Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đằng Nào Cũng Chết, Chết Sớm Hơn Chút

Tiểu thuyết gốc · 4661 chữ

Di bà bà thời khắc này bình tĩnh đến khó tin, bà ta không lùi mà lại tiến lên một bước đứng sát bên cạnh Tiêu Dao Tuấn cười gằn lên một tiếng, lại ho lên một tràng dài, đợi khi cơn ho dứt bà mới dùng giọng the thé mà nói: đúng vậy, chính ta là kẻ phản bội ngươi, phản bội tiêu dao đảo. Bà ta đảo cặp mắt thương hại lên người y.

Trong Lòng Tiêu Dao Tuấn lại vốn xem bà như mẹ, chuyện này dù là nghe chính từ miệng bà ta nói ra cũng không thể tin nổi, y dùng giọng khó hiểu hỏi lại; trước nay ta và sự phụ đối với Di cô không lấy tới một ngày bạc tại sao Di cô làm ra chuyện này?

Di thiên bà bà nhìn ra đó sen dưới mặt hồ, như có điều nhớ lại nói:

Đúng là hai người các người đối với ta quả thực rất tốt, cặp mắt bà ta chợt nheo lại nhìn thẳng vào Tiêu Dao Tuấn mà nói: khi đó sư phụ của ngươi Tiêu Dao Thiên từng để ý tới cảm nhận của ta ra sao chăng.

Hắn giết chết phu quân ta, cưỡng bách ta phải lên đảo theo hắn, chính ngươi sau khi nhận chức đảo chủ không những coi thường ta, lại giám ngang nhiên chỉ trích ta trước mặt đảo chúng.

Tiêu Dao Tuấn nghe được lời nói của bà không khỏi cười khổ nói ra: thì ra Di cô vẫn còn giận ta chuyện bảy năm về trước sao?

Di cô ơi, sao người phải như vậy, người một mực muốn Tiêu Dao đảo ta gây thù chuốc oán bốn phương, ngay cả Huyền Nguyên môn, Di Cô cũng muốn nhắm tới.

Chàng ngập ngừng hồi lâu nói tiếp: Di cô tại sao người luôn phải khắc khổ tạc dạ chuyện năm xưa như vậy, người chẳng lẻ vẫn chưa rõ sư phụ giết phu quân người vì hắn vốn là một kẻ không tốt hay sao?

Di bà bà nghe tới đây tức giận hừ lên một tiếng, đôi mắt vốn hỏn sâu muốn bốc hỏa.

Chỉ là ngậm máu phun người phu quân ta một đời hành hiệp khi nào lại trở thành tiểu nhân như ngươi nói, nói xong bà ta liền vung quái trượng đập xuống đầu của Tiêu Dao Tuấn.

Y thấy đòn tới vô cùng hiểm độc, biết rằng người mà y vốn xem rất trọng này lại nỡ ra tay với mình không một chút dung tình, chỉ biết thở dài chưa chát.

Đợi quái trượng tới gần, nhạc lách nhẹ người sang phải chân trái điểm nhẹ đã lùi ra sau hơn trượng. Đồng thời hữu chưởng vỗ nhẹ ra hất lùi Di Thiên bà bà lại sau.

Vừa lúc thu tay lại, trong đan điền của y dường như có một dòng khí nóng như trường giang độ hải không ngừng hào thét.

Cảm giác lâng lâng, chân khí bế tắc này khiến y biết mình đã bị trúng độc. Nghĩ mãi mà không ra lại từ lúc nào. Chợt một tia sáng vụt qua, y biết mình trúng độc bởi thứ gì.

Không khỏi nhìn trừng vào Di Hoa bà bà.

Đón nhận ánh mắt đầy sự cay đắng, khó tin của y, bà ta ngửa mặt cười lớn: Tiêu Dao Tuấn, ngươi thật không ngờ sẽ có ngày này hay sao, đúng vậy độc trong rượu chính là do ta bỏ.

Đây chính là đoạn mạch diệu thiên phấn đại danh đỉnh đỉnh mà trốn giang hồ chỉ có mỗi một mình Độc Vương mới có thể giải.

Bà đảo cặp mắt xuống đám người Cái Cửu U, bóng dáng của lão Độc Vương không thấy đâu, dù vậy bà ta chỉ nhăn mày một cái nói tiếp: chắc hẳn ngươi cũng biết loại độc này sau khi bị trúng không thể vận nội công nếu không... nói tới đây bà ta bắt đầu ho lên khù khụ, ho mãi một lúc mới nói tiếp: độc lên tới tâm mạch, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn trở thành kẻ tàn phế nặng thì đừng mong có mạng rời khỏi quỷ môn quan.

Tiêu Dao Tuấn nghe lời này chợt cười một cách ngây ngốc như thương sót cho chính mình, chàng ngậm ngùi nói: di cô, người thật sự nhẫn tâm vậy chăng. Người không biết từ trước tới nay ta luôn xem người như mẫu thân sao.

Di thiên bà bà nghe thấy lời y thật lòng như vậy lại cộng thêm bộ dáng tiều tụy kia, bà nhất thời nguôi lòng nhưng cũng chỉ là thoáng qua, bà ta hừ lạnh một tiếng nói:

Ta nhẫn tâm đích xác là vậy, nhưng ta không nhẫn tâm với các ngươi thì chính là nhẫn tâm với chính mình.

Nói dứt lời, bà liền vọt tới quái trượng nơi tay, trầm ổn hữu lực quét ngang về phía Tiêu Dao Tuấn chỉ nghe ông một tiếng.

Một trượng kia của bà ta đã bị Thanh Minh kịp thời xuất kiếm ngăn cản, nàng vừa giao thủ với Đi bà bà vừa lo lắng nói: Tiêu Dao Tuấn, ngươi cố điều tức trị thương, trước ta sẽ giúp ngươi ngăn cản Di bà bà.

Nàng vốn băng lãnh như băng suơng có lẻ đây chính là đần người trên đảo thấy nàng quan tâm về tới một sự tình.

Di bà bà vốn là bậc nữ lưu, sớm đã nhìn ra tâm ý của Thanh Minh tả sứ, bà nhìn nàng không khỏi mỉa mai:

Thanh Minh, ngươi xinh đẹp như vậy vì sao phải vì một tên nam tử mà bám trụ tại đây, tìm lấy một ý trung nhân, từ đó sống an nhàn không phải tốt hơn sao.

Thanh Minh tả sứ liếc mắt nhìn bà ta lưỡi kiếm sắc nhọn vung lên, chém liên tiếp.

Võ công của nàng so với Di bà bà thấp hơn một phần, bà ta bộ dáng như người bệnh sắp chết nhưng luận nội lực cùng với kinh nghiệm trực chiến, nàng làm sao thành đối thủ, chỉ thấy bà ta biến ảo chiêu số linh hoạt lạ thường, quái trượng gạt tới, đánh ra nhịp nhàng khó diễn tả. Thanh Minh khi này chỉ còn cách ra sức chống đỡ, một chiêu nửa thức nhất nhất rơi vào thế hạ phong.

Thấy hoàn cảnh chiến đấu quyết liệt trên lâu các, Cái Cửu U không khỏi vui sướng hô: các vị động chủ đảo chủ thời cơ đã đến không đợi bây giờ còn đợi đến khi nào, nếu bỏ lỡ cơ hội này cả đời các vị sẽ mãi mãi quỳ gối trước Tiêu Dao đảo chủ.

Các đảo chủ nghe vậy đồng thanh tuốt gươm đao xông tới, chém giết, nhưng nào ngờ đâu bọn họ vừa ra tay lập tức phát hiện toàn thân vô lực, kẻ gắng sức thúc đẩy nội lực, lập tức thụ thương.

Một tên đảo chủ hốt hoảng hô: xảy ra chuyện gì, Cái Cửu U ngươi dở trò gì vậy.

Bọn đảo chủ và động chủ nhất thời đều biết mình đã dính phải đoạn mạch diệu thiên phấn của lão độc vương, cả đám luôn miệng chửi rủa không ngừng, Cái Cửu U rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Không chỉ bọn hắn đám người không thuộc bất kì môn đảo động nào, chỉ với mục đích tới đây du ngoạn cũng bị chúng độc cả đám loạn thành một bầy không ngừng la hét.

Cái Cửu U nhìn bọn người la hét loạn lên kia thầm nghĩ: trước hết ta giải quyết tên Tiêu Dao Tuấn kia trước đã, khi đó dùng giải dược đoạn mạch diệu thiên phấn kia uy hiếp bọn chúng quy thuận sau.

Lão chỉ cần nghĩ tới khoảng khắc chính tay hạ sát một ngủ tuyệt, thiên hạ quần hùng chỉ sợ đồng loạt quy thuận trước lão.

Cái Cửu u nhìn ba người Phạm thiết, Hồng Liên, Kim Duệ vốn được gã căn dặn từ trước, nên không uống phải rượu độc. Lão nói: chúng ta cùng lên thôi, hắn ta võ công cao thâm sợ rằng rượu độc kia chẳng làm gì nổi hắn.

Nói rồi lão là người đầu tiên vọt lên, ba người nhìn nhau cũng chỉ đành theo sau.

Võ Thế Dân khi này không biết phải làm sao bèn quay qua Ăn Thiên Đức hỏi: sư thúc chúng ta phải làm sao bây giờ.

Ân Thiên Đức lắc đầu thở dài nói: phóng lao phải theo lao thôi, chỉ sợ đúng như lời Cái huynh nói, độc dược kia thật sự không làm gì được hắn.

Nói rồi ông ta cũng tung người nhảy lên phía trên.

Thành ra khi này một mình Tiêu Dao Tuấn cùng lúc phải giao đấu với cả năm người.

Đôi mắt y khép hờ, từng làn khói trắng từ đỉnh đầu bốc lên, trong giây phút đó, một ánh bạch quang lấp loé bên người. Chính là lưỡi đao của Phạm Thiết chém tới.

Lưỡi đao chỉ trực các đầu y nửa tấc, trong giây lát đó y đạo tay xuống đất, trượt dài về sau hơn trượng, rồi lại tung người nhảy lên, sau là tiếng vèo vèo, hai chén trà lao nhanh như mũi tên vừa mới rời cung phóng về phía Phạm Thiết.

Chén trà kia lao nhanh đến nổi hắn chỉ kịp sơ ngang bản đao ra đỡ.

" beng beng" hai tiếng mảnh chén vỡ bắn tứ tung, cào lên trên người hắn mấy vết thương.

Giờ khắc này không chỉ gã kinh hoảng mà ngay cả Cái Cửu U và Ân Thiên Đức vừa mới tung người nhảy lên sắc mặt cũng không kiềm nổi hiện vẻ chấn kinh, điều bọn họ không ngờ được chính là Tiêu Dao đảo chủ thân thụ thương vậy mà luồng nội lực vừa phóng hai chén trà kia, rõ ràng cao thâm hơn hai người rất nhiều.

Sợ thì sợ nhưng khi Tiêu dao Tuấn vừa đứng thẳng người dậy, chợt có tiếng gió riết lên bên tai, một đôi Phán Quang bút nhằm sườn y mà đâm tới.

Y biến chiêu cực nhanh một chưởng vung ra gạt đôi Phán Quang bút, lại một chưởng phóng ra. Ép cho Ân Thiên Đức phải lùi lại.

Thấy thế chưởng nặng nề kia, Ân Thiên Đức nhất thời nổi hung ý, không lùi mà tiến, song bút thu lại, người hơi ngã ra sau, một thức Hạc Xa Thuỷ Tạ, đôi phán quan vòng ngược đâm tới bối tâm của Tiêu Dao Tuấn.

Nhìn chiêu thức đánh tới, không khỏi khen: Tuyệt Diệu lắm.

Nói dứt lời, y hoá chưởng thành chỉ, điểm ra liên tiếp.

Ân Thiên Đức thấy gã trẻ tuổi hơn mình rất nhiều vậy mà kình phong của chỉ pháp kia chẳng khác gì mưa vũ cuồng phong, trong lòng vừa thán phục vừa sợ hại, hung ý tiêu tán, mũi chân nhún nhẹ một cái đã nhảy ngược về sau, tư thế đẹp mắt, lại linh hoạt.

Khi hai người vừa tách nhau ra, mới để lộ trên ngọn bút của Ân Thiên Đức còn vướng lại một miếng vãi trắng.

Tiêu Dao Tuấn kinh ngạc nhìn tới y phục trên người,  quả nhiên vạt áo xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Chỉ đành cười khổ  bởi người mà có thể xé rách y phục của y chỉ có thể là một trong tứ tuyệt còn lại.

Thật không nghĩ tới một ngày lại xuất hiện kẻ có thể xé rách được vạt áo của mình. Ngoài bốn người kia.

Ánh mắt y chăm chú nhìn về phía Ân Thiên Đức mang theo vẻ hiếu kỳ cùng tán thưởng: các hạ đây là.

Ân Thiên Đức đáp: tại hạ Ân Thiên Đức, ngoại hiệu Song Bút Khai Sơn bái kiến Tiêu Dao đảo chủ.

Tiêu dao Tuấn gật đầu nhìn gã nói: ta đã từng nghe tới uy danh của các hạ, thật không ngờ lại gặp các hạ trong tình cảnh này.

Y ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: gia sư còn khỏe chứ, người chắc hẳn đang ẩn tu để tu tập một môn võ thượng thừa nào chăng?

Ân Thiên Đức nói: vào bảy năm trước sau trận luận kiếm trên đỉnh Thiên sơn( Huyền Nguyên Sơn), từ đó gia sư tung tích không rõ, bảy huynh đệ chúng ta từng đi khắp trời Nam đất Bắc nhiều lần nhưng chưa từng gặp được. Nói về sau thì thở dài ra một hơi.

Tiêu dao Tuấn nghe được tin này liền cau mày. Chàng đang toan hỏi thêm thì khi này Cái Cửu U và và ba tên đông chủ không chịu nổi, quát nói:

Huyền Đức huynh việc gì phải lắm lời với tên tà ma ngoại đạo đó.

Nói rồi Cái Cửu U múa kiếm thành từng vòng tròn, đây là hai chiêu thức đầu tiên trong kiếm pháp Thiên Kiếm môn, kiếm pháp tinh diệu, biến hoá khôn lường.

Ba người Phạm Thiết, Hồng Liên, Kim Trúc, võ công tuy kém hơn so với đám người Cái Cửu U và Ân Thiên Đức nhưng trong trốn giang hồ cũng được sếp vào hàng cao thủ số một. Giờ khắc này ba người hợp lực cũng chẳng thua kém bao nhiêu.

Ân Thiên Đức vung đôi phán quang bút hét lớn: Thế nhi đây chính là chiêu Nhật Hạ Thiên Nhai, trong Huyền Minh kiếm pháp, con hãy cố dụng tâm để ý.

Lão vừa ra chiêu một mặt nhân cơ hội truyền thụ kiếm pháp cho Võ Thế Dân.

Tiêu Dao Tuấn ban đầu tỏ vẻ khen ngợi nhưng khi chứng kiến cảnh này thì hừ lạnh một tiếng. Chưởng trái chưởng phải không ngừng phóng ra, đẩy lùi cả mấy người. Cái Cửu U cho rằng chàng vốn đèn sắp cạn dầu, lão cắn răng một cái, sấn tới mũi kiếm hướng thẳng tâm mạch chàng mà đâm tới.

Trước đường kiếm hung ác, chàng chỉ nhẹ miền cười, Cái Cửu U và Võ Thế Dân trông thấy điệu bộ ung dung trên nét mặt chàng chẳng hiểu ra sao, chiêu kiếm múa tới nửa đường vội thu lại.

Chàng thấy thế không khỏi bật cười, điểm nhẹ mũi chân bóng người hoa lên một cái, quyền chiêu ẩn hiện như mưa trong đêm tối. Cái Cửu U và Võ Thiên Đức thấy cảnh này vội nhảy ngược trở lại, hô lớn: thất thập nhị chân kinh.

Tên như ý nghĩa, gồm 72 chiêu thức biến hóa khôn lường, trong một chiêu, lúc biến thành quyền lúc biến thành chưởng, sắc bén chẳng khác nào kiếm pháp, lúc lại nặng nề độc địa như đao pháp, lúc sắc bén phiêu hốt lúc trầm ổn nặng nề.

Tiêu Dao Tuấn cười lớn, chàng nói: các vị sợ sao?

Đến khi này đám người Cái Cửu U không sợ sao được, bọn họ khi này còn hồ nghi, Tiêu Dao Tuấn dường như không hề trúng độc.

Chàng hoa quyền như trốn không người, dưới áp lực quyền thế cả năm người liên tục bị chàng ép phải lùi lại.

Khi này cả đám mới biết được ngủ tuyệt lợi hại tới mức nào, Đặc biệt là Ân Thiên Đức y vốn tự phụ cho rằng mình kế thừa thừa được y bát của sư phụ y là Huyền Nguyên Tử, tự phụ không kém bao nhiêu so với ngủ tuyệt là bao, tận đến khi giao thủ với Tiêu Dao Tuấn mới nhận ra được rằng y hoàn toàn không phải đối thủ.

Còn khi này, ở phía dưới Ái Mình chứng kiến cảnh tượng đám động chủ đảo chủ đang không ngừng lăng ra đất kêu gào ầm ĩ cũng chỉ đành giả trang làm theo. Cậu thầm nghĩ:

Tên Cái Cửu U kia từng nói, nghĩa phụ và Độc Nhân tiền bối đang ở trên đảo, sao này giờ đánh nhau loạn thành như vậy mà ta chẳng thấy bóng dáng của hai người đâu, chẳng lẻ lời của Cái Cửu U cũng chỉ là phỏng đoán hay sao?

Chợt một tiếng hét thất thanh vang lên, chính là tiếng của Thanh Mình Tả sứ, Ái minh nhìn lên chỉ thấy vai trái của nàng bị một kiếm của Võ Thế Dân đâm trúng, máu đỏ ướt đẫm một bên vai.

Nàng cố nhịn cơn đau, liếc mắt nhìn Võ Thế Dân hừ lạnh, nàng gạt mũi kiếm của chàng ra, liên tiếp phóng ra mười kiếm ép chàng phải lùi lại.

Võ Thế Dân kiếm pháp không kém kiếm bay loạn vũ, tránh trái gạt phải, phá giải hết mười chiêu kiếm kia.

Ái Mình thấy cảnh này không khỏi thầm nghĩ: y còn trẻ đã có võ công cao thâm như vậy, ta mặc dù kế thừa một đời nội lực của nghĩa phụ, nhưng lại chưa học được bao nhiêu võ công của người, sợ rằng ta gặp y không đón đỡ được qua mấy chiêu, vã lại lần này ta lên đây là muốn nghe ngóng tung tích của Độc Nhân và nghĩa phụ, nhưng theo tình hình này chỉ sợ Độc Nhân tiền bối và nghĩa phụ không có ở nơi đây.

Cậu do dự không biết nên ở lại hay là nên nhân cơ hội này rời đi. Nghĩa phụ chàng là người của Tu La giáo có quan hệ rất mật thiết với Tiêu Dao đảo chủ công thêm chàng vô cùng chán ghét bọn người suốt ngày hô to gọi nhỏ là người của chính giáo nhưng lại thừa nước đục thả câu dở trò ám toán, vì lẻ đó nhất thời lại không muốn rời đi. " chỉ trách lực bất tòng tâm".

Đúng lúc cậu đang suy nghĩ miên man, Một bên Đi bà bà tung ra một chiêu hạ sát, quái trượng bà ta hoa lên, vung thành hình bán Nguyệt, giáng mạnh xuống thiên linh cái của Thanh Mình tả sứ, thấy chiêu thức tàn độc như vậy. Nàng vội quay người tung kiếm đón đỡ, nào ngờ quái trượng đi được nửa đường vội vòng ngược trở lại, vốn đây chỉ là hư chiêu của Di Thiên bà bà sử ra khiến nàng phải luống cuống một phen, quả nhiên như bà ta suy đoán, nàng đã để lộ sơ hở dưới đùi, quái trượng trong nhất thời hơi chếch xuống nhằm huyệt Hạc Đỉnh dưới đùi phải của nàng đánh tới, chỉ nghe nàng ta rên lên một tiếng đau đớn.

Cùng lúc này một chưởng của Di bà bà đã vỗ lên lồng ngực của nàng, dính một chưởng này nàng như con diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.

Đi bà bà nhìn nàng ta trọng thương không có sức đứng dậy thì họ lên khù khụ, biểu tình chê cười nói: Kết cục, ngươi thấy kết cục của mình rồi chứ.

Thanh Minh tả sứ, hừ lạnh mắng: Đảo chủ đối với ngươi không tệ, ngươi lại ăn cháo đá bát sao?

Di bà bà nghe tới đây thì tức quá lại ho lên một tràng dài, nói: ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ cho mi toại nguyện nhưng trước hết ta phải giết tên tình lang trong mộng của ngươi.

Nói dứt lời bà ta chống quái trượng, đi tới bên cạnh Võ Thế Dân khen: không hổ là danh môn chính phái, tiểu tử khá lắm.

Võ Thế Dân nghe mà không hiểu là bà ta đang khen ngợi hay chế diễu chàng.

Bà ta bước qua người chàng, vọt về phía Tiêu Dao Tuấn.

Tình thế khi này đã là sáu người đánh một, Đi bà bà nội lực không cao nhưng chiêu thức vô cùng quái dị, có bà ta hỗ trợ khi này nhóm người mới nghiêng lại thế chủ động.

Tiêu Dao Tuấn thấy bà ta tham chiến thì nhảy lùi lại cách xa một trượng, nhìn bà ta không còn vẻ hiền từ như trước mà đúng hơn là dùng ánh mắt kinh sợ nhìn một con rắn độc, chàng hừ lạnh quát: Đi cô ta đã xem lầm ngươi, ngươi còn nhớ chuyện ở Phong Khê đảo, ngươi đắc tội với Vô Tuý lão nhân, Huyết Kiếm Lão Tà Quân là người nào đứng ra cứu mạng ngươi, giải vây cho ngươi chăng?

Nghe lời chàng nói bà ta chỉ hừ lạnh một tiếng nói: thật không, cùng lúc đó bà ta phóng vèo vèo ra ba mũi cương tiêu, dưới ánh nắng ánh lên màu xanh ngọc bích, thật là đẹp nhưng ắt hẳn đã tẩm độc dược.

Tiêu Dao Tuấn trong lúc nhất thời còn chưa có phòng bị, chàng thấy cương tiễn phóng tới, vội vung ống tay áo lên, hất ba mũi cương tiễn đi, nhưng khoảng cách quá gần lại thêm bất ngờ, trong ba mũi chàng chỉ kịp hất ra hai mũi cương tiễn còn ở huyệt khuyết bồn, đã bị một mũi cương tiễn phóng trúng.

Cùng lúc đó hai tiếng úi chao vang lên, nhìn lại mới hay Phạm Thiết và Kim Trúc đã bị hai mũi cương tiễn do chàng hất ngược đâm trúng, hai tên này trúng tiễn lập túc, ngã quỵ xuống, nơi vết thương đã tím đen một màu.

Di bà bà thấy cảnh này chẳng mảy may quan tâm, bà nói với giọng điệu cay nghiệt: Tiêu Dao Tuấn, Đoạn Mạch Diệu Thiên Phấn có thể giờ khắc này chưa làm gì nổi ngươi nhưng Vạn Độc Hoa này của lão Độc Vương được bôi trên cương tiễn của ta là loại độc hoa đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ giờ này ngươi không thể chống đỡ nổi đi.

Vốn bà ta đã liệu tính trước, sợ rằng đoạn mạch diệu thiên phấn không thể làm gì nổi Tiêu Dao Tuấn, nên đã cầu tình Độc Vương trước khi rời đi, một chút vạn độc hoa, loại độc do bảy bảy bốn mươi chín loại hoa độc tạo thành, thật không ngờ liệu tính của bà ta chẳng sai chút nào.

Tiêu Dao Tuấn sắc mặt giờ khắc này đen lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Di bà bà. Chàng khi này chẳng còn lời gì muốn nói với bà ta, chàng thật không thể ngờ người mà chàng luôn kính trọng lại có thể hết lần này tới lần khác một lòng quyết hạ sát chàng.

Chàng quát lên một tiếng lớn, áo bào bay phấp phới trong gió, ống tay áo hút gió căng tròn, Đi bà bà vốn theo chàng nhiều năm vừa thấy cảnh này vội hốt hoảng hô lên: ngươi muốn sư dụng Liên Miên chưởng sao, lời vừa dứt bà ta đã kịp nhảy lui hơn hai mươi bước.

Tiêu Dao Tuấn ngừa mặt hét lớn:  Bạo Phong Thần Chỉ, Liên Miên Chưởng.

Đám người Cái Cửu U còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhưng ẩn ẩn thấy không ổn cũng vội nhảy ngược trở lại.

Cùng lúc bọn họ nhảy ngược ra, một cơn gió lạnh tạt vào mặt, rồi lại từng luộc lực đạo mãnh mẽ nóng như lửa phóng đến.

Bốn người hít sâu một hơi đề khí phóng kình lực ra đón đỡ, chỉ thấy những luồng lực đạo hư hư thực thực đánh lên binh khí của họ, xẹt lên ánh đỏ. Tiếng binh khí run lên beng beng.

Di bà bà phản ứng nhanh nhất, chỉ tiếc chiêu thức vừa rồi Tiêu Dao Tuấn đã vận hết sức bình sinh quyết đồng quy vô tận một phen, trên người bà ta lỗ chỗ vết thương, bà ta lại ho lên một tràng, lần này còn ho ra một búng máu lớn, ngã ra trên đất.

Còn về Cái Cửu U cùng Ân Thiên Đức tuy phản ứng chậm hơn Đi thiên bà bà đôi chút nhưng luận võ công hay nội lực đều cao thâm hơn.

Thương thế xem chừng còn nhẹ hơn Đi Thiên bà bà.

Nhưng trên y phục cũng lốm đốm vết máu.

Thảm nhất phải kể đến Hồng Liên, khắp thân thể của gã, thương thế dày đặc như tổ ong, gã chỉ kịp rên lên một tiếng lập tức chết ngay.

Di bà bà từng nhìn thấy chàng sử xuất ra chiêu thức này, nhưng là cách đây bảy năm thật không ngờ một ngày nhìn lại, đã khiến cho bà ta thật sự phải rúng động, mãi hồi lâu sau bà ta mới trấn tỉnh, lập tức hét: còn chần chờ gì nửa, hắn ta đã cùng đường tử lộ, cùng nhau lên thôi.

Nhưng khi bà ta nhìn lại, chỉ thấy hai người kia đứng đó không hề nhúc nhích, nhìn kỹ lại thì biết thương thế của hai người bọn họ cũng không nhẹ hơn bà là bao, sức bước tới còn không có thì nào có thể tiến tới đoạt mạng chàng được.

Chàng nhìn ba người bật cười ha ha, vừa cười xong chàng lập tức phun ra một búng máu lớn, khi này độc dược công tâm, kinh mạch loạn thất bát tao, cả cơ thể trở nên vô lực, chàng ngồi phịch xuống đất, sắc mặt ngày càng đen lại.

Thanh Minh tả sứ nhìn thấy chàng như vậy cố bò tới gắng gượng đỡ lấy cánh tay chàng.

Tiêu Dọa Tuấn nhìn khuân mặt khả ái vốn xinh đẹp như hoa của nàng bây giờ chở nên tím tái, hai giọt ban châu nhẹ lăn trên gò má, chàng lắc đầu thở dài, nhẹ mỉm cười nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng mà rằng: không có việc gì, trên đời này cái chết chính nhẹ tựa lông hồng, ta tiêu dao cả đời, chết cũng phải tiêu dao, Như Tuyết nàng thấy vậy có phải chăng?

Như Tuyết chính là tên thật của Thanh Mình tả sứ, trước khi lên đảo cái tên này chỉ mình chàng và sư phụ của chàng biết.

Như Tuyết nghe được lời nói của chàng, nàng nhìn chằm chằm vào hai mắt của chàng dòng lệ nóng không kiềm được, càng tuôn nhiều thêm.

Chàng nhìn nàng khẽ xoa đầu nói: nàng có rượu không!

Nàng nhìn chàng chần chờ nói: rượu có độc.

Tiêu Dao Tuấn nhẹ vuốt lên má nàng, nụ cười của chàng ta khi này thật thoải mái:

Không sao đằng nào cũng chết chết sớm hơn chút có sao.

Nàng nghe thấy lời này, cố gắng gượng đi tới bên bàn, lấy đi hai bình rượu, đưa cho Tiêu Dao Tuấn một bình mình cầm một bình, nói:

Ta cũng muốn uống, đằng nào cũng chết, chỉ là chết sớm hơn một chút có sao. Tiêu Dao Tuấn nhìn nàng cười sảng khoái.

Hai người ngửa đầu dưới ánh mắt của ba người Cái Cửu U, dưới ánh mắt của bấy nhiêu động chủ và đảo chủ, dưới ánh mắt của hơn hai ngàn người phía dưới, một hơi uống cạn sạch.

Tiêu Dao Tuấn uống cạn bình rượu cười lớn nói: rượu ngon, rượu ngon, đắng có cay có. Đời người mấy ai được trải qua thế thái như vậy, quả nhiên một chén rượu cay mặc sức tiêu dao. Nói dứt lời chàng chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, chàng nhìn lướt qua khuân mặt đám người Cái Cửu U, Đi Thiên bà bà, Ân Thiên Đức, lại liếc mắt xuống dưới lầu các nhìn đám người động chủ. Khí khái tiêu dao, bộ dáng thong thả, áo bào bay trong gió, chàng cất giọng nói uy nghiêm mà rằng: các ngươi ai muốn lấy mạng ta thì hãy tới lấy đi.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.