Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suỵt! (3200 chữ)

Tiểu thuyết gốc · 3211 chữ

Chương 495: Suỵt! (3200 chữ)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy gương mặt của tiểu thư đỏ lên, nàng còn tưởng đâu tên hỗn đản này đã làm gì tiểu thư nhà mình, thế là lập tức quát to một tiếng, khí tức của chân nguyên cảnh ầm vang bạo phát, cuồng phong vũ động đồng thời, bàn tay nâng lên chuẩn bị hướng về phía Nhất Minh nhấn một chưởng.

Trong mắt của nàng, chỉ cần có ai động vào một sợi tóc của tiểu thư, nàng cũng nhất định mang người kia chém thành muôn mảnh, chứ đừng nói tới một tên võ giả lại có ý đồ xấu với tiểu thư nhà mình.

Khí tức mạnh mẽ thổi bay hầu như toàn bộ bàn ghế ở trong gian phòng, chỉ còn lại hai cái vị trí là không có bị thổi bay, Nhất Minh chỉ là đưa mắt nhìn xem nàng, cũng không có ý định phản kháng.

Một là hắn đối với thực lực của chính mình phi thường tự tin, hai là hắn biết cô nàng Tô Tĩnh Tuyền kia sẽ thay chính mình ngăn lại, cho nên cũng không có để ở trong lòng.

Trái lại, hành động lần này cũng sẽ giúp cho hợp tác giữa đôi bên thêm phần thuận lợi, thế là khóe miệng của hắn lộ ra một vệt nụ cười, đưa mắt nhìn về cô nàng Tô Tĩnh Tuyền kia.

Ngay khi bàn tay của nha hoàn chuẩn bị rơi xuống một sát na, Tô Tĩnh Tuyền lập tức kinh hô một tiếng: “Tiểu Liên, dừng lại!”

Nhưng để nàng bất ngờ là, Tiểu Liên dường như đã không kịp dừng lại, theo bàn tay nhấn xuống, một cỗ lực lượng mạnh mẽ hướng thẳng về phía Nhất Minh xông tới.

Tô Tĩnh Tuyền nhìn thấy một màn này trong lòng cực gấp, nàng rõ ràng cảm giác được luồng linh lực ở bên trong Ấn Linh Phù phi thường kỳ diệu, cũng biết được người thanh niên này đối với Tô gia, à không, là đối với chính mình quan trọng đến mức nào.

Cho nên, nàng tuyệt đối không thể để cho người thanh niên này xảy ra chuyện.

Thế là bàn tay của nàng nhanh chóng vung lên, một đạo kiếm quang nhanh chóng hướng về phía Nhất Minh bảo hộ vào bên trong, oanh một tiếng, trận pháp ở xung quanh liền lóe lên một cái rồi biến mất.

Khí thế của chân nguyên cảnh mặc dù mạnh mẽ, nhưng đối với trận pháp nơi đây cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, có thể thấy được tòa trận pháp này có bao nhiêu lợi hại.

Động tĩnh ở trong gian phòng nhanh chóng truyền ra, làm kinh động rất nhiều võ giả đồng thời, cũng hấp dẫn không ít người vọt thẳng lên trên này.

“Tiểu Thư không sao chứ?” một đám võ giả từ bên ngoài xông vào bên trong, dẫn đầu chính là tên thanh niên võ giả trước đó, hắn nhìn cả gian phòng đều hỗn loạn tưng bừng, khóe miệng lộ ra một vệt cười lạnh quát chói tai một tiếng.

“Các huynh đệ xông lên, bắt tên này lại cho ta, dám đối với tiểu thư động thủ ngươi quả thật là muốn chết!”

Một đám hạ nhân nghe vậy liền nhanh chóng vọt lên, phảng phất như hung thú nhìn thấy con mồi vậy, ánh mắt hung ác dường như muốn bắn ra lửa, muốn mang con mồi triệt để xé nát.

Thế nhưng còn chưa vọt lên bao nhiêu bước, liền bị một cỗ khí tức mạnh mẽ trấn trụ tại chỗ, bước chân bỗng dưng dừng lại, một loại khí tức tử vong lập tức tán khai, bao phủ toàn bộ thân hình của bọn hắn vào bên trong, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp rút thêm mấy phần.

Bọn hắn đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy tiểu thư nhíu mày nhìn lấy bọn hắn, nhàn nhạt truyền ra thanh âm, lần này ngữ khí của nàng cũng không còn nhẹ nhàng như trước, mà ẩn chứa một loại uy nghiêm không thể xâm phạm.

“Lập tức, lui ra ngoài!”

Nghe được lời này, một đám hạ nhân làm sao còn dám ở nơi này, nhao nhao hướng ra bên ngoài vọt đi, bọn hắn sợ chính mình đi chậm liền ngay cả mạng cũng không còn.

Tiểu thư bình thường ôn hòa và điềm tĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể tùy ý mặc người nhào nặn, con cháu của thế gia, không thể nhìn xem bằng vẻ bề ngoài.

Một tràn náo loạn đi qua, Tiểu Liên cúi đầu biểu thị sai lầm của mình khép nép đứng ở sau lưng, Tô Tĩnh Tuyền biểu thị áy náy của mình, nhanh chóng tự thân dâng trà cho Nhất Minh.

“Công tử thứ lỗi, Tiểu Liên hành xử lỗ mãng ta nhất định sẽ trừng phạt nàng, chỉ mong công tử rộng lòng bỏ qua cho.”

Nhìn thấy cô nàng ấp a ấp úng dường như còn muốn nói thêm cái gì, Nhất Minh liền khoác khoác tay: “Tô cô nương không cần để ý, ta cũng không có việc gì, hay là chúng ta vẫn nhanh chóng nói cho xong chính sự thì hơn, ta cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí.”

“Đa tạ công tử!” Tô Tĩnh Tuyền nghe vậy liền thở phào một hơi, sau đó liền đưa mắt nhìn qua Tiểu Liên, ngữ khí trách mắng: “Em còn đứng đó làm gì, còn không mau đi chuẩn bị một gian phòng khác, gian phòng này đã bị em làm rối tung lên hết rồi, sau chuyện này ta phải trừng phạt em thật nặng mới được, em cứ chờ đó cho ta.”

Tiểu Liên nghe vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi chuẩn bị một gian phòng khác.

Rất nhanh, tại trong gian phòng mới chỉ còn lại Nhất Minh cùng Tô Tĩnh Tuyền ở bên trong, Tiểu Liên thì ở bên ngoài canh cửa không được đi vào, điều này khiến nàng không khỏi bĩu môi.

“Hừ, tên hỗn đản đáng ghét, không biết mảnh da thú kia có cái gì, vì sao lại khiến cho tiểu thư lại tự mình tiếp đãi như vậy đâu?” nàng rất là tò mò, thế là lén lén lút lút từ một nơi bí mật ở gần đó hí mắt nhìn vào bên trong, muốn xem xem hai người kia rốt cuộc đang làm cái gì.

Nhìn thấy tình cảnh lúng túng của cô nàng Tô Tĩnh Tuyền, Nhất Minh chỉ là âm thầm cười cười trong lòng.

Hắn cũng không có đối với cô nàng này có một chút ác cảm nào, bây giờ nhìn thấy cô nàng khó xử như vậy, hắn cũng đành phải mở lời trước.

“Tô cô nương không cần để ở trong lòng, cô thấy vật mà ta mang ra giao dịch, như thế nào?”

Tô Tĩnh Tuyền đưa mắt nhìn Nhất Minh, nhìn thấy trong mắt của hắn cũng không có vẻ gì là tức giận, điều này càng khiến nàng đối với người thanh niên này càng thêm hiếu kỳ, thế là chậm rãi truyền ra thoại ngữ:

“Công tử đối với Tô gia chiếu cố nhiều như vậy, vật này nếu như có thể mang lên đấu giá, e rằng ngay cả Thần cảnh cường giả cũng không có cách nào cự tuyệt.”

“Vừa rồi ta đã cảm thụ qua, loại lực lượng này rất là thuần khiết, có thể loại bỏ phần lớn tạp chất ở bên trong thân thể mà không hề có một chút tác dụng phụ nào, quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi!”

Nói tới đây, trong lòng của nàng còn không cách nào kiềm được kích động, nhưng rất nhanh liền ảm đạm xuống, vừa nghi hoặc vừa không hiểu, vừa kích động lại vừa lo lắng.

Nhìn thấy cô nàng biểu hiện vi diệu như vậy, Nhất Minh cũng không khỏi bật cười: “Nếu cô đã minh bạch tác dụng của nó, vậy vì sao lại còn biểu hiện kỳ lạ như vậy?”

Tô Tĩnh Tuyền thở dài một hơi: “Thú thật với công tử, ta không hiểu vì sao công tử lại lựa chọn nơi này, Đông Nguyên Thành cũng không phải có duy nhất một sàn đấu giá, những nơi khác so với nơi này còn náo nhiệt hơn rất nhiều, chỗ này của ta, cũng không có chỗ tốt gì có thể khiến cho công tử bỏ ra vật quý trọng như vậy a?”

“Nếu như nói công tử cần danh tiếng của Tô gia để mang vật này bán đi, vậy thì cũng không cần phải đến nơi này của ta, công tử cho dù là mới vào trong thành, cũng hẳn là nghe ngóng được nhiều chuyện không tốt, vậy mục đích cuối cùng của công tử, rốt cuộc là cái gì?”

“Công tử muốn từ nơi này, đạt được cái gì?”

Nói tới đây, thần sắc của nàng bỗng dưng nghiêm túc trở lại, gương mặt kia mặt dù khả ái mê người, nhưng khí chất trên người của nàng lại phi thường cứng rắn, không giống với một tiểu thư được thảnh thơi thoải mái sống trong đại gia tộc chút nào.

Nhìn thấy cái biểu hiện này của cô nàng, hắn mỉm cười.

“Không vì cái gì, chỉ vì thực hiện một lời tự hứa mà thôi.” Nhất Minh lắc lắc đầu, “Ta đương nhiên biết vì sao nơi này lại lạnh lẽo như vậy, nhưng cái ta nhìn trúng cũng không phải nơi này, mà là người.”

Dường như ý thức được cái gì không đúng: “Cô cũng đừng có hiểu lầm, cũng chính là vì cách làm người của cô nương mà ta mới chọn nơi này.”

“Một tiểu thư xuất thân trong đại gia tộc lại không có bối cảnh ở sau lưng, phụ mẫu mất sớm, mặc dù được gia tộc phân cho một tòa đấu giá nhưng lại bị những người gọi là thân nhân kia không ngừng chèn ép, hẳn là rất là không cam lòng a?”

“Dưới tình huống như thế này mà cô vẫn giữ được tâm tính tốt như vậy, đối với ta tận tình tiếp đãi chứng tỏ cô xem trọng khách nhân, có thể lắng nghe một tên võ giả như ta nói chuyện chứng tỏ cô rất là kiên nhẫn, có thể nhìn thấy vật phẩm ta mang ra lại không có ý từ chối mà sẵn lòng mua lại với giá cao hơn bình thường, chứng tỏ cô là một người tốt bụng.”

“Có thể hợp tác với một cô nương có nhân phẩm tốt như thế này, đó là may mắn của ta đồng thời, cũng là một chút tư tâm của ta.”

“Hợp tác với người khác, ta còn cần phải đề phòng lo lắng, nhưng hợp tác với cô nương thì ta không cần phải lo lắng nhiều như vậy, cô thì muốn được gia tộc xem trọng, ta thì muốn từ nơi này kiếm một chút tài nguyên, sẵn tiện thực hiện lời tự hứa của ta, còn về việc đó là cái gì, thì ta cũng không tiện nói.”

Còn có một điều mà Nhất Minh hắn cũng không có nói ra, chính là hắn không muốn nhìn thấy một cô nương tốt như vậy lại phải thay đổi, hắn đã từng trải qua cảm giác kia, loại cảm giác bắt buộc hắn phải thay đổi mới có thể tồn tại.

Thế giới này đã đủ xấu rồi, hắn cũng không muốn một cô nương tốt như vậy, cũng xấu theo.

Trong không gian tĩnh lặng, thời gian phảng phất như dừng hẳn lại vậy, hồi lâu qua đi, hốc mắt của cô nàng bỗng dưng ửng đỏ, nhưng rất nhanh được nàng lau đi, ngay cả cái mũi nhỏ nhắn cũng ửng đỏ theo sau, không cách nào che giấu.

“Đa tạ công tử!” Tô Tĩnh Tuyền đứng lên thi lễ một cái.

Nhất Minh khoác khoác tay, hắn từng nghĩ trong lòng sẽ trông nom con cháu của Tô gia một chút, nhưng không có nghĩa là ai hắn cũng đều sẽ trông nom.

Bằng cách nhìn cùng cảm nhận của hắn, cô nàng Tô Tĩnh Tuyền này quả thật là không tệ, từ lúc dạo bước trên đường hắn đã nghe không ít lời bàn tán về cô nàng, cho nên mới lựa chọn đến tòa đấu giá này xem một chút.

Tính cách điềm tĩnh, lòng dạ rộng lượng, cộng thêm dáng vẻ cứng rắn trên người, chính mình chỉ cần cho nàng một bước đệm, chắc chắn cô nàng này sẽ nhất phi trùng thiên, không chừng sau này sẽ trở thành một trong những trụ cột của Tô gia.

“Lần đánh cược này, hẳn là không sai.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, thần sắc mỉm cười cũng tự nhiên biến mất không thấy, bầu không khí bỗng dưng lạnh hơn mấy phần, thanh âm nhàn nhạt vang lên.

“Đương nhiên, ta có thể là một người rất dễ nói chuyện, cũng có thể là một người không có dễ nói chuyện như vậy, tất cả đều tùy thuộc vào thái độ của người trước mắt, cô hẳn là minh bạch ý tứ của ta a?”

Nghe được lời này, Tô Tĩnh Tuyền liền lạnh!

Cả người đều không tự chủ tê rần cả lên, đưa mắt nhìn qua, người thanh niên này mặc dù không hề tản mác ra một chút khí tức nào, nhưng nàng lại cảm giác được một loại kiềm chế rất là khó thở, xung quanh đều tràn ngập một loại cảm giác nguy hiểm cùng kinh khủng!

Trái tim của nàng phanh phanh đập mạnh, ý thức của nàng nói cho nàng biết, người thanh niên này, cực kỳ nguy hiểm!

Nhìn thấy hiệu quả cũng không sai biệt lắm, thế là Nhất Minh tán đi đao hồn, loại kiềm chế nặng nề kia trong nháy mắt liền biến mất không thấy, hắn cười cười truyền ra thoại ngữ.

“Tốt, kế tiếp chính là nói về lợi ích giữa đôi bên rồi…”

Nhất Minh tại trong gian phòng cùng với Tô Tĩnh Tuyền thương thảo về việc phân chia lợi ích, ban đầu hắn còn định đôi bên cùng chia năm năm, nhưng khi cô nàng đưa ra bảy thành lợi ích cho hắn, hắn cũng không có từ chối, ngược lại đối với cô nàng càng thêm tán thưởng.

Mặc dù nàng chỉ lấy ba thành lợi ích, nhưng đối với tòa đấu giá mà nói, nó không chỉ mang lại có chừng đó ích lợi, lợi ích nhiều nhất mà tòa đấu giá có thể đạt được, đó chính là danh vọng!

Nàng tin tưởng một điều, một khi Ấn Linh Phù này được mang lên đấu giá, chắc chắn sẽ thu hút không ít người tới tranh đoạt.

Ngược lại nàng cũng không lo lắng bị người khác dòm ngó, dẫu sao thì nàng cũng xuất thân từ Tô gia, đổi lại là trước khi nàng có giá trị, Tô gia hẳn là sẽ không có quan tâm tới sống chết của nàng.

Nếu như thật sự có người đối với nàng động thủ mà nói, nhiều nhất là sẽ khiến cho những người này chôn cùng mà thôi.

Nhưng bây giờ khác biệt, hợp tác với người thanh niên này sẽ mang giá trị của nàng nâng lên cao, Tô gia sẽ không ngốc đến mức mang nàng vứt sang một bên.

Đây, chính là chỗ tốt thứ ba.

Được gia tộc coi trọng, an toàn của nàng cũng sẽ được đảm bảo.

Về sau, khi càng có nhiều người bị tòa đấu giá của nàng thu hút tới, đồng dạng cũng sẽ có nhiều người mượn nhờ cơ hội hợp tác, từ đó nàng càng thu được nhiều tài nguyên, tấn thăng Thần cảnh chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Đây, chính là chỗ tốt thứ tư.

Còn chưa kể đến những mối quan hệ từ đó mà tìm đến, chỉ đơn giản suy tính một chút, nàng đã biết được đây chính là cơ hội cho chính mình quật khởi, không nắm bắt thì còn chờ đến bao giờ?

Nhưng với tiền đề, chính là phải đảm bảo sự hợp tác này có thể diễn ra lâu dài, cho nên có một số việc cũng nên lưu tâm một chút.

Chẳng hạn như, người thanh niên này có thể cung cấp loại Ấn Linh Phù này đều đặn được hay không, cũng không cần quá nhiều, mỗi năm chỉ cần một tấm cũng đủ nàng kiếm bộn rồi.

Vật này càng ít, giá thành bán ra lại càng tăng cao, nàng tin chắc sẽ không có một tu sĩ nào lại không muốn thanh tẩy tạp chất trong người của mình.

Thậm chí ngay cả Thần cảnh cường giả cũng không hề ngoại lệ.

Đối với điều này, Nhất Minh chỉ là lắc lắc đầu: “Không vội, chờ đến khi chúng ta hợp tác không có vấn đề, rồi hãy nói tiếp.”

Tô Tĩnh Tuyền cũng biết chuyện này không phải một lời liền có thể nói hết, thế là đơn giản nói ra một chút điều kiện về sau, Nhất Minh liền xuất ra ba tấm Ấn Linh Phù đưa cho nàng, còn về việc nàng làm như thế nào, hắn cũng không có quan tâm tới.

Lần này hợp tác hắn cũng không có dự định lấy đi linh thạch, mà là trao đổi một ít Phá Trận Phù,Truyền Tống Phù cùng một số vật linh tinh khác.

Truyền Tống Phù tên như ý nghĩa, một khi bóp nát phù chú liền sẽ mang bản thân dịch chuyển tới một nơi bất kỳ trong phạm vi giới hạn của linh phù, đây chính là một trong những mục đích chính mà hắn tới nơi này, thêm một chút bảo hộ, thêm một phần tỉ lệ sống sót.

Hắn cũng không dám chắc rằng bên trong Độc Hành Tông còn có nguy hiểm gì hay không, cho dù có nguy hiểm, hắn cũng có thể nhờ vào truyền tống phù chạy khỏi nơi đó.

Đối với những yêu cầu này, Tô Tĩnh Tuyền nàng cũng không có từ chối, Truyền Tống Phù nhị phẩm mặc dù trân quý, nhưng với ba tấm Ấn Linh Phù, nàng không những không lỗ, hơn nữa còn cảm thấy bản thân kiếm lời rất nhiều.

Để tiện cho việc liên lạc, đôi bên trao đổi ấn ký truyền tin về sau, Nhất Minh liền ly khai gian phòng.

Trước khi rời đi, Nhất Minh xoay người nhìn qua nàng, chậm rãi đưa ngón trỏ lên miệng “suỵt” một tiếng đồng thời, thân hình tựa như tàn ảnh liền biến mất tại chỗ, đợi đến khi nàng ý thức được vấn đề thì người đã không còn hình bóng.

Chỉ để lại nàng đứng ở nơi đó, lâm vào trầm tư.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.