Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Cười

Phiên bản Dịch · 1378 chữ

Chương 45: Tiếng Cười

Nhờ hấp thụ những mảnh bóng vài ngày qua, tầm kiểm soát của Điều Khiển Bóng của Sunny đã được nâng xa hơn một chút. Nhưng mà, nó vẫn còn kém xa để có thể dò xét vào sâu bên trong mê cung. Cậu chỉ biết được hướng chung chung mà hai con quái vật to lớn đã đi.

Hướng tây.

Sau khi nói với Nephis, cậu không còn gì khác để làm cả. Cuối cùng thì Sunny quyết định nghỉ ngơi - ngày mai hứa hẹn đầy gian nan và nguy hiểm, nên tốt nhất là để cơ thể cậu hồi phục nhiều nhất có thể.

Một lúc sau, Sunny nằm xuống đất, nhìn về phía bầu trời xám xịt. Cassie ngồi cạnh cậu, suy nghĩ gì đó. Nephis thì đang ngồi thiền. Sunny đoán vậy, nhìn giống mà. Nhưng cũng có thể cô ta ngồi ngủ, Sunny cũng chỉ đoán mò thôi.

Cassie quay về phía cậu.

"Sunny?"

Cậu nghiêng đầu về phía cô.

"Ừm?"

Cô gái mù lưỡng lự.

"Cậu... cậu nghĩ chúng ta có thể quay về nhà được không?"

Sunny nhìn về phía cô và cau mày. Vài giây sau, cậu quay đi, lại nhìn về bầu trời.

"Chắc rồi."

Cassie mỉm cười:

"Thật sao? Tại sao cậu nghĩ vậy?"

'Sao tự dưng hỏi nhiều vậy?'

Cậu thở dài và cố tìm những từ ngữ thích hợp.

"Vì cô ta."

Chỉ về phía Nephis, mặc dù biết Cassie không thấy được. Nhưng trên mỏm đá này làm gì có người nào khác, nên khá dễ hiểu ý cậu nói là ai.

"Tôi cũng không phải người dễ chết. Nói thật, tôi dám cá là cô không thể tìm được cặp đôi hộ tống nào tốt hơn từ những người Ngủ được đưa đến thế giới Mộng Ảo. Nếu có ai sống sót qua đợt thử thách này, thì đó là hai người bọn tôi. Nên, ừ. Tôi nghĩ rằng cơ hội quay lại của chúng ta là khá cao."

Cassie tự dưng cười khúc khích.

"Cậu hơi tự mãn rồi ha? Cậu là người đứng hai từ dưới lên!"

Sunny nhún vai.

"Đó là do có một người thông minh đã bảo tôi phải cúi thấp đầu. Nếu không, tôi đã xếp hạng cao hơn."

Rồi cậu mỉm cười nói thêm:

"Cao hơn nhiều, ít nhất phải đứng ba từ dưới lên!"

Cô gái mù không kiềm được bật cười. Tiếng cười trong trẻo của cô khiến Sunny cảm thấy dễ chịu - từ lúc đến thế giới Mộng Ảo cậu chưa được nghe âm thanh kiểu này. Luôn luôn tốt khi thấy người ta vẫn giữ được sự lạc quan ở nơi địa ngục này.

Mà nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe Cassie cười. Khi ở Học Viện, cô luôn yên lặng và buồn sầu.

Sau đợt cười giòn tan đó, gương mặt Cassie dần trở nên đăm chiêu. Sau vài giây, cô hỏi:

"Cậu nhớ nhất thứ gì ở nhà?"

Sunny cố nghĩ thứ gì đó, nhưng không được. Cậu còn không chắc mình có thứ có thể xem là nhà ở thế giới thực - căn phòng bé tí mà cậu thuê trước đây không gì hơn một nơi tránh mưa gió tạm bợ. Còn thế giới thực nói chung, thì cuộc sống ở đó của cậu cũng chẳng dễ chịu gì.

Cuối cùng, cậu nói:

"Tôi không nhớ gì đặc biệt cả."

Cassie rất bất ngờ.

"Thật sao? Cậu không nhớ gia đình?"

Sunny mỉm cười.

"Không có gia đình. Ừm thì... nói đúng hơn thì có một người em gái ở đâu đó. Nhưng nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau."

"Ồ."

Cô gái im lặng. Sau vài giây, lại nói khẽ:

"Mình nhớ gia đình nhất."

Có sự mong mỏi và buồn bã trong giọng cô ấy. Sunny không biết nói gì, nên cậu giữ im lặng.

"Ba mẹ chắc rất lo lắng ngay lúc này. Không...không, thật ra thì có lẽ họ không còn lo lắng. Họ có lẽ đang đau lòng. Chắc họ nghĩ mình đã chết từ lâu rồi."

Sunny liếc về phía cô và thở dài.

"Cậu có vẻ quan tâm đến họ nhiều lắm."

Cassie ngạc nhiên quay về phía cậu.

"Đương nhiên rồi. Như vậy không phải bình thường sao?"

Sunny nhìn chăm chú về phía bầu trời màu xám. Cơn gió mang theo chút mùi mưa.

Sau một lát cậu mới lên tiếng:

"Tôi không biết nữa."

Buổi tối, Nephis bắt Sunny phải chém thêm một ngàn lần nữa. Sau đó, họ ăn số thịt khô còn lại và thay phiên nhau ngủ, để có thể trông chừng Cassie.

May mắn là, đêm đó không có gì xảy ra cả.

Khi buổi sáng đến, nước biển rút đi, họ chuẩn bị rời khỏi bức tượng khổng lồ. Nephis là người đầu tiên leo xuống. Trước lúc leo, cô có vài việc muốn nói:

"Hôm nay sẽ khác trước đây. Sẽ có nhiều đám ăn xác lang thang trong mê cung. Chúng ta có lẽ sẽ khó có thể tạo trường hợp phục kích, hoặc là khó tránh được hoàn cảnh phải đánh nhiều kẻ địch một lúc."

Cô nhìn về phía Sunny:

"Nếu có gì xảy ra, việc của cậu là đưa Cassie đi. Chúng ta có thể rút lui thông qua những lối đi quá hẹp dành cho đám ăn xác. Nếu bị tách, tự đi đến điểm cao. Đừng có đợi tôi. Hiểu không?"

Với biểu hiện nặng nề, cậu gật đầu. Nephis cũng gật đáp lại.

"Tốt. Thời gian quan trọng, đi thôi."

Dứt lời, cô bắt đầu leo xuống. Sau khi xuống khoảng hai mươi mét, cô tìm thấy một điểm tựa và đợi đó. Dùng sợi dây vàng, Sunny hạ Cassie xuống. Giống như lúc leo lên, họ thay phiên giúp đỡ cô gái mù. May là leo xuống thì dễ hơn nhiều.

Không lâu sau, họ tiếp đất.

Tiến vào mê cung, bộ ba di chuyển nhanh chóng. Cái bóng ở phía trước họ, thăm dò quái vật và lối đi hiệu quả. Kể cả như vậy, tiến trình của họ vẫn chậm chạp và hỗn loạn. Họ liên tục phải đổi hướng để né đám ăn xác, thường đi đến ngõ cụt và cách xa điểm đến của mình.

Sunny, người nắm vai trò do thám và dẫn đường, cảm thấy não mình muốn sôi lên.

Đến một lúc, họ đã rơi vào tình huống mà một trận chiến là không thể tránh được.

Có một nhóm lớn đang theo sau họ, và một cặp đang chặn đường phía trước. Cả hai nhóm đều chưa nhận ra những người Ngủ; nhưng mà, vì không có đường nào khác để rẽ, nên chỉ là vấn đề thời gian.

Nephis cân nhắc lựa chọn vài giây. Mặt cô hơi nhăn lại. Cuối cùng, cô quyết định:

"Chỉ có hai con, chúng ta xử lý được."

Sunny nhìn về phía cô, ánh mắt cậu không quá tự tin.

"Nhưng không có thời gian để chuẩn bị mai phục."

Cậu không rõ họ phải chiến đấu với hai con một lúc như thế nào. Cho dù Nephis có là một sư phụ giỏi đến đâu, thì cậu vẫn chỉ luyện kiếm đúng một ngày. Đối mặt với một con Cua Ăn Xác một mình rất nguy hiểm.

Ngôi Sao Thay Đổi nhún vai.

"Cũng tương tự như trước. Tôi tấn công. Cậu theo sau chúng từ bóng tối và giải quyết một con khi chúng đưa lưng. Rồi chúng ta hợp sức giết con thứ hai."

Cả kế hoạch dựa trên điều kiện Nephis có thể sống sót dưới sự tấn công của hai con Cua Ăn Xác, cùng lúc tấn công cô. Sunny rất ấn tượng với khả năng chiến đấu của cô, nhưng chính cậu cũng không chắc việc đó là khả thi. Khả năng rất cao là Nephis sẽ chết.

Cậu vẫn nhớ việc cô không hiện diện trong giấc mộng đầu tiên của Cassie.

Nhưng họ còn lựa chọn nào khác?

Hơi lung lạc, Sunny nghiến chặt răng.

"Được thôi."

Sau khi dừng một lúc, Nephis triệu hồi thanh kiếm của mình.

Rồi cô bước về phía trước.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.