Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ép

Phiên bản Dịch · 2003 chữ

Dọc đường tôi không hề dừng lại, đúng như lời Hoàng Tiểu Tiên nói, mặc kệ thế nào, không thể để lòng mình lưu lại tiếc nuối, nói thật, tôi cũng không biết tình hình tiếp theo sẽ thế nào, phải biết, Kháng Thiên giả bên kia lúc nào cũng có thể ùn ùn kéo tới.

Đạo Minh rốt cuộc có thể chống đỡ được hay không, cũng là một vấn đề.

Nhưng ít ra, tôi sẽ cố gắng hết sức, có điều tôi không thể cam đoan, không xảy ra tình huống xấu, cho nên, có thể bớt giữ lại tiếc nuối cho bản thân, thì đừng giữ lại.

Tới Trảm Tình Đạo tông, tôi đứng ở cửa, lẳng lặng chờ, cảm giác chính mình đã điều chỉnh xong tâm trạng, mới phá không gian, bước vào bên trong.

Tới Trảm Tình Đạo tông, vẫn như cũ, vẫn giống thời điểm lần đầu đến đây, cực kỳ lạnh lẽo buồn tẻ, dù sao trong Trảm Tình Đạo tông, cũng chỉ có ba người.

Tông chủ Trảm Tình Đạo tông, cũng là sư phụ của Hạ Mạch, sau đó là Hạ Mạch và Trần Ngọc.

Khi tôi tiến vào trong, một thân ảnh đã lập tức xuất hiện trên không trung, lao tới chỗ tôi, nhìn thấy người này, tôi hơi sửng sốt, đây là Trần Ngọc.

Thực lực của Trần Ngọc đã là Ngộ Đạo điên phong, hình như lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới Nhập Đạo, nhìn thấy tôi, Trần Ngọc cũng không kinh ngạc quá nhiều.

- Sư tôn nói hôm nay có khách muốn tới, bảo tôi chuẩn bị nghênh đón, hóa ra, lại là cậu!

Nhìn tôi hồi lâu, Trần Ngọc thản nhiên lên tiếng, nghe vậy tôi hơi sửng sốt, nhìn Trần Ngọc hỏi.

- Hạ Mạch có ở trong tông môn không?

Thấy tôi hỏi, Trần Ngọc khá bất ngờ, gương mặt cô ta lóe qua cảm xúc khác thường, tôi không biết cô ta đang nghĩ gì, tôi cũng không có hứng muốn biết, mà tôi đến Trảm Tình Đạo tông, là vì tìm Hạ Mạch.

- Không biết, muội ấy không quay về tông môn!

Trần Ngọc nhàn nhạt lên tiếng, nhưng tôi cảm giác được, thái độ của Trần Ngọc hình như hơi khác so với lúc trước, nếu nói lúc trước Trần Ngọc còn có chút nhiệt tình, vậy thì hiện tại, Trần Ngọc đã không còn chút nhiệt tình nào nữa.

Tôi nhìn Trần Ngọc, nói:

- Các người có thể tìm được cô ấy không? Hoặc là, có biết cô ấy đang ở đâu không?

Tôi muốn tìm Hạ Mạch, chuyện này, khỏi cần giấu diếm, hiện tại, cho dù đối mặt với tông chủ Trảm Tình Đạo tông, tôi cũng không sợ, cho nên, tôi căn bản chẳng cần kiêng dè gì hết.

- Muội ấy quan trọng với cậu vậy sao?

Trần Ngọc cũng không trả lời câu hỏi của tôi, mà lại nhìn tôi hỏi, thấy sắc mặt của Trần Ngọc, tôi không biết nên trả lời thế nào, tôi có thể nhìn được ra, ánh mắt của cô ta có chút tức giận, đương nhiên cũng không biết cô ta tức giận cái gì, tôi còn chẳng tròng ghẹo gì cô ta nữa!

- Chuyện này chị không cần quan tâm, chị trả lời tôi là được rồi, nếu chị không muốn trả lời, tôi đi tìm sư tôn chị hỏi.

Tôi thản nhiên lên tiếng, sau đó nhìn Trần Ngọc, muốn nhìn xem, rốt cuộc cô ta có muốn nói cho tôi biết Hạ Mạch đang ở đâu hay không.

Khóe miệng Trần Ngọc lại nổi lên nụ cười lạnh như băng, nói với tôi:

- Lý Nhất Lượng, não của cậu không phải bị hỏng rồi đó chứ? Nó đã giết cậu, nếu như không phải mệnh cậu lớn, cậu đã chết từ sớm rồi, cậu hiện tại thế mà vẫn muốn tìm nó?

Tiếng nói có chút khó tin của Trần Ngọc vang lên, lúc này, tôi nhìn Trần Ngọc, ánh mắt cũng lạnh nhạt hơn nhiều.

- Không phải chị cũng đã giết con trai của tông chủ môn phái Thanh Thành rồi đó sao? theo những gì tôi biết, anh ta cũng rất yêu chị, mà tôi tin, khoảng khắc cuối cùng trước khi chết, có lẽ anh ta cũng vẫn yêu chị, chỉ là không hiểu, vì sao!

Sắc mặt Trần Ngọc lập tức trở nên u ám.

- Tôi muốn giết thì giết, quan tâm gì hắn có yêu thương tôi hay không, đây là đạo mà tôi muốn đi!

Tiếng nói của Trần Ngọc không có bất kỳ cảm xúc gì, nghe vậy, trong lòng tôi không khỏi cười nhạo, đúng vậy! đạo mà cô ta đi, đạo của cô ta, là dùng tình yêu của người khác đối với cô ta, còn cả tính mạng để hình thành.

Tôi thật sự không hiểu, Trảm Tình Đạo tông, rốt cuộc vì sao phải tồn tại, căn bản, không cần thiết phải tồn tại!

- Được rồi, nói với chị, chị cũng không hiểu!

Nhìn bộ dạng của Trần Ngọc, tôi khẽ thở dài, tiếp tục đi vào trong Trảm Tình Đạo tông, có lẽ Trần Ngọc căn bản không biết Hạ Mạch đang ở đâu, cho dù cô ta có biết, cũng chưa chắc đã nói với tôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian với cô ta.

- Lý Nhất Lượng, cậu không tìm thấy nó đâu, nó giết cậu, cũng là vì đạt được thành tựu trên đường đạo của nó!

Tiếng nói của Trần Ngọc truyền tới từ sau lưng, tôi lại làm ra vẻ hoàn toàn không nghe thấy gì, vẫn đi thẳng vào trong.

- Chị sai rồi, cô ấy không giết tôi!

Tôi khẽ cất tiếng, không quan tâm Trần Ngọc, đi tiếp vào sâu trong Trảm Tình Đạo tông.

- Tông chủ Trảm Tình Đạo tông, xin ra ngoài gặp mặt!

Tôi thản nhiên lên tiếng, tiếng nói của tôi vang vọng khắp tông môn, lập tức, trong Vong Tình điện, truyền ra một tiếng nói xa xôi.

- Vào đi!

Nghe thấy tiếng nói, lòng tôi hơi trầm xuống, lập tức bước vào đại điện.

Trong đại điện, có một người phụ nữ ngồi ngay ngắn, người này đương nhiên là tông chủ, cũng là sư phụ của Hạ Mạch và Trần Ngọc.

- Nói cho tôi biết, Hạ Mạch đang ở đâu!

Nhìn người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên đệm cói, tôi lên tiếng nói, tôi không hề có thiện cảm với người phụ nữ này, lần trước, là bà ta khống chế cơ thể tôi, còn ép Hạ Mạch đâm tôi một kiếm.

Lúc này, bà ta từ từ đừng dậy, nhìn tôi.

- Cậu cứ thế mà muốn gặp con bé sao?

Đối mặt với câu hỏi của người phụ nữ, sắc mặt tôi không đổi, lại lần nữa lên tiếng:

- Tôi nhắc lại lần nữa, đây là chuyện riêng của tôi, bà chỉ cần nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu là được rồi, mối thù lần trước bà không chế tôi, tôi không truy cứu Trảm Tình Đạo tông của bà nữa!

Nhưng, lúc này người phụ nữ lại nở nụ cười, ánh mắt nhìn tôi, hình như có chút mỉa mai.

- Sao? cậu còn muốn giết tôi, hay là nói, diệt Trảm Tình Đạo tông tôi? Cho dù cậu giết tôi, diệt tông môn của tôi, chỉ cần cậu không giết Hạ Mạch, thì Trảm Tình Đạo tông tôi vĩnh viễn không diệt vong!

Nhìn gương mặt kiêu ngạo của người phụ nữ, lòng tôi hơi trầm xuống, người phụ nữ này, con mẹ nó tự tìm đường chết, vốn lần này tôi đến, thật sự đã không định nổi nóng, tôi chỉ muốn thăm hỏi đàng hoàng Hạ Mạch rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng hiện tại, hiển nhiên không có ý muốn nói cho tôi biết, điều này khiến lòng tôi có cảm giác muốn bùng cháy!

- Ai nói tôi muốn giết bà, thực lực hiện giờ của bà, hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, huống hồ, tôi sẽ khiến bà đến ngay cả cơ hội tự nổ cũng không có, đến lúc đó, tôi sẽ phế đan điền của bà, bà xinh đẹp thế này, chắc hẳn có rất nhiều người muốn làm chút chuyện gì đó.

Sắc mặt tôi lạnh như băng, nhìn người phụ nữ trước mắt, khóe miệng treo nụ cười tươi.

Nhưng, nụ cười trên mặt người phụ nữ lại cứng đờ, thấy vậy tôi mừng thầm, mẹ nó, đấu với tôi! Lần trước không phải là đối thủ của bà, cũng thôi đi, nếu như Hạ Mạch thực tâm muốn giết tôi, không đâm vào vị trí sinh cơ kia, thì tôi đúng là đã chết!

Mà hết thảy, đều có liên quan đến người phụ nữ trước mặt này, cho nên hiện tại, tôi đối với bà ta, hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào, cũng chỉ cho bà ta một lựa chọn, đó là nói cho tôi biết Hạ Mạch đang ở đâu.

- Cậu….. mặt dày vô sỉ!

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, trong ánh mắt bà ta hiện lên sát khí, nhưng bà ta lại chẳng làm được gì, hiện tại, có tôi đang ở trước mặt, bà ta hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Bà ta cũng là cảnh giới Nhập Đạo, nhưng Nhập Đạo nhất bậc, đừng nói Nhập Đạo nhất bậc, cho dù Nhập Đạo tam bậc, thậm chí tứ bậc tôi cũng không bỏ vào mắt.

- Đúng vậy, tôi mặt dày vô sỉ như vậy đấy, bà đã hối hận khi đó không tự mình ra tay giết chết tôi hay chưa?

Tôi trừng mắt nhìn người phụ nữ, thân người từ từ bước lên trước, khí mùi quanh người lạnh như băng, bao trùm quanh người bà ta.

- Thời gian dành cho bà không còn nhiều, tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy!

Tôi nhìn người phụ nữ trước mắt, lập tức quát lên.

- Lý Nhất Lượng, cậu dám! Đừng láo xược với sư tôn!

Ngoài cửa truyền vào tiếng quát lạnh lùng, nghe vậy tôi cũng không thèm nhìn, biết là tiếng của Trần Ngọc, một chưởng đánh ra phía cửa, ngay sau đó, cả người Trần Ngọc bay ngược ra ngoài, thân người rơi mạnh xuống đất.

- Nói!

Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên quát lớn.

Thân mình bà ta cũng run lên, ánh mắt đã có chút kinh sợ.

Sau đó, trong tay bà ta xuất hiện một miếng ngọc giản, khi nhìn thấy ngọc giản này, tôi nhanh tay giật lấy.

- Bóp nát ngọc giản, cậu sẽ tìm được con bé!

Người phụ nữ khẽ nói, nhưng đã không còn vẻ cứng đầu cứng cổ như lúc trước, nghe vậy tôi hừ lanh một tiếng, lập tức xoay người, rời khỏi Trảm Tình Đạo tông.

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất, người phụ nữ trong đại điện hơi thất thần.

- Năm đó, nếu em lựa chọn một con đường khác, không biết anh có thế này không?

Tiếng nói sâu kín từ tận đáy lòng truyền khắp đại điện, nhưng không ai nghe được, cả người Trần Ngọc vô thần ngã ngồi trên mặt đất, cô ấy cứ như đã hoàn toàn mất hết sức lực.

- Vì sao, vì sao cũng là trảm tình, mà muội, lại vẫn còn có người tới tìm?

Tiếng nói có chút không thể tin nổi truyền ra từ trong miệng Trần Ngọc.

Những chuyện phía sau, tôi hoàn toàn không biết gì, sau khi ra khỏi Trảm Tình Đạo tông, tôi lập tức bóp nát ngọc giản trong tay.

Sau khi ngọc giản bị bóp nát, trước mặt hiện lên một thông đạo không gian.

Nhìn thấy thông đạo không gian, tôi hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân lên, tiến vào bên trong.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.