Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Âm Tự, Vô Lượng Tịnh Diệt Chỉ

Tiểu thuyết gốc · 3831 chữ

Hướng Vấn Thiên nghe cậu nói mình là người của ma giáo không hề lộ vẻ tức giận, ngược lại lão cười khà khà nói: kết nghĩa kim lang, thật nực cười, ta sợ rằng trên đời này kẻ mà khiến Trấn Nam Vương coi trọng mà kết nghĩa chỉ có thể là tên cẩu hoàng đế kia thôi.

Ái minh ngồi bịch xuống đất, liếc nhìn lão một cái bộ dạng chẳng thèm tiếp chuyện.

Hướng vấn thiên khi này nhìn cậu lại cảm thấy có mấy phần đáng thương, ông dựa lưng vào vách động, tự cảm thấy vết thương trên người đau nhức kịch liệt, ông rên lên từng tiếng nhỏ để bớt phần nào đau đớn.

Ái minh khi này mới nhìn kỹ ông, cậu thấy trên người ông chằng chịt là vết thương, hai chân còn đang dùng nẹp gỗ nẹp lại, thấy ông ta la ó như vậy biết là vết thương kia không hề nhẹ.

Nghĩ một hồi cậu liền xé mấy đoạn vãi trên y phục của mình , cậu nhận ra xung quanh vách động không ít cây thuốc, cậu vốn xuất thân dân giả, gia cảnh lại bần cùng mỗi lần ốm bệnh, đều cùng ca ca nương tựa vào nhau, hai người phải tự mình bốc thuốc nên y thuật cũng có biết đôi chút.

Hướng Vấn Thiên khi này mệt mỏi một phần là do sự đau đớn vết thương trên mình, một phần là ông vừa mới hạo tổn khí lực để cứu tình Ái Minh, ông khép hờ hai mắt toan nằm nghỉ một giấc.

Đột nhiên thấy có một bàn tay nhỏ nhắn, đang lau qua lau lại trên mặt mình, ông giật mình tung ra một chưởng, chỉ là một chưởng này lão không hề vận kình lực, ái minh bị lão đẩy ngã nhào ra đất.

Lão quát: thối tiểu tử, lão vừa nói tới đây thì sực nghĩ ra vừa rồi ái minh muốn lau vết thương trên mặt cho mình, lão đổi thành giọng nhẹ hơn nói: tiểu tử thối ta không cần ngươi quản.

Ái minh đứng dậy phủi bụi trên người hẳn học nói: lão già, ta có lòng hảo tâm muốn giúp lão, lại còn dám đánh ta một chưởng sao.

Bạch sư bị cậu nói như vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, ông lết mình vào góc sâu nhất trong vách động, nói vọng ra, ta và Trấn Nam Vương quyết không đội trời trung ngươi nên để mặc ta thì hơn.

Ái minh thấy ông ta kết tới cách động, đoán rằng đôi chân của ông ta đã bị gãy, thương tích trên người lại không ít.

Cậu bất giác thương cảm với lão, đâu còn tâm tư để chấp nhặt những lời kia, cậu lại quan sát hang động một vòng, hang động này treo lơ lửng giữa vách núi, tiến thoái không được, cậu đang không biết tìm kiếm thức ăn như thế nào thì chợt nhìn thấy sâu trong vách động, nơi mà đám dây leo đang đan xen vào nhau để lộ ra một thứ gì đó.

Cậu vui mừng a lên một tiếng lập tức chạy vội tới đám dây leo đó, cố sức vạch hết nhánh giây leo này đến nhánh giây leo khác, đến khi lộ ra những trái cây chín mọng.

Nó chính là một loại trái cây mà cậu chưa từng gặp bao giờ, vỏ có màu vàng nhạt, chỉ nhỏ hơn quả táo một chút, cơn đói khi này khiến cậu chẳng thể Trần chờ được nổi, mở miệng thật to mà cắn xuống, ban đầu thật sự rất chát, càng về sau càng trở nên ngọt đến lạ kỳ, ăn thật ngon a: cậu reo khẽ một tiếng, rồi nhìn qua phía Hướng Vấn Thiên, thấy hai mắt lão khép mờ, bộ dạng an nhiên nhưng trên trán khi này đang giật giật từng hồi, mồ hôi từ trán nhỏ ra từng giọt. Chắc hẳn là do lão đang phải chịu đựng những cơn đau trên thể xác kia.

Ái minh nhìn lão thầm nghĩ, lão ngoan đồng này tính tình thật cổ quái, cứ để lão nhịn đói thêm đối chút, bớt cái tính cách kiêu ngạo kia đi rồi ta hẵng cho lão ăn.

Dù nghĩ như vậy nhưng tay cậu không tự chủ được, cậu vươn mình hái thêm bốn trái, dùng vạt áo lau sạch, cẩn thận tiến tới đặt bên cạnh Hướng Vấn Thiên.

Ái minh làm xong hết thảy lại tiếp tục hái trái ngọt ăn, cậu ăn đủ năm trái , rồi tới mười trái, đến trái thứ mười lăm cậu mới dừng lại, cậu quẹt vị ngọt còn dính trên miệng, khẽ lấy tay xoa xoa cái bụng căng tròn.

Cậu nhìn lại, đám dây leo này cành lá rậm rạp, trái ngọt trên cây quả thật nhiều không đếm nổi. Ái mình thấy vậy thầm nghĩ: số trái cây có lẻ đủ cho ta và lão nhân kia ăn mấy tháng không hết.

Cậu nghĩ tới đây thì thích trí không thôi, đột nhiên bên tai tiếng gió rít lên vù vù, cậu quay đầu nhìn lại thì ra những trái ngọt vừa rồi cậu mang tới cho Hướng Vấn Thiên đã bị ông dùng một tay hất ngược trở lại, đụng vào vách đá nát tan thành vô số mảnh.

Ái minh tức giận mắng: lão thật là làm phách, ta nghe rõ bụng lão đang kêu loạn lên thì phải.

Hướng Vấn Thiên nghe cậu châm biếm mình như vậy thì tức giận đến độ gân xanh nổi đầy mặt, lão lườm cậu một cái, miệng lớn há ra, ông khẽ vận khí vào Đan điền, hít mạnh một hơi, miệng ông ta như vực sâu không hề có đáy, thôn tinh quán nguyệt, tiếng gió riết ù ù bên tai Ái Minh, quần áo cậu tung bay như đang đứng trước cơn gió lớn, cậu bị lão làm cho hoảng sợ phải lùi lại sau mấy bước, mặc dù lợi hại là thế, nhưng những trái ngọt chỉ bị lão làm cho lung lay không hề rơi xuống. Bởi chúng bám rất chặt, lại bị dây leo chằng chịt quấn lấy, ban nãy ái minh cũng phải cố sức mới hái chúng xuống được.

Hướng vấn thiên hấp ba hơi liên tiếp liền ho khù khụ, từ trong miệng lão phun ra rất nhiều đá vụn.

Lão lại ho liên tiếp ba đợt thì sắc mặt ngày càng trở nên tái nhợt, dù lão võ công có lợi hại nhưng vẫn còn bị thương chưa hồi phục, lại cố vận dụng nội kình.

Ái minh thấy khuân mặt ông như thế cũng chỉ có thể nhịn cười tiến tới đưa ông ta ba trái ngọt, cậu vừa đưa vừa nói: ông từng nói đã cứu ta một mạng vậy cứ cho là thật đi, để trả ơn cứu mạng ta giúp ông hái trái cây, khi lão bình phục thì ta và lão sẽ không còn can hệ gì hết.

Cậu chăm chú xem, thấy hương vấn thiên mặt vẫn cứng đờ như không hề quan tâm, cậu làm mặt hoà ái cưới nói:

Sao còn muốn làm phách nữa sao, làm phách nữa sẽ không còn mạng làm phách nữa đâu.

Hướng vấn thiên bị cậu trêu tức như vậy, thì cơn tức đã lên theo tới cổ, chỉ vì cái bụng đói kia liên tục kêu lên, ông đành phải nhận lấy trái ngọt trên tay cậu.

Ái minh hái thêm vài trái cây nữa đưa cho ông, sau đó cậu tiến gần tới mép mực, sắc trời lúc này đang nắng chợt mây đen kéo tới một cách đột ngột, cậu nhìn cơn mưa kia không khỏi than dài thở ngắn. Cậu thầm nghĩ: chắc Chiêu Tiên và ca ca buồn lắm còn nghĩ rằng ta đã chết, không biết khi nào mới có thể quay về được, hay phải chết ở nơi đây.

Cậu ngồi đó đặt cằm vào gối nhìn những từng hạt mưa đang không ngừng rơi xuống, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan.

Hướng Vấn Thiên vừa ăn vừa chăm chú  nhìn cậu, ông lúc này dường như đoán được tâm tư của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Ông co người lại nhắm mắt nghe âm thanh của tiếng mưa, nghĩ về xa xăm.

Đại thù đã báo nhưng càng có một chuyện làm tâm can ông mơ hồ thấy có chuyện không đúng, thù giết vợ giết con theo bóng lưng của ông suốt bấy nhiêu năm, nhưng kẻ thù kia chết quá dễ dàng, lại còn mờ mờ ám ám, tâm trí ông khi này rối bời, đôi chân lại đã tàn phế chỉ muốn tìm tới cái chết.

.....

Lão già, lão già ông sao vậy. Ái minh sờ tay lên trán chỉ thấy người ông ta rất nóng, ông ta không ngừng run lên từng cơn, không ngừng nói mê, đừng giết người nhà ta, xin các ngươi đừng giết nàng, đừng có giết, rồi có một ngày ta sẽ báo thù. Con trai ta, nương tử của ta, hãy đợi ta báo thù cho hai người.

Ông liên tục lặp lại như vậy.

Ái minh cũng chẳng biết lão bị gì, cậu đang chán ngán đột nhiên thấy ông nói mơ, tới gần xem xét thì mới rõ là lão đã phát sốt.

Ông nằm hôn mê ly bì suốt 2 ngày liên tiếp, ái minh một bên luôn ở cạnh săn sóc, cậu lấy củi khô cùng với lá khô, đánh lửa giữ ấm cho ông, một mặt hái trái cây vắt ra nước cho ông uống, cậu còn cẩn thận xử lý các vết thương trên người cho ông. Cậu cùng ca ca sống nương tựa từ nhỏ, mỗi lần sốt ca ca đều làm như vậy, cậu làm một cách rất thuần thục, mấy ngày liên tiếp không ngủ khiến cậu mệt nhoài, khi này cậu đã không gắng gượng được nổi, ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, những tia nắng chiếu vào hang xoá đi dấu vết của một cơn mưa tầm tả.

Hướng vấn thiên mơ màng tỉnh dậy lão thấy ái minh đang nằm co lại một góc, áo ngoài đã cởi bỏ, làm mền cho ông đắp, bên cạnh còn vết tích của than hồng, ông cựa mình đứng dậy, lấy y phục của ái minh khoác lên người cậu, ông nhìn cậu một hồi nhẹ nói: tiểu tử, đa tạ ngươi.

Ông biết rõ ngày hôm qua mình sốt rất nặng, rất may có ái minh bên cạnh chăm sóc mình.

Ông nhìn đôi chân đã bị phế, nhìn ra hướng cửa động, những tia nắng chói chang đang chiếu rọi.

Ông lết gần tới phía cửa động nhìn xuống phía dưới suy tính.

Ái minh sau khi no giấc bật dậy, nhìn nơi của Hướng Vấn Thiên nằm, không thấy ông ta đâu, cậu hoảng sợ, nhìn ra cửa động thì thấy ông đang ngồi ở phía đó mắt khép hờ điều tức, cậu vội chạy lại ân cần hỏi han:

Lão có sao không hôm qua lão sốt rất cao, còn không ngừng nói mộng nữa đấy.

Lần này bạch sư không còn khó chịu với cậu mà hiền hoà đáp lại:

Ta không sao. Ngươi không cần lo lắng.

Ngươi ngắt cho ta một trái cây, ta dậy ngươi cách kiếm thịt ăn.

Ái minh nữa tin nữa ngờ, đi ngắt cho ông một quả ngọt chín mọng, theo lời của ông, đặt ở phía ngoài cửa động. Chỉ thấy ông chăm chú nhìn bầu trời, cũng không quá lâu có một con chim nhạn bay tới muốn ăn trái ngọt, nó đang muốn cắp trái ngọt rời đi, Hướng Vấn Thiên liền lật tay búng ra một viên sỏi nhắm chuẩn vào đầu mà phóng tới, nó chưa kịp hoảng sợ đã ngã ra đất.

Ái minh vui mừng vỗ tay khen: thật là lợi hại, lão đây là chiêu thức võ công gì vậy, thật là lợi hại a.

Cái đêm trước khi Hướng Vấn Thiên giao thủ với mấy vị cao thủ kia, ái minh đã trông thấy sự lợi hại của ông nhưng cậu chưa từng thấy ông sử dụng qua chiêu thức vừa rồi.

Mai hoa chỉ, chính là chỉ pháp nổi tiếng của phật gia. Ngươi muốn học thì ta có thể dậy ngươi một chút, cũng chẳng biết ta và ngươi ở lại đây bao lâu hay là phải chết già ở nơi này nữa.

Ái minh hớn hở, cậu làm ra bộ mặt tinh ranh, quỳ xuống vái ông 3 lạy nói: sư phụ, xin nhận đệ tử.

Hướng vấn thiên không trách mắng mà hỏi: ngươi cũng đã biết ta là người của tà ma ngoại đạo, sao còn muốn nhận ta làm thầy.

Ái minh cười nói: tiểu tử trước nay chưa từng  tranh giành chuyện trong Giang hồ, chỉ là thấy tiền bối võ công cái thế, muốn học một phen, tiểu tử không làm chuyện xấu thì đâu có thể xem là tà ma ngoại đạo, chỉ mong kỹ nghệ giúp người hành hiệp trượng nghĩa, giống như những vị anh hùng năm xưa như Lỗ Trí, Vũ Khôn. Người có biết 2 người này chăng.

Hướng Vấn Thiên vốn là người thích độc sách, kỳ thư thánh điển rất nhiều loại đã đọc qua, ông thấy cậu xuất thân trốn vương phủ, kỳ thư hay thánh điển đều biết qua là chuyện thường nhưng cậu lại nhắc tới hai người này để lấy làm gương thì không khỏi thích trí nhìn cậu vài lần. Ông vui vẻ đáp: đương nhiên là ta có nghe qua, ở thời đông tấn 2 người Lỗ Trí và Vũ Khôn một người xuất thân từ thảo khấu, một người xuất thân là cường đạo, một người ở Tân Lỗ một người ở Cửu Giang, 2 nơi cách xa mấy ngàn dặm, nào ngờ có duyên tương ngộ, kết thành nghĩa kim lang, từ đó toàn tâm cãi tà quy chính, hành hiệp trượng nghĩa, cứu vớt dân lành, còn giúp vua Hàm Phúc đánh đuổi quân Hồ xâm lăng. Giai thoại đó, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Ái Minh nghe được ông ta giải thích rành mạch như vậy, chợt cảm thấy như gặp được người hữu duyên, cậu tỏ ra vẻ tinh ranh nói:

Vậy tiền bối thấy hai người ấy tà ma ngoại đạo chỗ nào, trước nay người thiên hạ luôn phân ra chính tà, tiểu tử chỉ hiểu một điều, chỉ cần người trong tà phái không làm chuyện xấu thì chính là người tốt, người trong chính phái mà làm chuyện xấu chính là người ác.

Hướng Vấn Thiên nghe cậu nói vậy thì cười lớn nói: vậy ngươi thấy Trấn Nam Vương chính là người tốt hay người xấu vậy.

Ái minh ra vẻ tiểu tử bộ thập lại nói: tiểu tử từng nghe về chuyện cũ của Trấn Nam Vương làm ra khi xưa nhưng ông ấy đối với tiểu tử không tệ, lại còn nói phụ thân của tiểu tử từng kết nghĩa kim lang với ông. Đương nhiên thấy ông ấy là người tốt.

Hướng vấn thiên trầm ngâm một lúc rồi nói: lão đối tốt với ngươi sao, hắn ta chưa từng làm gì mà không có lợi. Cho dù ngươi có thật sự là con của nghĩa đệ của hắn thật đi chăng nữa.

Ái minh không cho là đúng, cậu nói: 2 huynh đệ của tiểu tử vốn sống nơi thôn dã, ngày ngày cơ cực dựa vào nhau mà sống, tiền bối nói Trấn Nam Vương lợi dụng bọn tiểu bối, vậy ta hỏi tiền bối bọn tiểu bối đâu có thứ gì để vương gia phải tốn tâm cơ như vậy.

Thấy vẻ mặt Hướng Vấn Thiên còn chưa bị lời cậu làm cho thuyết phục, cậu bèn kể lại gia cảnh của mình và ca ca rồi chuyện Tư Lục hãm hại.

Cậu vừa kể đến đây, Hướng Vấn Thiên lập tức cười lớn nói: cậu chuyện loạn Tam bang chắc tiểu tử nhà ngươi cũng biết.

Ái minh đáp: đương nhiên là biết, tam bang, chính là do chuyện năm xưa nhà mạc phong vương, phong hầu phong quan mà ra. Trong số đó, Vương Chiểu được phong Bình Tây vương, trấn thủ Đông Đô, Trấn Nam Vương vốn là Nguyên Quân thế tử cái quản một dãi phía nam, một bang nửa chính là thủ lĩnh của người Hoa Mông.

Hướng vấn thiên vút râu cười nói: đúng vậy, trong đó Trấn Nam Vương cai trị một mảnh thiên hạ phía nam, khi đó phía nam hoang sơ cùng cực, nhưng hiện giờ, trong tam bang của hắn là mạnh nhất, đã đủ một chân xứng cường với nhà Mạc hiện thời, ngươi nghĩ một tên viên quan nho nhỏ kia dựa vào cái gì mà có thể đòi công đạo với hắn.

Ái minh nghe lời này của Hướng Vấn Thiên thì hết đường cãi, quả thật trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ tới điều này, cậu bất giác không khỏi lo cha ca ca của mình. Càng thêm nghi ngờ Trấn Nam Vương.

Tiền bối lăn lộn trốn Giang hồ đã lâu, người nghĩ vì sao ông ấy lại cứu 2 người chúng ta.

Hướng vấn thiên nhìn chăm chú ái minh nhẹ nói: chỉ có thể nói thân thế của ngươi không hề đơn giản.

Thân thế của tiểu bối không đơn giản sao, tại sao trước nay ta không hề biết.

Hướng vấn thiên không trả lời câu hỏi đó.

Thấy ông không trả lời ái minh cũng không gặn hỏi. Bởi lẻ ông ta cũng chẳng thể nào biết, mà chỉ dựa vào suy đoán nhất thời.

Hồi lâu sau ông nói:  ngươi không nên nhận ta làm sư phụ, ta thật sự không có phúc đó, một tiểu tử tinh quái như ngươi, ta tự nhận dạy không nổi, ta dậy ngươi chỉ là muốn trả ơn ngươi đã chăm sóc ta.

Ái minh cũng biết ông không có ý nhận mình làm đệ tử, không nói tới cậu có quan hệ với Trấn Nam Vương, chỉ nói quan hệ của hai người chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.

Dù vậy cậu vẫn rất là hớn hở, nói: tiền bối, vậy trước để tiểu bối đem con chim kia nướng ăn, no cái bụng mới có thể nghĩ tới chuyện khác.

Hướng vấn thiên lắc đầu nhìn cậu, ông thầm nghĩ: tiểu tử này tính cách linh hoạt rất vừa ý ta chỉ là không biết phẩm giá như thế nào.

Cậu nhặt một ít cành khô xếp thành một bó, phủ lên một lớp lá cấy khô, tước nhỏ võ cây đã khô làm bùi nhùi, sau là đánh lửa, rất nhanh con chim nhạn kia đã bốc lên mùi thơm phức khiến một đôi giác trẻ bụng không ngừng réo lên, một già một trẻ nhìn nhau mà bật cười.

Hai người sau khi đánh chén no say, ái minh liền đòi hướng vấn thiên chỉ dạy chỉ pháp vừa rồi ông sử xuất cho mình.

Hướng vấn thiên cười cười nhìn cậu sau đó ông cuối xuống nhặt 2 hòn đá dưới đất, lật tay bắn liên tiếp, 2 viên đá một trước một sau va vào nhau tạo thành tia lửa.

Ái minh thấy cảnh này thì càng thích thú.

Hướng vấn thiên nhẹ nói:  đây chính là mai hoa chỉ pháp, xếp về vị thế, chỉ pháp này đã  thuộc võ công thượng thừa trong võ lâm. Nó thuộc 36 lộ tuyệt kỹ của lôi âm tam trúc tự.

Ái minh nghe vậy thì ngắt lời hỏi: tiền bối, chẳng lẻ người thuộc tăng nhân của lôi âm tam trúc tự sao, trước kia tiểu bối từng nghe qua môn phái này, được biết bọn họ ai nấy võ công đều cao cường, hiệp khách các nơi đều nể phục mười phần. Xưng tụng là đệ nhất bảo tự đó.

Hướng vấn thiên không trả lời câu hỏi của cậu ông nói tiếp: Mai Hoa chỉ pháp chính là do Trí Tuệ đại sự thời nhà Chu khai sáng ra, trong một lần ông lên núi tu luyện dưới một gốc hoa mai, ông mấy tới 3 năm để ngắm nhìn thế hoa rơi lòng tự có cảm ngộ, chỉ pháp này bên ngoài nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra nó được sếp vào thập nhị tuyệt sát của lôi âm bảo tự người muốn luyện nó đến đại thành ngoài tâm lực còn phải có trí lực kiên địch, nếu có hết thẩy những thứ đó trong vòng mười năm có thể luyện tới đại thành.

Ái minh khi này miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà, cậu kêu lớn: mười năm mới có thể đại thành sao, lâu như vậy.

Hướng vấn thiên cười nói: ta sẽ chỉ dậy ngươi yếu quyết lỉnh hội, đừng nói đến đại thành chỉ cần tiểu thành ngươi đã có thể ngang dọc thiên hạ rồi.

Võ công này không những cần khổ luyện mà cần người có nội lực kinh người, người nội lực càng cao, sử dụng càng trở nên lợi hại, nhớ năm đó một vị đại sư từng nói với ta, khi trí tuệ đại sư thi pháp đã tự tay điểm nát đá.

Ái minh kinh ngạc nói: lợi hại như vậy sao.

Hướng vấn thiên gật đầu nói: đương nhiên là lợi hại, chỉ pháp này chia làm 2 phần thượng hạ, yếu quyết phần thượng chính là mai qua chỉ, phần thượng chính là vô lượng tịch diệt chỉ.

Càng luyện về sau càng trở nên lợi hại người có bản tâm không vững còn có thể rơi vào ma đạo.

Nói rồi ông một bên đọc khẩu quyết một bên bắt ái minh phải ghi nhớ. Phải mất cả một buổi chiều ái minh mới có thể thuộc lòng được khẩu quyết và cách vận dụng.

Thứ võ công này không những là kỹ pháp mà còn dạy người ta cách tu tập nội công.

Ái minh vốn rất thông minh lại chịu khó, cả ngày hôm đó cậu miệt mài tập luyện, hướng vấn thiên một mặt chỉ dậy một mặt đi săn, nơi đây chim nhạn thường bay thành đàn, ông dùng trái ngọt làm bẩy, dễ dàng mà bắt được vô số chim nhạn.

Ái minh luyện tập đến khi mặt trời xuống núi mới dừng lại, Hướng Vấn Thiên yên khi khen ngợi ị ai những lần này ông cũng phải tấm tắc khen tuệ chất của cậu thông minh.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.