Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tâm sự

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Bước vào thông đạo không gian, tôi cảm giác được viên đá trong lòng dần rơi xuống.

Tôi không ngừng bước đi trong thông đạo không gian, thời điểm lại lần nữa xuất hiện, tôi phát hiện, mình đã ở núi Côn Lôn, trong cổ trấn kia.

Nhưng, hiện tại thị trấn Cổ Tiền đã chỉ còn lại là một mảnh vắng lặng, bởi vì không có một ai, tôi không biết vì sao thị trấn lại không có ai.

Tôi đi dạo loanh quanh khắp thị trấn Cổ Tiền, chẳng lẽ Hạ Mạch đang ở trong thị trấn?

Tôi tiếp tục đi lên trước, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình Hạ Mạch, cả người tôi liền phóng lên không trung.

- Hạ Mạch!

Tôi đứng giữa không trung, gọi tên Hạ Mạch, nhưng tôi phát hiện, căn bản không có tiếng đáp lại.

Tôi bay khắp núi Côn Lôn, nhưng, vẫn không thấy bóng dáng Hạ Mạch, người phụ nữ kia chẳng lẽ đã gạt tôi? Nhưng không có lý nào! Bà ta gạt tôi, không sợ tôi sẽ quay về tìm sao?

Có lẽ, Hạ Mạch cố ý trốn tránh tôi?

Lòng nghĩ như vậy, lúc này, tôi không ngừng bay khắp núi Côn Lôn, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Mạch, lực thần hồn của tôi hoàn toàn tràn ngập ra ngoài, chỉ là vì muốn tìm được thân ảnh cô ấy.

……….

ở một nơi khác, đây là một ngôi nhà tranh, ở ngôi nhà tranh, có hai thân ảnh đang dìu nhau bước đi.

Một người trong đó mặc áo quần màu xanh, người còn lại, mặc đồ màu trắng.

Bụng của người con gái mặc áo xanh đã khá to, nhìn thì hình như sắp trở dạ, mà người con gái áo trắng bên cạnh cũng cẩn thận dìu cô ấy bước đi.

- Chị Thanh Nhi, chị cẩn thận một chút, dưới chân có hòn đá!

Nghe vậy, người con gái áo xanh lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

- Em từ bao giờ lại cẩn thận thế này rồi? đừng quên, thực lực của chị là cảnh giới Nhập Đạo đấy!

Thanh Nhi cười tươi, lên tiếng nói với Hạ Mạch bên cạnh.

Nghe vậy, Hạ mạch cười cười, phát hiện hình như mình đã nghĩ nhiều.

Hai người con gái lặng im, tiếp tục bước lên phía trước, lúc này, Thanh Nhi đột nhiên lên tiếng.

- Ra ngoài gặp hắn đi! Em xem, bây giờ chị muốn gặp hắn, cũng không gặp được!

Nói xong, Thanh Nhi trìu mến nhìn bụng mình, hai tay không ngừng vuốt ve.

Nụ cười trên mặt Hạ Mạch hơi cứng đờ, thân mình tạm dừng lại, vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó, thở dài một tiếng.

- Haiz, chị Thanh Nhi, chị nói xem, em phải đối diện với hắn thế nào?

Ánh mắt Hạ Mạch có chút u oán, nghĩ cẩn thận lại, cô có gì mà phải u oán chứ? Chuyện này, có lẽ đang phát triển theo khuynh hướng tốt nhất, thời điểm cô bước đi trên con đường này, cũng đã vô cùng sợ hãi, sợ hãi sẽ xảy ra sai lầm, nhưng chung quy, cô vẫn không thể không bước đi.

Cô từng nghĩ mình sẽ chết, nhưng cho dù cô chết, sư tôn cũng đã nói, sẽ không bỏ qua cho hắn.

Cho nên, cô lựa chọn đi bước ấy.

Trong ghi chép của Trảm Tình Đạo tông, từng có một vị tổ tiên đi bước ấy, thành công, nhưng cuối cùng lại bị chưởng môn đương thời, giết chết cả hai.

Cho nên, đây cũng trở thành cấm thuật của tông môn.

Cơ hội sống duy nhất của Trảm Tình Đạo tông.

Thái thượng vong tình, thực ra vong tình không phải thực sự vong tình, mà chỉ muốn ngươi có thể vượt qua ải vong tình, vong mà sinh tình, thì mới là thái thượng vong tình tuyệt hảo. (Vong 忘= có nghĩa là quên chứ không phải vong, tử vong nha.)

- Đi đi, em còn không hiểu rõ tên kia sao? nếu em không đi, hắn vẫn sẽ liên tục tìm kiếm!

Thanh Nhi lại lên tiếng, cô không có ý nghĩ nào khác, cô biết, bản thân mình có sứ mệnh riêng, những gì cô có thể làm không nhiều, có thêm một người chăm sóc hắn, cũng không phải chuyện xấu.

- Chị Thanh Nhi, chúng ta cùng đi đi!

Hạ Mạch nhìn Thanh Nhi bên cạnh, lên tiếng nói, nghe vậy, Thanh Nhi lắc lắc đầu:

- Con bé này, có gì đáng sợ đâu chứ, lúc đầu em đều đã có dũng khí đi bước đó rồi, vậy thì cứ mạnh dạn bước tiếp đi!

Nghe Thanh Nhi nói vậy, Hạ Mạch trầm ngâm do dự, sau đó, cô đứng dậy, hít sâu một hơi.

Cô lập tức bay thẳng ra bên ngoài, không gian trước mặt vỡ ra, cô nhanh chân bước vào thông đạo không gian.

Nhìn thấy Hạ Mạch rời đi, gương mặt Thanh Nhi lộ ra nụ cười ảm đạm:

- Có nhiều người chăm sóc anh như vậy, em yên tâm rồi, con yêu, về sau con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời bố, không được nghịch ngợm!

Thanh Nhi vuốt ve bụng mình, ôn nhu nói.

- Hạ Mạch!

Tôi không ngừng gào thét trong núi Côn Lôn, thậm chí, tôi còn muốn nhờ tiền bối trông núi Côn Lôn giúp đỡ, nhưng tình huống hiện tại, hình như làm vậy không hay lắm.

Nhưng, không gian trước mặt đột nhiên hé mở, một thân ảnh bước ra từ bên trong.

Nhìn thấy thân ảnh kia, cả người tôi đứng đờ tại chỗ.

- Em quả nhiên ở đây!

Tôi thản nhiên lên tiếng, sau đó tôi phát hiện, những câu nói tôi đã chuẩn bị từ sớm để nói với Hạ Mạch, tự nhiên lại quên hết sạch.

- Anh tìm tôi làm gì?

Hạ Mạch nhìn tôi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nói ra một câu như vậy.

- Tôi đến, là để kể cho em nghe một câu chuyện cũ!

Nhìn Hạ Mạch, tôi lại lên tiếng, hít sâu một hơi, lúc này, nếu tôi còn tiếp tục sợ hãi, vậy thì mọi chuyện thực sự sẽ không có cách nào cứu vãn, cho nên, tôi nghĩ, đã tới lúc rồi, cứ vậy đi!

- Nghe nói, trái tim con người, có một vị trí sinh cơ!

Nói xong câu đó, tôi nhìn Hạ Mạch, phát hiện thân người cô ấy khẽ run lên.

Tôi lại tiếp tục lên tiếng:

- Nếu như kiếm đâm vào vị trí ấy, người sẽ không chết, nhưng nếu đâm sai, người thật sự sẽ chết, em nói xem, người đâm nhát kiếm này, lúc ấy đã nghĩ gì?

Nói xong, tôi đi tới trước mặt Hạ Mạch, lẳng lặng nhìn cô ấy.

Ánh mắt Hạ Mạch có chút né tránh, cũng không lập tức trả lời.

- Nói cho tôi biết, em rốt cuộc đã nghĩ gì?

Hai tay tôi nắm chặt cánh tay của Hạ Mạch, lại lên tiếng hỏi.

( má ơi tưởng tượng đã thấy mlem mlem rồi =)) )

Hạ Mạch ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nhìn thấy, ánh mắt của cô ấy hình như đang đấu tranh.

- Lúc ấy, cô ấy nghĩ, cô ấy không giết anh, người khác cũng sẽ giết anh, cô ấy chỉ có thể làm như vậy, có lẽ, còn có một cơ hội sống!

Hạ Mạch thản nhiên lên tiếng, lúc này, hình như cô ấy cũng đã buông xuông tất cả.

Tôi khẽ nở nụ cười:

- Nếu như thực sự đâm lệch thì sao?

Nhìn Hạ Mạch, lúc này, tôi muốn nghe cô ấy nói ra hết mọi chuyện.

- Chưa từng nghĩ tới, thời khắc đó, có lẽ cô ấy chỉ có thể chọn lựa đi trên con đường này, cô ấy đã xem qua tất cả sách liên quan tới y học, tìm được vị trí sinh cơ của vô số người khác nhau, cô ấy, hẳn là nắm chắc khoảng tám mươi phần trăm!

Tiếng nói của Hạ Mạch khẽ truyền ra.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn chăm chút gương mặt cô ấy, hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy gần như vậy, hơn nữa, cứ lẳng lặng đứng nhìn.

- Trở về cùng tôi đi! Tôi chưa chết, nếu em đã không giết được tôi, vậy phải đưa mệnh mình cho tôi đúng không? Về cùng tôi, đừng đi nữa!

Nhìn Hạ Mạch, tôi nói ra suy nghĩ trong lòng mình , có lẽ, cứ nhẹ nhàng vậy đi!

Khi bạn muốn tha thứ cho ai đó, có lẽ không cần tìm bất kỳ lý do gì, huồng hồ, cô ấy đã cho tôi lý do.

- Tôi không về, bên cạnh anh chẳng phải đã có chị Tiểu Tiên với chị Tẩm Ngưng rồi sao? tôi rất yên tâm rồi!

Hạ Mạch khẽ nói, nghe Hạ Mạch nói vậy, tôi hơi sửng sốt, đây là có chuyện gì? Là ghen tuông hay là làm sao?

Bỗng nhiên, tôi lại không biết phải giải thích thế nào với Hạ Mạch, đúng vậy! ba người rồi, con mẹ nó hình như hơi lăng nhăng, nhưng mà tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng rất tuyệt vọng mà! Ai bảo sức hấp dẫn của tôi lớn đến thế!

Tròng mắt tôi chuyển động một chút, lập tức chuyển đề tài.

- Cái đó, sao em lại xuất hiện ở đây?

Hạ Mạch nhìn sau lưng, sau đó lên tiếng:

- Tôi cũng không còn nơi nào để đi, cứ đi khắp nơi, cuối cùng lại tới đây!

- Nhưng vừa rồi, em bước ra từ bên trong!

Tôi nhìn Hạ Mạch hỏi, lúc này Hạ Mạch ngẩn người, bởi vì cô đã từng cùng với một người con trai đến thị trấn Cổ Tiền, muốn đi dạo quanh nơi này mà thôi.

Sao đó, được Thanh Nhi mời vào, hai người con gái gần như không hết chuyện để nói.

- Chị Thanh Nhi gọi tôi tới chơi!

Nghĩ nghĩ, Hạ Mạch lại lên tiếng.

- ồ, Thanh Nhi, lại nói tôi cũng lâu lắm rồi không gặp cô ấy, chúng ta cùng đi thăm cô ấy đi!

Gật gật đầu, tôi nói với Hạ Mạch.

- hay là đón chị Thanh Nhi cùng tới Đạo Minh đi, như vậy, chúng ta còn có thể chơi mạt chược!

Hạ Mạch nhìn tôi nói, ánh mắt cô ấy khẽ phát sáng.

- Nói như vậy, là em đồng ý cùng tôi quay về Đạo Minh?

Tôi cười cười nhìn Hạ Mạch.

- Ai nói với anh thế! Tôi vẫn đang suy nghĩ!

Hạ Mạch lập tức đỏ mặt.

- Vậy được, tôi chờ em!

Nói xong, tôi kéo Hạ Mạch, chuẩn bị bước vào bên trong.

- ấy, chị Thanh Nhi đang bế quan, anh vào cũng không gặp được, đừng vào nữa, tôi tự vào lấy ít đồ là được rồi!

Thấy bộ dạng của Hạ Mạch, tôi có chút khó hiểu, sao lại không cho tôi vào?

- được rồi, đừng rề rà nữa, ở đây đợi tôi đi lấy đồ!

Nói xong, Hạ Mạch đi thẳng vào trong núi Côn Lôn, căn bản không đợi tôi mở miệng, cũng chẳng nói gì với tôi, vậy cứ đợi một chút!

Lúc này, tôi nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên cao, không có gì tiếc nuối rồi!

Nhưng, Hạ Mạch vào trong, hơn nửa tiếng sau mới ra ngoài.

- đi thôi!

Hạ Mạch nói với tôi, lúc đi còn không ngừng quay đầu nhìn lại phía sau.

Khiến tôi rất nghi hoặc, tôi dẫn Hạ Mạch, về thẳng Đạo Minh, trên đường, Hạ Mạch hỏi tôi rất nhiều chuyện.

Hỏi Hoàng Tiểu Tiên với Trúc Tẩm Ngưng sẽ nhìn nhận cô ấy thế nào, vân vân mây mây!

- tôi đã nói với hai người bọn họ rồi!

Tôi dù sao cũng không thể nói là Hoàng Tiểu Tiên để tôi đi tìm cô ấy.

Về tới Đạo Minh, thấy tôi dẫn theo Hạ Mạch về, bà nội và mẹ tôi đương nhiên rất vui, mà Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng vẫn đang bế quan.

Tâm sự trong lòng đã sáng tỏ, có thể chuyên tâm tu luyện rồi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.