tuyệt Vọng

Trong lúc đám Sinh Vật Ác Mộng lao về phía trước, sáu người Thức Tỉnh bắt đầu hành động.

Hai người với Phân Loại nguyên tố tấn công trước tiên. Có gì đó lóe lên trong không tủng, và rồi một trong hai người họ đột nhiên bị vây quanh bởi một vòng lửa xoay thật nhanh. Đĩa lửa sau đó bay về phía trước và va vào đám sinh vật, hủy diệt một con chó săn và khiến nhiều con khác bị cháy.

Người còn lại giơ tay lên, và một con dao mỏng làm từ không khí vụt qua không trung và cắn và da thịt một tên thợ săn, cắt lìa tay hắn khỏi vai.

Sunny chớp mắt.

[Bạn đã giết một Quái Vật Ngã...]

Đám Sinh Vật Ác Mộng nhanh nhất đã lao về phía những người phòng thủ. Cô gái mà ban nãy nói chuyện với cậu bước về phía trước và tấn công với một thanh kiếm saber mảnh khánh, cém vào cổ con chó săn và cắt vào động mạch của nó một cú chém chuẩn xác. Hai người Thức Tỉnh còn lại thì bảo vệ ở hai bên, cả hai đều cầm khiên và vũ khí Ký Ức của họ - một thanh kiếm ngắn, và một thanh giáo mác bằng thép.

Người cuối cùng làm gì đó để cản đi những mũi tên mà bay về phía cơ thể họ, nhưng Sunny không biết đã làm gì.

[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

Những người Thức Tỉnh thể hiện tốt...họ hành động với đủ phối hợp và đầu óc quan sát, làm mọi thứ trong khả năng để làm chậm lại làn sóng quái vật đến gần. Mặc dù không tinh ảnh, mỗi người trong số họ đều là những người có khả năng chiến đấu. Họ can đảm và quyết tâm.

...Dù vậy, vẫn sẽ không đủ. Còn thiếu nhiều để có thể sống sót, chứ đừng nói đến ngăn cản đám sinh vật xâm lấn vào thành phố.

[Bạn nhận được một Ký Ức.]

'Làm gì đây, làm gì đây...'

Không hoàn toàn nhận ra bản thân đang làm gì, Sunny ra lệnh cho cái bóng quấn vào cơ thể mình, và cho Rắn Linh Hồn trườn trở lại trên da.

Ngay lập tức, cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều, đầu óc cũng minh mẫn hơn. Cơ bắp tràn đầy sức mạnh thuần túy, gấp đôi một giây trước đó. Hô hấp trở nên sâu hơn.

Sunnny biết cậu phải khiến đám quái vật chậm lại, và rồi quay lại trận chiến.

Đó là cách duy nhất...

Tiến lên một bước, cậu hơi lung lay, rồi nắm lấy nóc của một PTGTCN bị bỏ trống để giữ thăng bằng.

...Cúi xuống, cậu nắm lấy phần dưới của phương tiện hợp kim nặng nề với tay còn lại.

Cho toàn bộ tinh túy tuần hoàn trong cơ thể, lấp đầy cơ thể với tối đa sức mạnh, cậu gầm lên và đẩy những ngón tay lún vào hợp kim.

Và rồi, khiến mặt đường rạn nứt, Sunny gắng gượng từng cơ bắp trong cơ thể và thực hiện một cú đẩy bùng nổ, hủy diệt.

Cửa sổ PTGTCN nổ tung, và khung hình của nó biến dạng, cả phương tiện đột nhiên bay lên không trung. Nó vượt qua khoảng cách giữa bản thân và đám Sinh Vật Ác Mộng đang lao lên và đâm sầm vào từ bên hông đám sinh vật như một quả đạn đại bác kì lạ, biến vài quái thú ngủ say thành đống bầy nhầy, phá tan vô số xương, và khiến đa số đám sinh vật ở hàng đầu ngã lăn ra.

Những kí tự lung linh trước mắt Sunny, và không có thời gian để lãng phí, cậu chỉ liếc qua chúng, tìm kiếm mô tả của món Ký Ức mới. Cậu chỉ hứng thú với một thứ:

Loại Ký Ức: Vũ Khí.

'Đủ...'

Không thèm đọc những thứ còn lại, Sunny triệu hồi vũ khí đó và dùng Bước Bóng Tối để xuất hiện giữa đám sinh vật đang khôi phục.

Vài kẻ đã né được quả tạ tạm bợ kia và đã lại bắt đầu tấn công sáu người Thức Tỉnh hoặc là thoát đến đường phố.

Cậu không thể làm gì về chuyện đó.

Nhưng mà thứ cậu có thể làm là...

Trong lúc một cây giáo cổ đại với đầu giáo được chế tạo từ một miếng hắc diện thạch dài và sắc bén hiện ra trong tay, cậu đâm nó vào cổ họng một thứ âm hồn, rồi dùng phần đuôi của nó để đập vào ngực một kẻ khác.

Rồi, Sunny xoay cây giáo và mang nó xuống đầu một con chó săn đang lao lên, khiến hộp sọ nó vỡ tan chỉ với một cú đánh tàn bạo.

Trong lúc cậu cố khôi phục lại từ tiếng vang vẫn còn trong tai và tiếp tục chiến đấu, lại có thêm Sinh Vật Ác Mộng vượt qua cậu...và nhiều hơn nữa vẫn đang xuất hiện từ Cổng.

'Chết, chết, chết...chết đi, đám khốn nạn, chết nhanh hơn nữa!'

"Chúng đã vượt qua hàng phòng ngự!"

Giọng nói của hiệu trưởng có vẻ bình tĩnh, nhất là ở tình huống này, nên đám trẻ tập trung ở sảnh tập luyện chiến đấu cũng không hoảng hốt. Dù vậy, họ vẫn có thể cảm giác được những người lớn đang khiếp sợ, và nỗi sợ hãi đó lây lan như một thứ truyền nhiễm.

Đám trẻ cũng đang khiếp sợ.

Với nhiều đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, đây là lần đầu tiên chúng trải nghiệm việc ở gần một cánh Cổng mở ra. Những đứa lớn hơn thì biết phải làm gì, trên lý thuyết...chỉ là không có việc gì trong số đó có thể làm được. Không có đủ thời gian để sơ tán hoặc là đến nơi trú ẩn gần nhất, vậy nên, những bài học chúng được học lúc này là vô dụng.

Mọi người đều tập trung ở phần được phòng ngự kĩ lưỡng nhất của trường - phòng tập thể dục - và gom lại cùng nhau. Những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn được đặt ở chính giữa, những đứa lớn thì ở ngoài rìa, với những người thầy cô đứng ở xa nhất từ trung tâm.

Những giáo viên chiến đấu đều trang bị vũ khí Ký Ức thật sự, trông đe dọa và xinh đẹp...ít nhất thì trong mắt Rain, người chưa từng nhìn thấy giáo viên của mình dùng vũ khí thật trước kia.

Với ông ấy, những giáo viên khác, và một vài cận vệ mà tình cờ có mặt trong trường vì những đứa trẻ mà có phụ huynh rất quan trọng, tổng cộng có năm người Thức Tỉnh, mỗi người đều trang bị vũ khí và chuẩn bị chiến đấu.

Những giáo viên còn lại và những học sinh lớn tuổi hơn cũng có vũ khí, mặc dù chỉ là những vũ khí thông thường. Bản thân Rain đang cầm một thanh kiếm tập, lần đầu tiên nhận ra nó yếu ớt và đáng thương hại đến mức nào. Trước đó, thanh kiểm luôn có vẻ nặng cả tấn và sắc bén đến không cần thiết.

Nhưng bây giờ, cô lại ước gì nó là vũ khí thật, chứ không phải đồ tập luyện.

'Chuyện gì sẽ xảy ra?'

Vì cô tình cờ đứng gần hiệu trưởng, cô nhìn thấy giáo viên chiến đấu ném cho ông ta một ánh mắt và nói gì đó khẽ giọng. Rain đáng lẽ không nên nghe thấy nó, nhưng mà cô đã nghe được.

Ông ấy nói:

"Chúng giữ vững được lâu như vậy đã là một phép mầu rồi, thật sự. Chỉ có bảy người...tôi không biết những người đó là ai, nhưng đáng lẽ họ phải bị áp đảo chỉ trong phút đầu tiên."

'Áp đảo? Nhưng...nhưng...nếu bảy người Thức Tỉnh đáng lẽ phải chết trong ít hơn một phút, vậy còn năm người mà bảo vệ chúng ta?'

Rain đột nhiên thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Cả vụ việc không có vẻ chân thật...làm sao việc như vậy có thể xảy ra? Trường học này là danh giá và đắt tiền, và rất nhiều người quan trọng cho con cái đến đây. Chắc chắn, những phòng ngự...

Như thể trả lời suy nghĩ của cô, âm thanh bóp nghẹt của tiếng súng bắn xuyên qua những bức tường và khiến mọi người run rẩy. Những cỗ súng máy tự động đã kích hoạt, có nghĩa là Sinh Vật Ác Mộng đang đến gần.

Bố của Rain làm việc cho chính phủ, lo liệu những việc có liên quan đến hỗ trợ hậu cần cho những người Thức Tỉnh, và mặc dù ông ấy không thích nói về công việc của mình, cô biết nhiều hơn về những thứ đó so với những đứa trẻ cùng tuổi. Vì vậy, cô hiểu được những vũ khí thông thường là kém hiệu quả đến mấy khi chống lại những sinh vật của Ma Pháp, đặc biệt là những thứ có Cấp Bậc cao hơn.

Nên cô chỉ hi vọng là...

Có gì đó vỡ tan với một tiếng rầm điếc tai, cả phòng thể dục đột nhiên rung chuyển.

'...N-nguyền rủa!'

Rain nắm chặt lấy chuôi kiếm, và quay sang phía âm thanh đổ nát với gương mặt tái đi.

Mắt cô mở to.

Cách đó vài trăm mét, trong đống Sinh Vật Ác Mộng, Sunny tiễn một con khác xuống địa ngục, vứt đi cơ thể của nó và gầm lên.

Có quá nhiều đám bọn chúng! Quá nhiều!

Thông qua cái bóng núp bên cạnh Rain, cậu nhìn thấy những con quái vật mà đã vượt qua cậu và những người còn lại đã đến được trường học.

Cậu cũng thấy nhiều hơn nữa những sinh vật đang bước ra khỏi Cổng...quái thú, quái vật, và ác ma, Thức Tỉnh và Ngã...đơn giản là không thấy hồi kết!

Và cậu đang mệt gần chết và trở nên yếu hơn, rất nhanh.

Cơ thể đã ở giới hạn, lượng bóng tinh dự trữ gần cạn kiệt, và ngay cả Áo Choàng Địa Ngục cũng cho thấy dấu hiệu gắng gượng để chống lại cơn mưa những đòn tấn công không thôi mà cậu đã không còn có thể né tránh được.

Cảm thấy máu chảy xuống mặt, Sunny thoáng liếc sang phía ngôi trường ở xa, rồi nhìn lại cánh cổng.

Và rồi, cậu rùng mình.

Có gì đó đã thay đổi.

Có gì đó...đang đến.

Trong hắc ám của Cổng, một bóng dáng mới xuất hiện.

Một giây sau đó, tất cả những con thú quanh cậu như đóng băng, và rồi hú lên như ăn mừng, như thể chào đón sinh vật mới kia đến với thế giới thức tỉnh.

Hộ Vệ Cổng đã đến.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.