Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự tuyệt

Tiểu thuyết gốc · 2433 chữ

Chương 452: Cự tuyệt

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Tòa Luyện Đan Các này hết thảy có bốn tầng, chỉ cần nhìn chất liệu được xây lên mà nói, quả thật không thể bình thường hơn được, tất cả đều được gỗ kiến tạo mà thành, nhưng dù là như vậy, trận pháp bao phủ ở xung quanh đã không phải bình thường có thể so sánh.

Cho dù vật liệu kiến tạo có thô sơ đơn giản, nhưng trận pháp ở nơi này hoàn toàn có thể ngăn chặn Thần cảnh uy thế, ngay cả Thần Quân cường giả cũng có thể ngạnh kháng một kích.

Có thể nói, rất là kiên cố!

Chạy tới nơi này về sau, Hổ lão cùng với La Duệ Quân nhanh chóng tiến vào bên trong, nhưng khi vừa bước lên tầng thứ tư thì đã có người giơ tay ngăn chặn.

“Đại nhân có lệnh, bất cứ ai cũng không được phép tiến lên tầng thứ tư, mong hai vị thông cảm mà chờ ở bên ngoài.” một thanh niên đưa tay ngăn chặn sau đó chắp tay cung kính nói ra, hiển nhiên là đối với thực lực của hai người ở trước mắt có đại khái hiểu rõ.

Hổ lão nghe thấy điều này cũng không có bất ngờ, thế là lão cùng với La Duệ Quân cũng không có làm phiền, chỉ đành tại tầng thứ ba yên tĩnh ngồi chờ đợi, cũng không có tâm tư để mà đi dạo Luyện Đan Các.

Mặc dù nơi này có rất nhiều đan dược, nhưng tình huống bây giờ quả thật là không có cái tâm trạng này.

“Hổ lão, lão nói xem, kinh mạch bị đứt đoạn, có thể hay không khôi phục trở lại?” La Duệ Quân nhìn sang Hổ lão hỏi một câu.

Vừa rồi trong lúc cô nàng kia thu hồi Pháp bảo, hắn có thể cảm nhận ra được trên người của Nhất Minh không hề có một chút linh lực nào, cho dù là một võ giả, dù ít dù nhiều cũng phải có linh lực ba động trên thân, điều này khiến trong đầu hắn lóe lên một cái ý nghĩ.

Chỉ có phàm nhân mới không có linh lực ba động trên người mà thôi, cho dù chỉ là mở ra một khỏa kinh mạch, trên thân cũng sẽ có linh lực ba động, chẳng qua chỉ là yếu đến nỗi không đáng để nhắc tới mà thôi.

Nhưng bây giờ khác biệt, vừa rồi hắn không hề cảm nhận được một chút linh lực nào, nếu như hắn còn không đoán ra mà nói, thì quả thật là không cách nào nói nổi.

Hổ lão đương nhiên cũng nhận ra điều này, nhìn thấy La Duệ Quân nghiêm túc như vậy, Hổ lão cũng không khỏi lắc đầu cười nói.

“Không cần phải lo lắng như vậy đâu, công tử vốn dĩ chính là một thiên kiêu, cho dù kinh mạch không cách nào khôi phục, một thân thực lực cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu, chẳng qua chỉ là không cách nào sử dụng thuật pháp cùng với phi hành mà thôi.”

“Mặc dù chiến lực sẽ có sụt giảm đôi chút, nhưng hẳn là cũng không có vấn đề gì, ngươi thử nhớ lại một chút, tại trong Độc Lâm kia, công tử là làm thế nào mang từng tên Linh tộc đánh cho không ngóc đầu lên được?”

“Mà lại, Thần Đạo Đan Y huyền diệu vô cùng, ta tin chắc rằng đội trưởng mang công tử tới nơi này là định nhờ vị kia giúp đỡ, chúng ta cứ chờ đợi kết quả là được.”

Nghe nói lời này, La Duệ Quân mới chậm rãi gật đầu, hai người cứ thế mà ngồi tại bên dưới tầng ba chờ đợi.

Giờ khắc này, Nhất Minh đang nằm tại bên trên một chiếc giường, cả người bất tỉnh, một thân huyết dịch đều đã được tẩy sạch toàn bộ, lộ ra thân thể đều là vô số vết thương chưa lành, những vết thương này, rất là kỳ quái.

Nếu như nhìn kỹ một chút, đa phần những vết thương này phảng phất như là bị ai đó xé rách đi ra, từng đường vết thương đều không giống như bị đao kiếm chém vào, miệng vết thương đều rách rưới rối loạn tưng bừng, không cách nào tưởng tượng được, đây là phải trải qua trận chiến như thế nào mới có thể thụ thương nặng tới như vậy?

Có thể nhìn ra được những vết thương này cũng không phải do tên lão giả Thần cảnh kia gây ra, đây chính là những vết thương cũ bị xé rách mà thành, do bởi thân thể chịu áp lực quá to lớn mới dẫn tới tình trạng rách ra như vậy.

Bây giờ miệng vết thương lại lần nữa rách ra như vậy, nhưng để cho hai người chấn kinh là, cho dù thụ thương nặng rất nặng, thế mà sinh mệnh lực của người thanh niên này vẫn còn ở đó, nếu đổi lại là người khác, e rằng đã vẫn lạc từ lâu.

“Sinh mệnh lực thật là hùng hậu!” một bạch y lão giả nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm khái một câu, lão không cách nào hiểu được một Nhân tộc vì sao lại có lượng khí huyết mạnh mẽ như thế này, đổi lại là Yêu tộc thì còn có thể lý giải một chút.

“Thế nào? Kinh mạch của hắn có còn cứu được hay không?” Tô Linh Nhi đứng ở một bên gấp giọng hỏi.

Thu hồi thần thức, bạch y lão giả hướng về phía Tô Linh Nhi cười cười.

“Lão cười cái gì, ta đây là thật sự nghiêm túc!” Tô Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị kia khiến cho lão cũng không khỏi bật cười ha hả.

“Tiểu nha đầu, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi quan tâm người khác như vậy a? Ngay cả phụ thân của ngươi cũng chưa chắc đã có đãi ngộ như vậy đi?” lão giả đưa mắt nhìn về Tô Linh Nhi, bàn tay chậm rãi vuốt vuốt bộ râu trắng xóa, ngữ khí có chút trêu ghẹo nói ra.

“Chuyện này thì liên quan gì tới lão già kia, ta đây là chỉ là quan tâm thuộc hạ mà thôi, không được sao?” Tô Linh Nhi liếc xéo nhìn lão, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, nếu không phải còn nhờ ngươi xuất thủ, e rằng ta đã mang chòm râu kia giật đi xuống, để xem ngươi có còn vuốt được hay không.

“Được được được, tiểu nha đầu ngươi làm gì cũng tốt, hiếm khi mới thấy ngươi tìm tới ta, nhưng từ trước tới giờ ta không bao giờ xuất thủ không công, nếu ngươi có thể đáp ứng giúp ta đi lấy một thứ, ta sẽ giúp tên này nối lại kinh mạch, như thế nào?”

“Thứ gì?” Tô Linh Nhi cũng không có lập tức đáp ứng, nàng lập tức cảnh giác nhìn qua lão già, nàng đương nhiên biết chính mình muốn lão già này xuất thủ e rằng sẽ phải đại xuất huyết mới được.

“Rất là đơn giản, chỉ là nhờ ngươi thu thập một chút khí độc ở chỗ sâu trong Độc Lâm mang về, kiện sự tình này nói dễ không dễ, nói khó không khó, với khả năng ẩn tàng của ngươi, ngay cả Thần cảnh cũng khó mà phát giác, chỉ cần Thần Quân không xuất thủ, ngươi hẳn là không có vấn đề gì, tiểu nha đầu ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, ta cũng không ép buộc.”

Nghe được lời này, Tô Linh Nhi nàng liền có chút do dự, không phải nàng lo lắng về an nguy của chính mình, mà là vì Độc Lâm chỗ sâu cách nơi này khá xa, nếu như chính mình không kịp trở về, liệu có còn kịp để cứu chữa hay là không.

Dường như nhìn ra được lo lắng của cô nàng, lão già mới mở miệng nói thêm một câu: ”Tiểu nha đầu ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ liền xuất thủ ngay bây giờ, không cần phải lo lắng.”

Có một câu mà lão không có nói ra, kỳ thực chính là cho dù cô nàng này không đáp ứng lão cũng sẽ xuất thủ, dù sao thì tên này cũng là thiên kiêu của Quang Minh Điện, ngay cả vị đại trưởng lão kia cũng đích thân chạy tới quan ải tọa trấn, đây chính là cơ hội tốt để tại trước mặt vị đại nhân này lập công a, chuyện tốt đưa tới cửa, từ chối thì bất kính!

Cho dù chỉ là một cọng lông của Thần Quân cường giả rơi xuống, đối với những tu sĩ như lão mà nói, đó cũng là thiên đại chỗ tốt.

Trong lòng của lão cười hắc hắc không thôi, nhưng bên ngoài thì vẫn bất động như núi, điềm nhiên như thường, lẳng lặng chờ lấy cô nàng này đáp ứng.

Nghe thấy lời này, Tô Linh Nhi nàng lập tức có ý động, ngay lúc nàng vừa định đáp ứng thì một thanh âm yếu ớt từ bên giường vang lên.

“Không cần đâu!”

Nghe được thanh âm, Tô Linh Nhi nàng lập tức chạy tới bên cạnh giường ngồi xuống: “Ngươi thế nào rồi, có cảm giác bất ổn ở nơi nào hay không?”

Bờ môi trắng bệch, trên thân quấn không ít băng vải vào giờ khắc này đã có từng điểm huyết hồng hiện lên, hiển nhiên là hắn làm ra cử động khiến vết thương xuất huyết, dù là như vậy, cũng không có đau nhức bao nhiêu, đối với điều này hắn đã cảm thụ thành thói quen, rất là bình thường.

Bạch y lão giả đồng dạng cũng là bước tới dò xét một chút, thân thể mặc dù thụ thương không nhẹ, nhưng đã không còn nguy hiểm, chỉ là hắn vào giờ khắc này trông giống như một phàm nhân, không hề có một chút linh lực ba động nào.

Nhất Minh đương nhiên cũng nhận ra thương thế trên người, không những thân thể thụ thương, mà ngay cả mười lăm khỏa kinh mạch cũng toàn bộ vỡ nát, khiến thân thể của hắn suy yếu vô cùng.

Nhưng rất may, hắn vẫn còn có thể vận dụng khí huyết lưu động, từng đoàn huyết tơ nhanh chóng vũ động, bao bọc toàn thân.

Vết thương trên thân lấy mắt thường cũng thế thấy được khôi phục trở lại, một màn này diễn ra khiến cho hai người không cách nào tin nổi!

Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng tốc độ khôi phục này đã không phải bình thường có thể so sánh, đổi lại là người khác, e rằng phải mất vài ba tháng mới có thể khôi phục, thế nhưng là, không đầy thời gian nửa chén trà, toàn bộ miệng vết thương đều đã toàn bộ khép lại, mặc dù còn yếu, nhưng đã không còn lo lắng.

Vài cái hô hấp trôi qua, Tô Linh Nhi nàng mới lấy lại tinh thần, vỗ vỗ bờ vai của Nhất Minh cười nói: “Tiểu Minh thật là “được” quá a, có thể khôi phục nhanh như vậy thật là tốt quá, thế nhưng kinh mạch của đệ…”

Nói tới đây, nụ cười của cô nàng bỗng dưng biến mất, với thần thức của nàng đương nhiên là có thể nhìn ra được thương thế trên người của Nhất Minh, mặc dù thương thế đã khôi phục không ít, nhưng kinh mạch vẫn không hề có một chút dấu hiệu khôi phục nào, thì ra là nàng đã nghĩ nhiều rồi.

Dường như nhìn ra được lo lắng của vị tỷ tỷ này, Nhất Minh mới ngồi dậy mỉm cười nói: “Không có việc gì, chẳng qua chỉ là vỡ kinh mạch mà thôi, đệ nghỉ ngơi một thời gian liền có thể, tỷ không cần lo lắng!”

Hắn cũng biết vì sao cô nàng này lại lo lắng như vậy, đối với Nhân tộc mà nói, kinh mạch chính là ngọn nguồn của lực lượng, không có kinh mạch thì không cách nào có thể dự trữ linh khí, từ đó một thân lực lượng liền không cách nào phát huy ra được, trở thành phế nhân.

Mà hắn thì khác, mặc dù kinh mạch vỡ nát khiến thân thể của hắn có chút không được thích ứng, nhưng vừa rồi, trong quá trình thúc dục khí huyết khôi phục tự thân, hắn đã thử hấp thu linh khí ở bên ngoài vào bên trong thân thể, cảm giác như từng giọt sương lướt qua, rất nhanh liền tiêu tán không thấy.

Hắn liền biết, kinh mạch vỡ nát quả thật không cách nào mang đám linh khí này hóa thành linh lực dự trữ ở bên trong, nhưng hắn vẫn cảm giác ra được “giọt tí tách” vẫn theo linh khí thoáng qua mà rơi xuống, nhưng những giọt này cũng đều nhỏ bé như hạt sương vậy.

Theo “giọt tí tách” rơi xuống một sát na, từng cái mảnh vỡ của khỏa thập ngũ mạch kia phảng phất như có một chút rục rịch, loại cảm giác này thập phần nhỏ bé, nếu không phải hắn cẩn thận xem xét sẽ không cách nào phát hiện ra được, khiến hắn không khỏi lóe lên một cái ý nghĩ.

“Có phải hay không, “giọt tí tách” cũng có khả năng mang kinh mạch của ta khôi phục trở lại?”

Điều này hắn không có chắc chắn cho lắm, bởi vì hắn chưa có một cái kết quả xác định, nhưng cũng không phải vì điều này mà hắn từ chối lời đề nghị của bạch y lão giả.

Điều mà hắn ngăn cản cô nàng này đáp ứng, đó chính là hắn biết tại chỗ sâu của Độc Lâm cất chứa đại khủng bố ở trong đó.

Trước đó là hắn so với con kiến cũng không khác bao nhiêu, cho nên đại khủng bố kia mới không thèm chú ý tới hắn, nhưng nếu cô nàng này đi vào, e rằng bản thân sẽ không cách nào thoát ra cho được.

Chuyện nguy hiểm như thế này, hắn đương nhiên là cự tuyệt!

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.