Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn Ca

Phiên bản Dịch · 1422 chữ

Chương 115: Sơn Ca

Sunny thật sự có thể hiểu được tình huống này tệ đến mức nào từ góc nhìn của gã thanh niên với giọng nói trong trẻo.

Việc duy nhất có thể đáng sợ hơn lại gần một cái giếng khi cho rằng có một sinh vật hết sức độc ác và cổ đại ẩn nấp bên dưới sự hắc ám kinh khủng đó, chính là cho rằng cái thứ kinh dị đó đang ở trên nhìn xuống bản thân đang bị mắc kẹt dưới giếng.

Ít nhất thì Sunny có cơ hội bỏ trốn nếu mọi thứ trở nên thật sự tồi tệ. Tên tội nghiệp này đúng là không có chỗ để chạy.

Đương nhiên là vẫn có khả năng là tất cả chuyện này chỉ là một vở kịch khôn ngoan được thực hiện bởi một con quái vật phi thường đáng sợ. Sunny phải giữ giả thuyết này trong đầu trong lúc khai thác những giả thuyết khác.

'Vậy...nếu hắn ta thật sự là nhân loại, thì làm sao để hắn ta tin mình không phải quái vật?'

Đó không phải là một nhiệm vụ đơn giản với Sunny. Cậu chưa bao giờ giỏi về việc giao tiếp với người khác, và ba tháng biệt lập không hề khiến mọi việc tốt hơn. Nếu không nói thẳng rằng nó khiến mọi thứ càng tồi tệ hơn bao giờ hết.

Hiện tại, ngay cả Sunny cũng đôi lúc cảm thấy không dễ chịu khi tự nói chuyện với mình.

'Ờ...Cassie sẽ nói gì trong trường hợp như này?'

Cậu hắng giọng.

"Bạn là...nhân loại? Mình cũng vậy. Mình cũng là nhân loại. Chúng ta đều là...nhân loại."

'Tuyệt vời, thằng ngu!'

Sau cố gắng tệ hại đó, Sunny còn không bất ngờ nếu hóa ra bản thân cậu không phải là, nhân loại. Ai nói chuyện như vậy?

Tên trẻ tuổi bên dưới giếng trở nên yên lặng. Rồi, hắn khẽ nói:

"Đúng là mình tiêu đời rồi. Ôi, dù sao thì mình cũng đã sống khá tốt, chắc vậy..."

Sunny thở dài nặng nề.

"Đừng có hoảng hốt nữa thằng ngu! Tôi thật sự là người!"

Giọng nói có duyên bật cười:

"Tha lỗi nếu tôi không tin nổi ông."

Hắn ta dùng kính ngữ, giống như công nhận Sunny là người lớn tuổi hơn mình. Cũng hợp lý, vì hắn cho rằng Sunny là một thứ kinh dị không tưởng. Một thứ kinh dị cổ đại mà cũng có thể xem là người lớn tuổi hơn mình.

Sunny thầm rên rỉ.

"Sao lại dùng kính ngữ? Tôi cá là tôi nhỏ tuổi hơn cậu."

Tên trẻ tuối bị cầm tù dưới giếng lưỡng lự.

"Đợi đã, ông thật sự là người?"

Sunny mỉm cười kích động, cảm thấy đang có tiến triển.

"Đúng. Thật sự."

Giọng nói quay lại sau khoảng chục giây:

"Sao ông lại đến đây một mình vào giữa đêm? Tôi cũng không thấy nguồn ánh sáng nào cùng ông. Làm ơn đừng có giận dữ, ngài quái vật, nhưng đó không phải việc mà một con người sẽ làm. Có lẽ ông nên hoàn thiện câu chuyện tốt hơn trước khi đi ra ăn thịt những linh hồn trong trắng? Ừm, thì, chỉ là một lời khuyên thân thiện của tôi thôi."

Sunny thở dài.

"Rất buồn cười. Tôi có thể đi lại trong thành phố vào buổi tối vì Phân Loại của tôi cho phép núp trong bóng tối. Tôi cũng có thể nhìn xuyên bóng tối nữa. Mà sao cậu lại bị ở dưới giếng?"

Chàng trai trẻ chần chừ một lúc trước khi trả lời.

"Thường thì làm sao người ta rơi vào hoàn cảnh này? Một đám du côn quyết định trấn lột Ký Ức của tôi. Tôi lịch sự từ chối, và rồi như này đây. Chúng giữ tôi ở đây vài tuần rồi, thử mọi biện pháp để khiến tôi chuyển Ký Ức cho chúng. Nhưng phải nói là, những cố gắng của chúng thật sự vụng về, những kẻ này còn lâu mới so sánh được những sasaeng (fan cuồng) lười biếng nhất."

Sunny không biết sasaeng là gì, nên cậu đoán rằng đó là một Sinh Vật Ác Mộng tà ác kinh khủng nào đó. Phần còn lại của câu chuyện thì khá dễ tin. Đương nhiên là cần một loại ngu ngốc đặc biệt để chọn nơi tàn tích này, trong đủ mọi nơi, làm tù ngục, nhưng đám du côn thì cũng không nổi tiếng nhờ sự thông minh.

Ừ thì...giờ cậu đã biết cả tình huống là như thế nào. Chỉ là sự việc buồn chán của nhân loại.

'Thất vọng thật.'

Nephis và Cassie cũng không có nguy hiểm gì cả, ít nhất là không có nguy hiểm liên quan đến vụ này. Bí ẩn được giải đáp. Cậu đã lãng phí cả đêm cho thứ tào lao này.

"Hiểu rồi. Vậy thì... bye nha."

Bực mình thở dài, Sunny quay người và bắt đầu bước đi. Nhưng mà, chủ nhân giọng nói trong trẻo ngăn cậu lại:

"Chờ chút! Chờ chút! Cậu...cậu thật sự là con người hay sao?"

Sunny nhăn mặt.

"Tôi là người. Đã nói bao nhiêu lần rồi!"

Chàng trai trẻ bị cầm tù dưới giếng vội vã nói:

"Cậu có thể giúp tôi ra khỏi đây không? Đám người kia sẽ không quay lại vào đêm nay, chắc vậy. Nếu cậu giúp tôi trốn thoát, tôi sẽ đảm bảo cậu không phí công sức!"

Sunny gãi gãi đầu, rồi cau mày:

"Như thế nào?"

Sau khi ngưng một lúc, giọng nói có duyên quay trở lại, lần này có vẻ chần chừ:

"Ừ thì, cậu có lẽ không biết, nhưng tôi thật ra khá giàu có. Tôi có một đống mảnh hồn giấu ở trong lâu đài. Thậm chí có thể nói tôi có một gia tài nhỏ. Một nửa sẽ thuộc về cậu nếu giúp tôi ra khỏi cái hố này. Ít nhất là mười mảnh lận đó!"

Sunny đột nhiên có một ý tưởng. Đương nhiên cậu không cần mười mảnh mà hắn đang đưa ra. Nhưng mà việc hắn có những mảnh đó thì...có tiềm năng để trở nên hữu dụng.

Nếu cậu muốn tránh những sự chú ý không cần thiết khi mua Ký Ức với đống mảnh hồn cậu dành dụm, thì cậu cần một kẻ thế thân thích hợp. Một người Ngủ mà cũng có một lượng lớn mảnh hồn, một người thiếu nợ Sunny nữa chứ, một đối tượng hoàn hảo.

Cậu mỉm cười.

"Người ta có biết cậu có gia tài không?"

Chàng trai trả lời, trong giọng nói có chút ngạc nhiên.

"Họ có...biết? Ừ, chắc là biết. Người ta biết tôi đôi khi dùng nhiều tiền. Cho giải trí, và, ừm...những thứ khác. Có thể nói tôi là một người thưởng thức nghệ thuật."

'Hoàn hảo...vậy thì sẽ không có ai bất ngờ nếu hắn đột ngột bắt đầu dùng mảnh hồn mua Ký Ức.'

Tuy nhiên, vẫn có một vấn đề nhỏ. Sunny có thể dời cái lưới sắt, nhưng cậu không có cách nào để giúp tên tội nghiệp này leo ra khỏi cái giếng sâu không tưởng đó. Kể cả nếu như dùng Gai Rình Mồi, cậu cũng nghi ngờ sợi dây có đến được sâu vậy không. Độ dài tối đa của nó không đáng nể đến vậy.

Và cậu chắc chắn sẽ không tự mình leo xuống cái giếng rùng rợn đó.

Hơn nữa, cậu vẫn còn chút nghi ngờ về danh tính của chàng trai có duyên này. Cậu đã gần như chắc chắn hắn ta là nhân loại...nhưng chút xíu nghi ngờ đó đủ khiến sự đa nghi của cậu báo động đỏ.

Sau khi chần chừ một chút, Sunny nói:

"Tên cậu là gì?"

Giọng nói du dương trả lời:

"Là Kai."

Sunny thở dài.

"Ừm, Kai, tôi không biết phải nói như thế nào...nhưng mà trừ khi cậu có thể bay, tôi sẽ không thể giúp cậu trốn thoát."

Chàng trai trở nên yên lặng. Sau khi ngưng một lúc lâu khiến không khí yên lặng đáng sợ, hắn nói bằng giọng kì lạ:

"...tôi biết."

Sunny chớp mắt.

"Gì cơ?"

Cậu nghe nhầm? Không, không có khả năng lắm.

...Có lẽ Kai chỉ sẵn sàng nói bất cứ gì vì sự tuyệt vọng muốn trốn thoát.

Tù nhân dưới giếng bật cười.

"Tôi biết bay. Đó là Kĩ Năng Phân Loại của tôi."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.