Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Minh Xuất Thủ Cứu Mạng Lão Độc Nhân

Tiểu thuyết gốc · 4409 chữ

Đám người đảo chủ động chủ nhìn nhau, loại độc này lợi hại khôn cùng bọn họ vận công ép độc nhưng lại chẳng thể ép chất độc ra ngoài.

Dù vậy bọn chúng cũng đã sớm nhìn ra, Tiêu Dao Tuấn đã là nỏ mạnh hết đà, kiến đông lại có thể cắn chết voi. Nghĩ là thế nhưng trong tay cầm sẵn binh khí lại không khỏi run rẩy lên bởi khí khái trên mình của chàng toát ra.

Nhìn đám người này, Hà Sung khỉ mũi coi thường  lập tức nhảy lên, y vốn không trúng độc chỉ là vừa rồi thấy trận chiến của Tiêu Dao Tuấn quá đổi kinh tâm động phách nên mới ngấm ngầm đợi chờ ở phía dưới.

Quả thật ban nãy gã dám bước lên chỉ sợ không khác nào kết cục của đám người Hồng Liên.

Khi này tình thế đã khác, chất độc kia đã công tới tâm phế của chàng. Gã là kẻ khôn ngon làm sao để thời cơ tốt như vậy trôi đi mất.

Gã cười lên ha ha, vọt người nhảy lên sau đó chĩa mũi kiếm sắc tới trước mặt Tiêu Dao Tuấn cười nói: để xem Tiêu Dao Tuấn ngươi, một trong ngủ tuyệt lợi hại hay Hà Sung ta thời khắc này lợi hại.

Nói dứt lời gã ta liền phóng kiếm tới.

Một kiếm quyết lấy mạng Chàng, những tên đảo chủ kia ai mà không muốn lập công, kẻ nào còn có  thể cầm kiếm liền lập tức vọt lên lầu các.

Mũi kiếm càng ngày càng tới gần trước ngực chàng. Chàng nhìn thấy loại người này đã vốn xem thường hừ lạnh một tiếng: gan cũng rất lớn, miệng lưỡi không nhỏ nhưng thực lực thì,,,,, khi này lưỡi kiếm cách ngực chàng chưa tới hai tấc, chàng nhẹ né qua trái, một chưởng vung lên đi sau nhưng tới trước.

Hà Sung chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, một cơn gió mạnh tạt vào mặt, một chưởng nặng tựa Thái Sơn giáng thẳng vào mặt của gã, cùng lúc đó hổ khẩu  gã tê dần, cánh tay như bị một chiếc kìm khóa chặt tiếng răng rắc vang lên, dưới ánh mắt của đám người cánh tay của gã đã bị Tiêu Dao Tuấn vặn gãy.

Bọn người còn chưa hết hoảng sợ đã thấy chàng chụp lấy ngực áo của Hà Sung nhấc ngược lên, một tay liên tục vung quyền nhắm thẳng ngực của hà sung mà đánh xuống, đánh đến khi hắn học máu òng ọc, cặp mắt trợn trắng mới buông tha.

Thấy cảnh kinh hồn này ngay cả Lãnh Ngôn cũng không dám bước lên đừng nói tới đám đệ tử kia.

Lại càng đừng nhắc đến đám đảo chủ kia, chân tay bọn chúng lúc này không ngừng run lên vì sợ hãi.

Các ngươi còn chần chờ gì, hắn không chết chính là các ngươi chết, bộ dang hắn như kẻ bệnh nặng cũng chẳng được bao lâu liền không chịu nổi.

Giọng nói của Cái Cửu U như lời thức tỉnh đám người, bọn họ cẩn thận quan sát sắc mặt chàng, sắc diện trắng bệnh, đôi mắt mệt mỏi đã lấn áp khí thế bá đạo kia của chàng.

Bọn họ nào còn ý định chần chờ, lập tức lao lên, chàng đứng đó, một bên cố áp chế khiến cho bản thân không ngã xuống, một bên như mãnh hổ vồ mồi, từng người lao lên đều bị chành một quyền hai quyền đánh gục.

Nhưng chẳng được bao lâu, một tên đảo chủ của Hà Không Động, nhân cơ hội chàng không để ý, vòng lại phía sau lưng chàng đại chuỳ lập tức giáng xuống.

Như Tuyết nhìn thấy đòn này độc địa, không muốn chứng kiến một màn tàn nhẫn kia, cố hết sức đứng dậy lấy thân mình chặn lại, chỉ nghe binh một tiếng chua chát, nàng bị đánh văng ra xa, miệng không ngừng ứa máu, Tiêu Dao Tuấn quay người lại vừa thấy cảnh này, chàng tức giận không thôi, một quyền nhắm thẳng đầu tên đó hạ xuống. Binh một tiếng gã vỡ sợ chết ngay.

Chàng như hung thần ác sát, tia mắt của chàng đỏ hoe, đám người bị ánh mắt của chàng làm cho khiếp sợ không dám tiến lại.

Hai người vốn là thanh mai trúc mã nói là không có tình cảm thì chỉ là nói ngoa, chàng tới trước cạnh nàng cẩn thận nâng lên, chàng nhẹ xem vết thương trên vai nàng, cả một bên xương vai bị đại chùy đánh nát, máu ướt thẩm một bên người, nàng nắm chặt lấy tay chàng nhẹ thều thào nói: Tuấn ca, ta sắp chết rồi chăng?

Chàng trông thấy nàng như vậy không kiềm được lòng, chàng rơi nước mắt, chàng thật sự là rơi nước mắt, điều trước giờ chưa từng sảy ra đối với chàng, chàng lắc đầu nhẹ nói: tại sao muội làm vậy.

Như Tuyết nhìn chàng, cái nhìn chưa bao giờ trực diện đến thế: bởi ta yêu chàng, có chết ta cũng được chết trong vòng tay của chàng, đó chính là lý do ta làm vậy.

Nói tới đây dường như nàng đã gắng gượng hết nổi, nàng vút nhẹ lên má Tiêu Dao Tuấn mỉm cười thật đẹp.

Tiêu Dao Tuấn ôm nàng vào lòng, nhìn khuân mặt khả ái đó, chàng nhẹ đặt đôi môi của mình lên má, mà hôn lấy một cái.

Chàng ôm nàng bên người, quay lại đám người đảo chủ, gằn từng câu từng chữ nói: chết hết cho ta.

Không đợi đám người xuất thủ, một cước đá ra, một tên gần nhất bị đá văng đi xa mấy mươi trượng, đám người trong lòng hoảng sợ nhưng không dám lùi lại, ngược lại liều chết lao lên, Tiêu Dao Tuấn khắp khuân mặt là máu, từng cước, từng cước đá bay hơn hai mươi tên.

Khi này trên lưng chàng cũng đã dính vô số vết thương, lại chẳng khác nào nổi khiếp sợ trong lòng của đám người đảo chủ, chàng bước tới đâu bọn chúng lùi lại tới đó.

Chàng bước tới bước thứ chín đã không chịu nổi nữa, quỳ sụp xuống rồi lại cắn răng đứng dậy. Miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Cái Cửu U biết thời cơ đã tới dồn hết lực đứng bật dậy, sau một phen điều tức thương thế trên người gã không còn đáng ngại. Gã chậm dãi bước đến bên người Tiêu Dao Tuấn, theo sau gã là Ân Thiên Đức và Đi bà bà, giữa ba người còn ẩn ẩn sự đối địch, dường như kẻ nào cũng mang tâm phải là người giết được chàng.

Di bà bà nhìn thấy thảm cảnh chằng chịt vết thương trên người chàng, rất đỗi vui sướng, bà nói:

Tiêu Dao Tuấn, ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của chính ngươi, trước khi chết còn muốn nói gì sao?

Chàng liếc mắt nhìn bà, thản nhiên mà nói, có xuống suối vàng ta vẫn là ma tiêu dao, ngày ngày bám theo di cô, chăm sóc cô cô ăn ngủ.

Ngươi.... Ngươi, bà ta tức giận nhưng không nói nên lời, khuân mặt nhăn nheo đáng sợ, trong lúc bà ta đang định hạ sát thủ, một giọng nói từ phía sau rừng mai vang lên.

Huyết hồng nhuốm đỏ áo bào ta

Đợi khi người đến nâng lên rượu nồng

Non sông cẩm tú nơi đây tốt

Đốt thân xác cháy gió bay đầy trời.

Sống không vui chết sao phải buồn.

Thương nhà mỏi miệng kêu gia gia.

Thờ quốc sống không rời chí hướng.

Tiêu dao tử nghe được câu hát, chàng gắng gượng ngồi dậy, ngân nga theo.

Huyết hồng nhuốm đỏ áo bào ta

Đợi khi người đến nâng lên rượu nồng

Non sông cẩm tú nơi đây tốt

Đốt thân xác cháy gió bay đầy trời

Sống không vui chết sao phải buồn

Thương nhà mỏi miệng kêu gia gia

Thờ quốc sống không rời chí hướng.

Giọng chàng lúc này như người sắp đứt hơi từng câu từng chữ không còn liền mạch với nhau, mỗi khi hát hết một câu hát chàng lập tức chào một ngụm máu tươi.

Máu đỏ ướt đẫm áo bào.

Người kia vừa đi vừa hát, âm thanh mỗi lúc một tới gần, đám động chủ lo sợ Tiêu Dao Tuấn thật sự có trợ thủ đều cảnh giác quay đầu nhìn lại, thì ra là một lão giả khoắc trên mình một bộ hắc bào, một con cự xà vắt ngang trên cổ ông ta, bộ dáng đã chết từ lâu.

Ái Minh nhìn thấy người tới không khỏi a lên một tiếng, không phải là Độc Nhân, Nam Mộc Thanh Long thì là ai.

Lão Độc Nhân từ từ bước lên lầu các, ngoài những người của Thiên Kiếm môn ra số người nhận ra ông chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Một kẻ nhận ra ông run giọng nói: Độc Nhân là Độc Nhân lão nhị, một trong tứ thánh sứ của Tu La giáo.

Bọn người động đảo vừa nghe được danh tính của người vừa tới hết thảy đều im lặng như tờ sau là tiếng bước chân, không phải là tiến tới chặn đường ông mà là liên tục lùi lại.

Tiếng bước chân của ông lộp cộp trên từng bậc cầu thang. Lão nhìn đám người e ngại mình mà lùi lại, cười nhẹ một tiếng, rồi tiến tới bên người Tiêu Dao Tuấn cười nhạo, nói:

Tiêu Dao hữu sứ thật không ngờ tới có một ngày ngươi lại bị đám chó ghẻ đánh ra nông nổi này.

Tiêu Dao Tuấn mỉm cười xấu hổ nhìn lão, đáp lại: là cẩu thì thích cắn lén, không tránh nổi, không tránh nổi, ngươi tới đây, là muốn chết cùng ta sao?

Lão độc nhân nói:

Không phải chết cùng ngươi mà là tới báo thù cho tiểu thanh. Lão nhìn lên con cự xà trên vai, vút ve âu yếm, thứ lão coi trọng hơn cả tất cả báu vật trong thiên hạ.

Cái Cửu U đã sớm lùi lại sau, trong lòng lão khi này chẳng yên. Rồi một đôi mắt đằng đằng đằng sát khí, đang liếc về phía mình.

Độc Nhân khi này đã nhìn thấy lão, ông quát lớn một tiếng: muốn chạy. Trước để mạng rồi hãy đi chưa vội.

Nói rồi lão tung người lên hữu chưởng vung ra hướng đầu Cái Cửu U đập tới.

Ánh kiếm sắc bén, gã ta cũng chẳng chịu để người khác tuỳ hứng vung kiếm đánh ra, mũi kiếm hướng lên trên chỉ đợi lão Độc Nhân lao tới.

Độc nhân, chân chưa hạ đã hoá chưởng thành chào, chụp lấy cánh tay Cái Cửu U, chân trái co lại, cước phải tung ra, đá vào ngực Cái Cửu U.

Trong lúc nhất thời ấy, Cái Cửu U dơ tả chưởng tung ra đón đỡ, hai người cùng lúc lùi lại hơn ba trượng, lưng trạm tới thành lầu.

Độc Nhân vết thương cũ chưa lành, nội lực thâm giảm không ít, chỉ sợ hiện tại không còn tới ba thành.

Cái Cửu U, thương thế trên người cũng không phải nhẹ, lúc bình thường gã không dám trực diện giao thủ với Độc Nhân nhưng qua lần giao thủ vừa rồi, biết Độc Nhân còn sống đã là kỳ tích.

Lão Độc Nhân nhìn chằm chằm Cái Cửu U, lại vung chưởng đánh tới, đúng lúc này bên cạnh lão một tiếng hét tức giận vang lên: Độc Nhân ngươi mau đền mạng cho nghĩa phụ của ta.

Chính là giọng nói của võ thế dân, chàng tuốt kiếm lao người tới, kiếm ảnh loé lên, đâm liên tiếp, võ công chàng không tệ nhưng đứng trước một đại cao thủ già dặn kinh nghiệm thực chiến như Độc Nhân làm sao phải đối thủ.

Cái Cửu U, Ân Thiên Đức, Đi bà bà, ba người nhìn nhau thầm hiểu ý, bọn họ liếc mắt qua Tiêu Dao Tuấn, giờ đây sức đứng dậy chàng còn không có.

Thường nhân lúc này cũng có thể dễ dàng đẩy ngã nổi chàng nên không còn đáng lo, điều bọn họ hiểu bây giờ chính là hạ sát Độc Nhân.

Ba người chia nhau chặn lại các lối thân của Độc Nhân, bọn họ đều là đệ nhất cao thủ đương thời, mặc dù bị thương nhưng phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, Độc Nhân trên tay không có binh khí, chỉ đành gắng gượng chống đỡ, dưới quái trượng quỷ dị trầm nặng, lại xen vào thế bút ảo diệu, Độc Nhân liên tiếp bại lui, bọn người giao thủ tới chiêu số thứ ba mươi hai lúc này lão đang dùng chiêu, Hoành Tảo Giang Sơn, cùng lúc gạt đỡ quái trượng của Di bà bà và mũi kiếm nhọn của Cái Cửu U.

Để lộ sơ hở dưới hai chân, Ân Thiên Đức nào bỏ lỡ y biến chiêu thức, một đầu bút được phi ra, cắm thẳng nơi đùi trái của Độc Nhân, vốn dưới sự  liên thủ của ba người, lão Độc Nhân đã chẳng phải là đối thủ.

Bây giờ nội công ông thâm giảm, càng dễ dàng hạ thủ.

Ái Mình ở phía dưới nhìn tình thế nguy hiểm của lão trong lòng nóng như có lửa đốt, chàng thẫm nghĩ:

ta nên hổ trợ Độc Nhân tiền bối chăng?

bọn người kia toàn là cao thủ đương thời mặc dù đều đã bị thương nhưng ta cũng không phải đối thủ, tiến tới thì có chín phần là chết. Nhưng độc nhân tiền bối, dù gì cũng từng cứu mạng ta. Nếu thấy chết không cứu há lại có thể nhìn mặt nghĩa phụ.

Trong khi cậu đang xoắn xuyết suy nghĩ, tiếng kiếm minh ong ong không ngừng vang lên, sau là một tiếng rên nhỏ của lão độc nhân, cậu vội nhìn lên, chỉ thấy trên vai trái của lão độc nhân đã bị dính một kiếm của Cái Cửu U.

Tình thế của lão thập phần nguy kịch, quái trượng của di bà bà vung lên, tiếng gió riết bên tai nghe ù ù, lão độc nhân vung quyền gạt ra, lúc này bên hông lão ánh kiếm của Cái Cửu U chỉ còn cách vài tấc, phía sau lưng lão song bút của Ân Thiên Đức cũng cùng lúc điểm tới, trong hoàn cảnh bốn bề thụ địch kia.

Lão điểm nhẹ hai chân xuống dưới đất, lập tức búng người lên cao, khi hạ người xuống mũi chân đã đặt lên mũi kiếm của Cái Cửu U, lão lại mượn thế nhảy lên cao thêm ba trượng, hai tay hợp thành quyền đánh xuống Ân Thiên Đức. Chỉ nghe đùng đùng hai tiếng.

Ân Thiên Đức bị lão ép lùi lại hơn trượng.

Lão Độc Nhân đắc thắng, đang muốn tiếp ra chiêu, mũi kiếm của Cáu Cửu U đã đâm tới, lão chỉ đành vòng hai tay thủ thế quan âm niệm Phật, toan kẹp chặt lưỡi kiếm của gã, nào ngờ kiếm tới nửa chừng đã xoay ngang, chém rách một đường dài trên bụng lão.

Cũng trong lúc này lão cố nén cơn đau tung ra một cước đá vào mạn sườn Cái Cửu U, làm hắn ta nhất thời luống cuống, không ngừng lùi lại.

Biết sự không ổn, vừa mới quay người lại đã thấy bóng dáng của Di bà bà không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng lão, quái trượng nâng cao hung hăng nện xuống đầu lão Độc Nhân, chỉ cần trúng phải chiêu thức này, chắc chắn đầu của lão Độc Nhân sẽ vỡ tan nát.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, giữa bao nhiêu ánh mắt, một hòn đá nhỏ, lao tới thật nhanh, đánh trúng vào mu bàn tay của Di bà bà.

Bà ta úi chao một tiếng, quái trượng tuột khỏi tay rơi ngay xuống đất, sau cơn đau đớn bà ta hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, miệng lẩm bẩm: đây là, đây là mai hoa chỉ của tam trúc lôi âm tự.

Cái Cửu U nhìn Di bà bà thấy vẻ nghiêm trọng trong nét mặt của bà ta cũng chỉ đành hỏi: Di cô người tới là ai, hắn đã ra tay như vậy là địch không phải bạn.

Di bà bà nhăn mày đáp: mai hoa chỉ, số người luyện được trong thiên hạ chẳng vượt qua ba người, lại nói trong ba người này ta từng gặp qua một vị.

Cái cửu u hỏi: người đó là ai

Di bà bà đáp: một trong tứ thánh sứ của Tu La giáo, Hướng Vấn Thiên, Tây Kim Bạch Hổ.

Nghe được uy danh này nhất thời cả đám người như chết lặng, nhưng bọn họ đợi chờ hồi lâu cũng chẳng thấy ai xuất hiện, Di bà bà khi này liền cao giọng hỏi: không rõ người tới là cao nhân phương nào, dùng trò mờ ám sau lưng không tự thấy xấu hổ hay sao?

Ái Minh ở phía dưới nghe rất rõ lời của bà ta nói, chàng thầm nghĩ, nếu ta tự thấy xấu hổ một chắc có lẻ các ngươi phải tự thấy xấu hổ mười mới là đúng.

Di bà bà lại đề khí nói lớn: các hạ đã không muốn lộ diện thì xin rằng đừng quản chuyện của ta được hay chăng?

Bà ta đợi hồi lâu cũng không thấy người kia đáp lời, bèn cuối xuống nhặt quái trượng lên, khi này hai hòn đá một trước một sau phóng tới, so với vừa rồi chậm hơn không ít, Di bà bà cầm chắc quái trượng hoa lên gạt bay hai viên đá.

Bà ta lại đợi thêm giây lát lại chẳng thấy quái sự xảy ra, nghĩ thầm người thần bí này đang muốn trêu trọc thì tức lắm, bà ta lại cuối người xuống nhặt quái trượng lên, nhìn hai người Cái Cửu U tức giận mà hô: còn chờ gì nữa, không mau đánh chết lão già kia đi.

Hai người nghe tiếng hô của bà thì bừng tĩnh, nhằm hướng Độc Nhân ép tới.

Vốn khi này Độc Nhân đã kịp lùi lại sau, nhưng vết thương do Cái Cửu U gây ra quá sâu máu chảy không ngừng, sắc mặt lão ta qua mỗi khắc càng thêm tái nhợt.

Ba người phen này sợ người thần bí ra tay cứu trợ thì cùng lúc ra tay.

Cái Cửu U múa kiếm đâm tới vai.

Ân Thiên Đức múa song bút đánh tới tâm mạch

Di bà bà nâng quái trượng đập xuống thiên linh cái lão Độc Nhân.

Mấy người vừa mới xuất thủ thì một tiếng hét thất thanh từ dưới lầu các vang lên: mấy vị tiền bối, có gì từ từ nói, khoan hãy động thủ, khoan hãy động thủ.

Khi này một bóng người chạy như điên lao lên cầu thang, rõ ràng là một tên thiếu niên, nào phải Tây Kim Bạch Hổ trong tứ vương như đám người vẫn tưởng tượng.

Đám người Di bà bà vừa trông thấy người này nét mặt trở nên cổ quái.

Người này đứng chắn trước mặt Độc Nhân, nhẹ quay lại hành lễ nói: tiền bối khỏe, tiểu tử có lễ ra mắt.

Người này ngoài Ái Minh ra còn có thể là ai nữa, độc nhân vừa nhìn thấy cậu lập tức nhận ra, ông hô lên: là ngươi thật sự là ngươi sao.

Nói ra cũng khiến người khác phải ôm bụng cười, vốn lẽ cậu thấy ba người kia thế như hổ sói, Độc Nhân lại chẳng khác nào lão khỉ ôm bệnh, Cậu thấy vậy thì vội hô hào nhưng thấy lầu các quá cao, cậu chẳng thể nhảy lên tới, chỉ đành chạy một mạch qua cầu thang vọt lên.

Cậu nhìn lão đáp: chính là tiểu bối.

Độc Nhân vẻ mặt nghi hoặc nói: người vừa nãy ra tay cứu ta chẳng lẻ lại là tiểu bối ngươi, từ... từ bao giờ mà võ công ngươi tinh tiến như thế.

Cậu nghe thấy thế thì gãi đầu, lúng túng đáp: đúng là tiểu bối.

Nguyên vừa rồi tình thế quá nguy cấp, cậu chẳng nghĩ ngợi được nhiều, chỉ thấy trước mắt nếu không xuất thủ sợ rằng quái trượng kia sẽ đánh vỡ đầu của lão độc nhân mất, cậu vội nhặt hòn đá dưới chân, mai hoa khai sơn chỉ, chiêu thức thứ sáu trong mai hoa chỉ pháp.

Khi đó chàng còn không thể ngờ nổi, một chỉ kia của mình lợi hại đến như vậy.

Trong những người có mặt ở đây hơn phân nửa nhân số đều từng nhìn thấy qua Ái Mình, chỉ là thật không ngờ một kẻ luôn theo sau hầu hạ lão Độc Vương lại là một nhân vật lợi hại.

Đặc biệt là mấy người cái cửu u và ân thiên đức, ngoài kinh ngạc còn là trấn kinh.

Ân Thiên Đức biết mình thân mang trọng thương, vả lại thiếu niên này không hề đơn giản, dùng lời dỗ ngọt thì tốt hơn, nghĩ vậy ông bèn tiến lên mấy bước, lão chắp tay hành lễ nói: tiểu huynh đệ che dấu thật tài tình ngay cả ân mỗ cũng không thể nhận ra, ta có lời này muốn nói với thiếu hiệp, người có muốn nghe chăng?

Ái minh trong lòng chán ghét người này nhưng ngoài mặt đáp lễ nói: mời tiền bối nói.

Ân Thiên Đức nhìn sâu vào mắt chàng mà nói: thiếu hiệp, ta mong rằng chuyện này thiếu hiệp không nên quản tới, đám người này không phải hạng người tốt lành gì, bọn chúng đều là người của ma giáo, trong tay nhuốm không biết bao nhiêu máu của những kẻ vô tội, không chuyện ác nào không làm. Ta thấy thiếu hiệp chắc hẳn mới bước chân vào trốn giang hồ, mong thiếu hiệp suy xét lời của ta bỏ tối theo sáng.

Ái Minh nghe lời này đột nhiên bật cười, nói: nực cười thay, chính hay tà lòng ta tự có chứng kiến, ta cho rằng tiêu dao đảo chủ  so với các ngươi ngay thẳng chính trực, cấu kết với lũ phản loạn tâm thập lục động, mượn tay lão độc vương, các ngươi có biết tính mệnh ta may mắn mới có thể thoát khỏi độc thủ của lão ta hay không?

Cậu nhìn nét mặt nhăn nhúm của Ân Thiên Đức khi này lại nói tiếp:

Mặc dù võ công ta không bằng các ngươi nhưng nay ta nhất quyết không thể để các ngươi giết bọn họ.

Tiểu huynh đệ không biết ngươi có quan hệ gì tới đệ tử phật môn, Tam Trúc lôi âm tự không?

Tiêu Dao Tuấn đột nhiên mở miệng hỏi.

Chàng thấy thiếu niên này nói lời chính trực, lại thấy cậu ta dùng chỉ pháp của Tam Trúc Lôi Âm Tự nên không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Ái Minh nghe chàng hỏi vậy không khỏi ngượng ngừng, lắc đầu nói: ta không phải người của tam trúc lôi âm tự , nhưng nghĩa phụ ta trước đây từng là đệ tử của tam trúc thiền tự.

Tiêu Dao Tuấn nghe tới đâu thì nhíu mày, vô danh đại sư thì y đã từng giao thủ qua, nếu người này không phải là đệ tử tam trúc lại biết được mai hoa chỉ pháp một trong 36 chiêu thức bất truyền tam trúc lại không phải quá kỳ quái, 36 chiêu thức này, người của tam trúc viện chỉ truyền lại cho đệ tử phật gia và nội gia, ngay cả đệ tử tục gia cũng không truyền tới. Làm sao lại có người biết được, còn từ luyện tới trình độ như vậy.

Chàng không khỏi thầm nghĩ chẳng lẻ có một vị cao tăng nào đó, lén đẻ con trong chùa, sau đó truyền lại sao.

Vậy không biết tôn tách đại danh của gia phụ là gì?

Cha ta họ Hướng tên là Vấn Thiên.

Tiêu dao tử đầy đầu khó hiểu, lão ta nhìn qua Độc Nhân, cũng thấy sắc mặt lão chẳng khác gì mình, "từ khi nào lão bạch sư lại có nghĩa tử. Nếu có hắn ta chắc sẽ nói cho mấy người chúng ta.

Độc Nhân nhìn Ái Minh trầm ngâm giây lát rồi hỏi lại, nghĩa phụ của tiểu tử thường hay mặc bạch bào, một bộ tóc múi tiêu.

Đúng vậy, chính là nghĩa phụ ta.

Cậu khi này như nhớ chuyện hệ trọng lắm, tay chân luống cuống, vội vã hỏi: Ta nghe nói nghĩa phụ hiện tại đang ở trên đảo, người đang ở đâu sao không thấy xuất hiện, chẳng lẽ có mang thương thế trong người.

Độc Nhân thở dài lắc đầu, đáp: bọn ta thường thích độc lai độc vãng mỗi người mỗi nơi, rất ít khi tụ hợp, ta và nghĩa phụ ngươi, cũng đã hơn sáu năm không gặp qua.

Vậy là người không có ở trên tiêu dao đảo sao, cậu thất vọng nhìn qua tiêu dao đảo chủ, chỉ mong chàng đáp " không phải, người đang ở trên đảo"

Nhưng Tiêu Dao Tuấn chỉ nhìn cậu, lắc đầu.

Vị tiểu huynh đệ này, sau khi ngươi giết chết đám người Tiêu Dao Tuấn ta lập tức tìm nghĩa phụ giúp ngươi.

Đúng rồi, Ta hứa với ngươi chỉ cần mười ngày chúng ta sẽ tìm được Hướng Vấn Thiên.

Cái Cửu U mở miệng hứa hẹn.

Các ngươi mau câm miệng cho ta, cậu đang trong cơn thất vọng, thấy bọn người này  cháy nhà còn đi hôi của, vì vậy vô cùng tức giận. Chẳng khiêng nể chút nào.

Cái Cửu U thì ngược lại bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa quát mắng trước ánh mắt của bao nhiêu là người thì rất chi là xấu hổ, trong lòng liền giang lên ý tứ muốn giết chết cậu.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.