Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Sáng Và Bóng Tối

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Chương 166: Ánh Sáng Và Bóng Tối

Ngôi Sao Thay Đổi nhíu mày. Có sự bất ngờ hiện ra trong đôi mắt xám lạnh lùng.

"Mục đích...của tôi? Chẳng phải rất rõ ràng sao?"

Cô chỉ về chung chung về khu ổ chuột quanh họ và tòa lâu đài tráng lệ đứng trên nhìn xuống nó.

"Tôi đang cố giúp những người ở đây. Chứ gì nữa?"

Sunny thở dài.

Rồi, cậu quay mặt đi, rồi hỏi:

"Này, tôi đã bao giờ nói cô nghe về em gái của tôi?"

Nephis chớp mắt.

"Chưa. Tại sao lại nhắc đến chuyện đó?"

Cậu mỉm cười hoài niệm.

"Chỉ là dạo gần đây tôi cứ bị gợi nhớ đến nó, nên tôi nghĩ mình nên kể cô nghe. Như vầy...bố mẹ chúng tôi chết khi bọn tôi còn nhỏ. Con bé được người nhận nuôi, nhưng tôi thì sống cuộc sống bụi đời. Cuộc đời không ngọt ngào với tôi. Nên, ở cái tuổi đó, tôi cứ tưởng rằng cuộc sống của em ấy cũng như vậy. Đó là tại sao tôi bị ám ảnh bởi cái ý tưởng phải tìm đến em. Tôi có cái ảo tưởng này trong đầu, cô hiểu đó, là phải cứu lấy và bảo vệ em ấy. Một lần nữa trở thành gia đình."

Sunny nhăn mặt.

"Nhưng làm sao một thằng nhóc không ai muốn, không xu dính túi có thể tìm được ai? Cô cũng biết dữ liệu thành phố là như thế nào. Kể cả nếu chúng hoạt động, thì muốn mở bất cứ thứ gì đều cần người ta phải là một công dân, và một công dân cấp bậc cao đáng kể nữa chứ. Nhưng mà, tôi đã chuẩn bị làm mọi thứ để đạt được mục đích. Nên tôi để dành tiền. Một thằng nhóc sống đầu đường xó chợ thì không kiếm được bao nhiêu, nhưng kể cả vậy, tôi để dành nhiều nhất có thể."

Một biểu hiện u ám hiện lên mặt cậu.

"Kể cả nếu không có gì để ăn, tôi vẫn giữ số tiền đáng thương hại mà đã kiếm được từ những công việc việc kinh tởm, khốn nạn. Và sau bốn, năm năm như vậy, lúc tôi gần mười bảy tuổi, tôi cuối cùng để đủ tiền để thuê một thám tử tư."

Cậu mỉm cười.

"Cô biết không, có tên thám tử đôi khi thuê đám bụi đời bọn tôi thu thập thông tin cho hắn. Thuê hắn không hề rẻ, nhưng tôi tin tưởng hắn. Hoặc ít nhất là tin tưởng khả năng hắn. Nên tôi đưa hết số tiền của mình cho tên kia và yêu cầu hắn tìm giúp em gái mình. Và cô biết gì không? Hắn ta đã làm được. Một ngày nọ, cách khoảng một tháng kể từ lúc chúng tôi giao dịch, hắn đưa tôi một mẩu giấy, trên đó có một cái địa chỉ. Nên tôi đi đến đó."

Nephis chần chừ vài giây, rồi khẽ giọng hỏi:

"Vậy chuyện gì xảy ra? Cậu có gặp được em gái?"

Sunny chà mặt, nhìn về phía bầu trời, và nói:

"Kiểu vậy. Tôi quả thật đã nhìn thấy em ấy gần một trạm xe. Chỉ là lúc đó, tôi không còn nhận ra nó nữa. Cô hiểu đó, bất chấp những cái ý tưởng vĩ đại về việc trở thành vị cứu tinh của em gái, tôi còn không nhớ nổi em ấy trông như thế nào. Có một cô gái, khoảng mười hai tuổi, ăn mặc một bộ đồng phục chỉnh chu. Cô ấy đi cùng hướng với tôi. Tôi chỉ nhận ra cô ấy là em gái mình khi con bé tiến vào căn nhà cùng địa chỉ."

Cậu yên lặng một lúc, rồi tiếp tục, giọng nói kì lạ là lại không chút cảm xúc:

"Đã là ban đêm. Hình như là lúc đó đang mưa. Căn nhà ở tại một khu thật sự rất tốt. Họ thật sự có cả căn nhà cho chính gia đình mình. Chỉ một gia đình sống trong cả căn nhà, tưởng tượng nổi không? Ừ thì, chắc là cô có thể. Dù sao thì, thậm chí còn có cả khu vườn. Và một cái cửa sổ...cái cửa sổ to chiếu ánh sáng ra ngoài. Quan sát họ qua cái cửa sổ đó giống như xem một chương trình trên TV vậy."

Sunny nhớ lại cảnh tượng đó, sự kinh ngạc xấu hổ của bản thân, và cố mỉm cười. Nhưng mà, cậu thất bại.

"Đứng trong bóng tối bên ngoài rìa ánh sáng, tôi nhìn gia đình con bé một lúc. Con bé có ba mẹ yêu thương nó và đối xử tốt với nó. Con bé có thức ăn thực thụ, và đủ để không bao giờ phải đói. Con bé có quần áo xinh đẹp và sách giáo khoa đắt tiền. Con bé thậm chí có cả những đứa em dễ thương. Họ đều cười mỉm, cười ra tiếng, và có thời gian tuyệt vời bên nhau."

Neph nhìn cậu và hỏi:

"Vậy cậu đã làm gì?"

Sunny không trả lời ngay. Thay vì vậy, cậu nhớ lại cách mà bản thân cứ đứng đó, nhìn những người hạnh phúc đó. Cách cậu nhìn xuống cơ thể gầy yếu của bản thân, quần áo rách rưới và dơ bẩn, nắm đấm rướm máu và bầm dập. Và nhận ra bản thân không thuộc về bức ảnh này đến mức nào.

Sau nhiều năm mơ ước tìm đến em gái và cứu con bé, cậu đối mặt với sự thật đơn giản rằng...con bé chưa từng cần có cậu. Có lẽ con bé còn không nhớ cậu tồn tại. Hơn thế nữa, quay trở lại cuộc đời của con bé sẽ không mang lại ích lợi gì. Cậu không có gì dễ chịu hay là hữu ích để cho con bé. Cậu sẽ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.

Ở đó, trong buổi tối và đứng trong mưa, trong lúc Sunny đứng trong bóng tối, có gì đó trong tim cậu dập tắt mãi mãi. Có gì đó bên trong cậu đã chết.

Cho dù cậu có gặp phải tình huống kiểu gì sau lần đó, không gì thật sự có thể so sánh được với sự tăm tối mà cậu cảm thấy vào giây phút đó.

Sau khi đứng bất động một lúc lâu, cậu chậm chạp lùi lại, quay người, và đi vào màn đêm.

...Vài ngày sau đó, cậu bắt đầu có những dấu hiệu đầu tiên của việc nhiễm phải Ma Pháp Hắc Ám.

Phần còn lại là lịch sử.

Rũ bỏ những kí ức khó chịu, Sunny giả vờ vô tư và nhún vai.

"Tôi làm thứ duy nhất không ích kỉ trong đời. Tôi quay người và rời đi. Cô biết tại sao không?"

Nephis chậm rãi lắc đầu.

Sunny mỉm cười, cơn giận dữ cuối cùng cũng đã tìm đường lộ ra trong ánh mắt cậu.

"Vì kể cả một thằng ngu si như tôi cũng có thể nhận ra rằng người mà hắn muốn cứu không cần ai cứu cả. Nên làm ơn nói tôi nghe, Neph, tại sao cô, với tất cả sự thông minh và thấu hiểu của mình, lại có vẻ như không làm được như vậy?"

Cô nhìn cậu chằm chằm, lông mày nhíu chặt lại.

"Ý cậu muốn nói tôi đã nói dối về ý định muốn giúp đỡ những người này? Nếu vậy, thì cậu đã sai rồi."

Sunny nắm chặt tay. Trước khi cậu có thể ngăn bản thân, những lời nói bay ra khỏi miệng cậu.

...Không. Nếu nói thật lòng, hoàn toàn thật lòng, thì cậu phải thú nhận bản thân cậu đơn giản không muốn ngăn chúng lại. Cậu quá kiệt sức, quá tổn thương, và lung lay để có thể tiếp tục chơi cái trò này với Neph. Đã đến lúc lôi mọi thứ ra ánh sáng.

Có lẽ như vậy, thì cậu mới có thể lấy lại sự tỉnh táo.

Lườm Ngôi Sao Thay Đổi, Sunny gằn từng chữ:

"...Cút mẹ mày đi, Neph."

Cô chớp mắt.

"Gì?"

Cậu mỉm cười méo xẹo.

"Tôi nói là cô có thể cút mẹ đi với cái thứ cứt chó đó...Thánh Nephis. Cô có thể đã gạt tất cả mọi người, nhưng tôi hiểu cô. Tôi hiểu cô hơn bất kỳ ai khác. Nên tôi không tin cái kịch bản cứu tinh này dù chỉ một giây."

Sunny lặp lại động tác của cô, chỉ những căn nhà tồi tàn xung quanh.

"Giúp những người này? Làm ơn đi! Cô giúp gì cho họ? Giúp họ biến thành những cái xác? Cả cô và tôi đều biết việc này sẽ kết thúc như thế nào. Cassie đã nói chúng ta biết. Lửa và dòng sông máu, đúng chứ? Đó là kế hoạch của cô?"

Nephis nhìn cậu chăm chú, một biểu hiện hắc ám trên gương mặt trắng ngà. Đôi mắt xám, lạnh lẽo rốt cục không còn bình tĩnh. Cuối cùng, có một cảm xúc cháy lên trong chúng. Đó là...bối rối? Đau đớn? Thất vọng?

Cô mở miệng, rồi ngậm lại. Rồi, Ngôi Sao Thay Đổi từ tốn lắc đầu.

Cuối cùng, có vẻ như cô đã tìm được đúng từ ngữ muốn nói. Nhìn thẳng vào mắt Sunny, cô hơi nâng cằm và nói:

"...Được thôi. Cậu nói đúng."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.