Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá Trị Của Lòng Khiêm Tốn

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Chương 184: Giá Trị Của Lòng Khiêm Tốn

Nữ thơ săn mạnh mẽ nhìn chăm chú Thánh Đá, tay cô giơ lên giữa không khí, chuẩn bị nắm lấy ngọn giáo. Đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp của cô đầy căng thẳng và hắc ám.

Sự tương phản giữa tư thế quyết liệt đó và việc cô vẫn đang sung sướng quấn trong cái chăn quá buồn cười nên Sunny không nhịn được mà cười thầm.

"Trời à, bình tĩnh đi. Cô chưa từng thấy Tiếng Vang hay sao??"

Effie chớp mắt.

"Thứ đó...là của cậu? Đợi chút, cậu có một Tiếng Vang?!"

Cậu gật đầu và chỉ về phía Thánh Đá.

"Đúng, tôi đã có. Mời gặp Thánh. Quả là một mỹ nữ phải không?"

Nữ thợ săn nhìn chằm chằm sinh vật trầm mặc, rồi giận dữ nhăn nhó.

"Đồ khốn may mắn! Cậu có biết tôi chưa từng ngửi được một Tiếng Vang sau ba năm ở cái hố này không hả? Sao cậu dám có một con trước tôi hử?"

Sunny cười.

"Thật ra thì, đây là Tiếng Vang thứ hai tôi có. Con thứ nhất bị giết lúc ở trong Mê Cung."

Effie lườm cậu một lúc lâu, rồi lắc đầu với biểu hiện hoàn toàn bị đánh bại. Cuối cùng, cô quay sang cái Bóng và quan sát cô ta.

"Đợi chút...cô ta là thứ tôi nghĩ?"

Sunny gật đầu.

"Ừm."

Nữ thợ săn đứng dậy khỏi giường, để cái chăn lại phía sau, đi chân trần vòng quanh Thánh Đá, cô quan sát cô ta từ mọi góc độ, rồi nói:

"Làm thế quái nào mà cậu giết được một trong số chúng và sống sót chạy khỏi?"

Sunny, người đã không tự chủ được mà cũng đã quan sát Effie từ mọi góc độ, chớp mắt vài lần và nhún vai.

"Thật ra thì chúng bị một nhóm Ngã giết. Một trận chiến rất hoành tráng, không hề nói quá. Tôi chỉ tình cờ ở đúng nơi đúng lúc để dứt điểm một con. Và kết quả là như này đây."

Effie nhìn không thôi cái Bóng, đầy sự ngưỡng mộ.

"Cấp bậc cô ta là gì?"

Sunny mỉm cười.

"Quái vật thức tỉnh. Nhưng tôi tận mắt thấy cô ta giết chết hai con Quái Thú Ngã, nên...tôi khá chắc là cô ta thuộc hàng tinh anh trong lứa đồng cấp. Dù sao thì, cô có thể thấy được tại sao tôi có thể săn ba con quái vật một đêm nếu có cô ta bên cạnh. Đương nhiên là tôi cũng đã quan sát chúng từ trước. Đó là tại sao bọn tôi xử lý chúng nhanh đến vậy."

Nữ thợ săn bắt chéo tay, suy nghĩ một chút, rồi nhìn Sunny kì lạ.

"Sao cậu lại cho tôi xem cô ta? Với kẻ đa nghi như cậu, tôi còn cho rằng cậu sẽ giữ thứ bảo vật như vậy không cho ai biết."

Cậu đứng dậy, chần chừ vài giây, rồi nói:

"Với kế hoạch tôi đang có, tôi cần phải cho cô thấy cô ta."

Effie trở nên yên lặng, rồi nở một nụ cười xảo quyệt.

"A. Xin lỗi phải khiến cậu thất vọng. Đừng hiểu lầm, tôi chịu chơi lắm. Nhưng Sunny à...Sinh Vật Ác Mộng là nơi tôi phải vạch giới hạn."

Cậu cay mày, không hiểu lắm cô ta đang nói gì. Rồi, mắt cậu mở to đùng.

"Cái gì?! Cô...Cô là cái thứ dê xồm gì vậy hả?! Rèn luyện! Tôi muốn dùng cô ta để rèn luyện!"

Nữ thợ săn khó bảo ngây thơ chớp mắt.

"Rèn luyện? Sunny, hơi thiếu kinh nghiệm không có gì sai cả, nhất là ở tuổi của cậu. Thật ra thì, nhiều người còn thích mấy cậu thiếu kinh nghiệm! Cậu không cần phải dùng cách này để, cậu biết đó..."

"Thiếu kinh nghiệm?! Cô nói ai thiếu kinh nghiệm?! Tôi là dư kinh nghiệm đó! Đợi đã...chết tiệt. Chúng ta đang nói cái quái gì vậy?!"

Chết cười, Effie để Sunny nổ tung trong phẫn nộ và đi đến phía cái bếp tự chế trong lúc lắc đầu. Không lâu sau đó, mùi thơm quyến rũ của thịt nướng tỏa đầy không khí.

'...Mình sẽ giết cô ta. Có nên giết cô ta không nhỉ? Dù sao thì đó cũng có thể xem là tự vệ. Một tuần như này sẽ khiến mình chết mất.'

Thở dài, cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Khi mà suy nghĩ của cậu quay về trạng thái thông thường, Sunny đứng trước Thánh Đá và chậm rãi thở ra.

Đến lúc học tập.

Trên đường quay lại nhà thờ, Sunny đã làm ra một quyết định khó khăn.

Cậu quyết định không cường hóa cơ thể bản thân với sức mạnh của cái bóng trong lúc rèn luyện với Thánh Đá.

Mặc dù biết chắc là như vậy sẽ mang lại vô vàn đau đớn trong tương lai, cậu vẫn kiên quyết với lựa chọn này. Có vài lý do mà cậu muốn đối đầu với quái vật cưng cửa mình bằng khả năng thể chất của bản thân và không gì thêm.

Nguyên nhân đầu tiên và đơn giản nhất là vì Sunny biết cái bóng sẽ không phải lúc nào cũng có mặt lúc cậu cần. Cũng như trận chiến với Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp, nó đã đi do thám, những hoàn cảnh mà cậu sẽ phải dựa vào sức mạnh của bản thân chắc chắn sẽ xảy ra.

Không phải kể đến là chính phản xạ của cậu, chứ không phải cái bóng, mới là thứ đã cứu cậu khỏi cảnh bị chém làm đôi bởi Hắc Hiệp Sĩ.

Nguyên nhân thứ hai thì không dễ thấy bằng. Nó có liên quan đến bậc thang sức mạnh tồn tại trong Thành Phố Hắc Ám. Ở trên đỉnh, là những thứ Ngã. Bên dưới chúng, những Sinh Vật mà chỉ là Thức Tỉnh. Và ở dưới cùng, người Ngủ.

Bất cứ trận chiến nào mà nhân loại phải đối mặt trong nơi nguyền rủa này đều là chống lại một lực lượng áp đảo. Với thời gian, Sunny đã thích nghi với thực tế này, và vài ngày gần đây, cậu đã có thể đối đầu với những quái vật Thức Tỉnh tương đối kém hơn ở thế gần như cân bằng...với sự giúp đỡ của cái bóng. Cậu vẫn yếu hơn, nhưng không kém nhiều.

Nhưng mà, sâu bên trong cậu biết rằng, sớm muộn gì, cậu cũng sẽ bắt buộc phải chiến đấu với những kẻ địch cấp Ngã. Và cậu cũng gần như chắc chắn là bản thân sẽ phải chiến đấu với những nhân loại mà đã lấp đầy tâm của họ với hồn tinh, và nhờ đó mạnh hơn cậu rất nhiều.

Vì lý do đó, kinh nghiệm đi săn đám quái vật mà không mạnh hơn bản thân cậu lúc được cường hóa thật ra sẽ trở thành một bất lợi. Nó khiến cậu mất sự sắc bén và quên mất việc chật vật chống lại những kẻ địch trên cơ mình là như thế nào - kiến thức và cách suy nghĩ mà cậu vô cùng cần giữ lại để có thể có cơ hội sống sót trong tương lai.

Cậu phải giữ bản thân khiêm tốn.

Và cuối cùng, có một sự thật mà cậu đã học được từ sáu tháng qua trong Vùng Đất Lãng Quên, và đó là không có gì hữu ích hơn cho sự tiến bộ bằng cách chiến đấu với những đối thủ siêu việt bản thân - đặc biệt là nếu trận chiến đó kết thúc với sự thất bại. Một lần bị đánh bại sẽ dạy người ta hơn cả chục chiến thắng chống lại những kẻ địch yếu hơn mình.

Vấn đề là, ở nơi nguyền rủa này, bị đánh bại gần như đồng nghĩa với cái chết. Nên Sunny có rất ít kinh nghiệm bị đánh bại bởi ai đó. Từ đầu đến giờ, cậu nếm mùi thất bại ba lần: một lần là trong trận chiến với con cua bách trưởng, một lần là khi đối mặt với Nephis dưới tàn cây của Cây Hồn, và một lần là trong chính nhà thờ này, lúc mà lưỡi kiếm của Hắc Hiệp Sĩ rạch bụng cậu.

Mỗi lần thất bại đó đều dạy cậu nhiều hơn bất cứ thứ gì khác.

...Nên, có cơ hội chiến đấu với một quái vật mạnh mẽ hơn nhiều so với bản thân, vậy mà nó lại không hề có khát vọng muốn giết cậu, là một cơ hội quý giá và vô cùng hiếm có.

Đó là tại sao Sunny lên tinh thần thép và quyết định cho cái bóng nằm nghỉ ngơi trên sàn trong lúc cậu đối đầu với Thánh Đá.

Hít một hơi thật sâu, cậu triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya, vào thế thủ, và nhìn thẳng vào mắt của hiệp sĩ đá đáng sợ.

"Tấn công tôi."

Không lãng phí chỉ một giây, cô ta làm đúng như được bảo.

'Ôi...chết tiệt!'

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.