Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyền Lực

Phiên bản Dịch · 1178 chữ

Chương 165: Quyền Lực

Cả ngày còn lại, Sunny không có việc gì khác ngoài đếm tiếng đồng hồ đến khi mặt trời lặn. Khi màn đêm đến, cậu sẽ phải quay lại hiện trường, lấy cái xác, mang nó đến di tích trong sự che chở của hắc ám.

'Sao mọi việc lại thành ra như này?'

Một mình trong căn phòng bé tí, cậu nhìn bức tường và chờ đợi. Không lâu sau đó, sự sợ hãi về việc đi đến Thành Phố Hắc Ám vào ban đêm áp đảo sự trống rỗng và ảm đạm mà đã thống trị linh hồn cậu.

Người ta thường rất hiếm khi mạo hiểm rời khỏi ngọn đồi vào ban đêm. Trong mảnh hắc ám không sao của Vùng Đất Lãng Quên, bất cứ nguồn sáng nào cũng sẽ chắc chắn thu hút sự chú ý của những sinh vật mà không nhân loại nào muốn đụng phải. Vô số những thứ kinh dị rình mò trên những con đường thành phố vào ban đêm.

Chỉ có kẻ điên mới mạo hiểm tiến vào di tích sau khi mặt trời biến mất.

...Đương nhiên, có rất nhiều kẻ điên bên trong Thành Phố Hắc Ám.

Sunny ít nhất thì không cần ánh sáng. Cậu cũng biết khá rõ những khu vực xung quanh Lâu Đài Tươi Sáng để có thể tránh hầu hết nguy hiểm. Vài tuần học tập từ Effie không phải không có kết quả.

'Mình sẽ ổn thôi.'

Với những cái bóng che đậy mọi chuyển động của cậu, Sunny khá chắc về khả năng tối thiểu có thể bỏ chạy nếu có chuyện gì xảy ra.

Dù vậy, mỗi phút trôi qua, tim cậu lại lạnh hơn bao giờ cả. Khi mà cái bóng của Tòa Tháp Đỏ nhấn chìm thế giới và nhuộm màu suy nghĩ của cậu với cảm xúc sợ hãi, cậu nghiến chặt răng.

'Gần đến giờ.'

Nhưng mà, trước khi mặt trời hoàn toàn biến mất, một vị khách bất ngờ khác lại xuất hiện trước cửa phòng cậu.

Cau mày nhìn Sunny, Nephis ra hiệu cho cậu đứng dậy và nói bằng giọng bằng phẳng:

"Đi theo tôi."

Tim Sunny khựng lại.

'Cô...cô ta muốn gì?'

Đè nén nỗi sợ hãi phát bệnh là bản thân đã bị bắt, cậu lưỡng lự một lúc, rồi chậm chạp đứng dậy, đi theo Ngôi Sao Thay Đổi ra khỏi căn nhà.

Cùng nhau, hai người đi về phía vắng người của khu ổ chuột. Neph vẫn im lặng, thậm chí còn không nhìn về phía cậu. Cô có vẻ bình tĩnh, như thường lệ.

Sunny thì vất vả không cho bản thân hoảng hốt. Đủ loại ý nghĩ, mỗi cái đen tối hơn cái trước, tìm đường vào tâm trí cậu.

'Thằng khốn kia, Caster, nói cô ta biết rồi?'

Cuối cùng, họ đến một cái hẻm hẻo lánh nơi không ai có thể nghe lén họ nói chuyện. Nó không có gì ngoài ánh sáng đỏ của hoàng hôn và những cái bóng sâu đậm.

Quay người, Ngôi Sao Thay Đổi cau mày nhìn cậu. Sunny đáp lại ánh mắt của cô, gương mặt cậu buồn bã. Có cảm giác như bản thân đang nhìn vào vị thẩm phán kiêm kẻ hành hình.

"Tôi thấy cậu luyện kiếm hôm nay. Động tác yếu ớt và không mục đích. Giống như cậu mất sạch thấu hiểu vậy. Cậu đang nghĩ gì thế?"

Sunny chậm chạp thở ra.

Vậy ra, là về việc này. Cô ta không biết gì. Cô ta chỉ để ý thấy sự lộn xộn trong đầu óc cậu.

Cậu nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì lý do gì đó, Sunny cảm thấy cơn giận dữ lại dâng lên trong ngực.

Nở một nụ cười méo xẹo, cậu nhìn đi và trả lời:

"Giết người. Tôi nghĩ về việc giết người."

Nephis nghiêng đầu, chờ đợi lời giải thích. Sunny yên lặng một lúc, rồi nói, giọng cậu trở nên lạnh lẽo đến khó hiểu:

"Cô từng nói với tôi tinh túy của chiến đấu là giết người, phải không?"

Cô ta gật đầu.

Cậu nhìn cô chăm chú, rồi nói:

"Ừ thì, sao cô biết nhiều thứ về giết người vậy Neph? Hả? Tôi đã muốn hỏi cô câu này từ cái ngày cô chém đầu Andel mà còn không thèm chớp mắt. Cô ở ngoài đây giảng đạo những thứ như là chúng là đều là con người, không phải dã thú. Andel không phải con người?"

Cô cau mày.

"Là về chuyện này?"

Sunny nghiến răng.

"Là một phần."

Nephis yên lặng một lúc lâu. Đến một lúc, cô vô ý thức nâng tay lên và xoa cổ mình. Cuối cùng, cô nói:

"Không phải tôi đã giết nhiều người. Chỉ là rất nhiều người từng cố giết tôi."

Sunny chớp mắt.

"Tại sao lại có người muốn giết cô?"

Cô mỉm cười.

"Tại sao ư? Đủ loại lý do, thật sự. Gia đình tôi rất mạnh mẽ, cậu không nhớ sao? Nhưng quyền lực...nó là thứ nguy hiểm, Sunny. Cậu không thể leo lên đỉnh mà không có nhiều kẻ địch. Và một ngày, khi quyền lực đó biến mất, tất cả những kẻ địch đó vẫn sẽ còn."

Ngoảnh mặt, cô nói bằng giọng hờ hững thông thường:

"Tôi nghĩ lúc đó tôi...năm, sáu tuổi khi có người cố giết tôi lần đầu tiên? Đó là vú em của tôi. Cô ta dẫn tôi đến một căn phòng trống, đặt tay lên cổ tôi, và cố bóp nó. Tôi còn cho rằng đó là một trò chơi. Ít nhất thì trong vài giây đầu tiên."

Neph nhìn cậu với những tia sáng trắng nhảy múa trong mắt.

"Đó là cách tôi biết yếu đuối là gì. Và khi thầy tôi, người tình cờ đi ngang, lao vào dùng Kĩ Năng Phân Loại giết cô ta...đó là lúc tôi biết sức mạnh là gì. Nên ừ. Tôi không xa lạ với những cảnh rơi đầu, Sunny. Đó là thứ cậu muốn biết?"

Cậu nhìn cô chằm chằm, rồi chậm rãi lắc đầu.

Cô chắc đã cảm thấy sợ hãi đến mức nào, vô lực đến mức nào. Sự vô năng đó...cậu biết nó quá rõ. Bằng cách nào đó, Sunny chưa từng tưởng tượng Ngôi Sao Thay Đổi bất khuất và kiêu hãnh cũng từng nếm thử nó. Được định hình bởi nó.

Cũng như cậu.

"Vậy thì sao, cậu muốn biết việc gì? Hả Sunny? Đây là về chuyện gì? Cậu nghĩ tôi không nhận ra cậu nhìn tôi chằm chằm kể từ lúc chúng ta chiến đấu với Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp? Nói thẳng đi. Cậu nợ tôi nhiêu đó."

Cậu lườm cô một lúc lâu, một cơn bão cảm xúc hiện lên gương mặt tái nhợt, ảm đạm. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định, Sunny nghiến răng và nói:

"Tôi muốn biết mục tiêu thật sự của cô là gì. Tôi muốn biết liệu nó có đáng hay không?"

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.