Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Giang Nhận Nghĩa Phụ

Tiểu thuyết gốc · 4772 chữ

Ba người đứng sát mép vực nơi tối qua ái minh rơi xuống, vực sâu ngàn trượng không thấy đáy, chỉ nhìn thấy từng làm sương mờ ảo đang treo mình phía dưới, lâu lâu còn vọng lên tiếng sói hú, quạ kêu.

A Giang khi này kiềm lòng không đặng, hai hàng nước mắt cứ thế chào ra, chàng lẫm nhẫn tự nói: đệ muốn ta nhớ lại, vậy mà ta chưa kịp nhớ ra, đệ đã bỏ ca ca mà đi như vậy sao. Càng về sau giọng của chàng càng chở nên nghẹn ngào.

Quận chúa một bên nắm lấy cánh tay chàng cũng ôm mặt khóc lớn, nàng không tin ái minh chết liền gào lên mà than: ái minh ca, ái minh ca chưa có chết, huynh ấy còn muốn bên cạnh muội cả đời, huynh ấy đã hứa với muội sẽ dùng cả đời này săn sóc cho muội.

A Giang khi này lòng đã nguội lạnh, nhìn vách núi kia, làm gì có chuyện có người từ dưới trở lên được cơ chứ.

Chàng nhìn Chiêu Tiên đang khóc lóc mà rằng: đệ đệ là đứa trẻ ngoan, chắc hẳn ông trời kia, sẽ rũ lòng thương, đệ ấy sẽ không chết được đâu, muội đừng quá đau buồn, với lại không phải cha muội đã cho người xuống phía dưới tìm kiếm rồi hay sao, rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Khi đó chúng ta cùng chờ đợi ái minh sinh long hoạt hột mà trở về.

Chiêu tiên rưng rưng nước mắt, lấy ống tay gạt nước mắt trên mặt nói:

Đúng vậy Ái Minh ca rất tốt, huynh ấy rất thương muội, ngày nào cũng kể bao nhiêu chuyện vui cho muội nghe, huynh ấy tốt như vậy làm sao có chuyện gì được cơ chứ. Nói tới đây nàng không kiềm lòng được lại bật khóc.

Tại muội, là do muội, là muội dẫn huynh ấy lên Mai Hoa động, nên mới sảy ra chuyện, không là sẽ không có chuyện này đâu! Rồi nàng khóc bật khóc lên, càng lúc càng to, nếu ái minh còn sống, chắc hẳn có thể  cũng có thể nghe thấy.

Khi này một giọng nói trầm tĩnh vang lên phía sau mấy người: ta cũng thật không ngờ, lại có chuyện này sẩy ra. Ái minh là con của nghĩa đệ, ta coi nó không khác gì con ruột, đáng lý ta phải bảo hộ nó thật tốt mới phải.

Ông thở hắt ra một hơi dài, nhẹ nhàng bước tới gần.

Tà thần quân thấy, vội kính cẩn hành lễ : vương gia, người đã tới.

Trấn Nam Vương chỉ liếc nhẹ qua gã, ông tiến tới vỗ nhẹ vào vai A Giang nói: ta đã phái Hứa đô thông xuống phía dưới tìm kiếm, rất nhanh sẽ có tin tức truyền lên.

Ông nói quả nhiên không sai, 4 người chỉ đợi trong thoáng chốc đã có ba người trong Thanh Loan vệ quân cưỡi khoái mã tức tốc chạy lên, bộ dạng bọn họ cực độ vội vàng.

Người đi đâu là đô thống  họ Hứa, gã phi ngựa vội đến nổi, Mão Ngọc trên đầu bị tuột ra từ lúc nào không hay.

Gã đã làm tới chức đô thống, tức là chức quan tam phẩm, trong triều đình địa vị cũng không hề thấp mà khi này bộ dạng lật đật vội vã của gã khiến người khác trông thấy không khỏi ngoắc mồm kinh ngạc.

Gã nhảy vội xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt Trấn Nam Vương vội báo: thuộc hạ đã cử hơn 200 tên binh sĩ xuống phía dưới tìm kiếm, từng ngọn cỏ từng tấc đất đều cho lật tung, lời gã vừa dứt, từ dưới chân núi, tiếng ngựa đột ngột hí vang một tên binh sĩ tức tốc chạy lên, hô lớn báo: bộ dáng của gã còn chật vật hơn cả gã họ Hứa: bẩm vương gia, đã tìm thấy ba cỗ thì thể dưới chân núi nhưng bị soi săn cắn không nhận ra nổi hình dạng, nhưng từ y phục và mùi hôi thối trên cơ thể có thể đoán được chết cách đây 1,2 ngày.

Trấn Nam Vương hỏi: có thể đoán được khoảng chừng bao nhiêu tuổi chăng.

Tên binh sĩ đáp: bẩm, một cỗ thì thể của hài nhi, 2 cái còn lại do sói đói cắn quả thảm thương, thuộc hạ không nhận ra.

Chiêu tiên vừa nghe thấy lời hắn, chân đứng không vững, liền ngã ra, Tà Thần Quân đứng vía sau vội đỡ lấy lưng nàng, lúc này nàng đã ngất lịm đi, hắn ta hoảng sợ bắt mạnh cho nàng rồi quay về phía Trấn Nam Vương nói: quận chúa quá độ đau thương nên ngất đi, bẩm vương gia, quận chúa chỉ cần tịnh dưỡng liền có thể khỏe lại.

Trấn Nam Vương gật đầu đáp: ngươi mau mang Chiêu Tiên về đi, những chuyện khác ta cùng a Giang lo là được.

Tà thần quân vâng dạ mang theo quận chúa đi ngay. Chỉ sợ Chiêu Tiên trong lúc trở về tỉnh lại thì nàng lại làm loạn một phen long trời lở đất.

Nhìn bóng hai người rời đi, Trấn Nam Vương thở dài ảo não, ông nắm chặt bàn tay nói với A Giang:  con yên tâm nếu Ái Minh thật sự có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ đi tìm lại công đạo cho nó.

A Giang thất thần những lời này chàng làm gì để ở trong lòng, hồi lâu sau giọng chàng run run nói: Vương gia chúng ta đi thôi. Ta không tin Ái Minh đệ đệ lại đoản mệnh như vậy, có lẻ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trấn Nam Vương gật đầu, nói: đi xem sẽ rõ.

Nói rồi ông cùng A Giang bước xuống núi, đám binh sĩ sớm đã thu dọn mấy chiếc xác kia vào 3 cổ quan tài, Trấn Nam Vương và A Giang ngó vào trong 3 chiếc quan tài kia, quả thật có 1 cái xác của một đứa nhỏ, tình cảnh cực độ thảm thương, A Giang còn nhớ đêm đó ái minh mặc một bộ hắc bào, trùng hợp thay cái xác này cũng như vậy. Khi này trong lòng chàng không còn nghi ngờ gì, mọi tia hi vọng đều bị thổi bay.

A giang nhìn xác chết hôi thối hồi lâu không nói lên lời nào? Người tới người lui đều không tồn tại trong mắt chàng, đôi mắt chàng hiện rõ sự mất hồn đau thương và nổi dằn xé.

Trấn Nam Vương, khi này bước tới sát cạnh chàng nói: Ái Minh là đứa nhỏ tốt, ta còn muốn nhận làm nghĩa tử, thật không ngờ nguyện ước còn chưa hoàn thiện thì phải tiễn kẻ đầu xanh.

Khi này chàng đã khóc, A Giang quỳ xuống trước mặt Trấn Nam Vương mà rằng: A Giang nguyện làm trâu làm ngựa chỉ cần vương gia giúp cho A Giang trả thù được cho Ái Minh, A Giang nguyện theo vương gia bán mạng vì người.

Trấn nam vương thở dài nói:

Haizzz, ngươi đâu cần làm vậy, ta đã sớm xem ái minh như con từ lâu, vậy đi, từ giờ ngươi đi theo ta, rồi sẽ có một ngày chúng ta cho người dám hãm hại ái minh hài tử một bài học. bằng bất cứ giá nào. Càng về sau giọng ông ta càng băng lãnh sắc lạnh.

A Giang biết 2 thế lực hãm hại ái minh trong thiên hạ đều có địa vị cực cao, chàng cũng chẳng dám mong Trấn Nam Vương trong một sớm một chiều giúp mình báo thù, khát vọng lớn nhất của chàng hiện tại có lẽ là, chàng có thể tự tay báo thù cho đệ đệ.

...

Xác Ái Minh được trôn dưới một gốc mai hoa, mỗi ngày nàng đều tới đây, nhìn bia mộ ái minh mà khóc thương, từ hoàng hồn đến mãi chiều tối mới chịu rời đi. Hôm nay đã là ngày thứ 8, A Giang đứng một bên, chàng không nói lấy một lời cứ lẳng lặng đứng đó.

Chiêu Tiên nhìn trời khóc lớn: ông trời kia, sao ông không công bằng một chút, ái minh ca tốt như vậy, ông lại hại ca ca, tại sao chứ, tại sao lại làm như vậy.

Như để đáp lời nàng ông trời kia đột ngột đổ mưa lớn, gió kia nổi mây, sấm chớp kia gầm thét. A Giang vội cởi áo ngoài khoác lên cho nàng. Toan kéo nàng về.

Chiêu tiên gạt tay chàng đi, khóc lớn nói: a Giang huynh bỏ mặc muội đi, ái minh ca chết rồi, muội muốn hỏi ông trời kia tại sao tàn nhẫn như vậy.

Con đừng phá a Giang nữa, ái minh chết cũng không mong con mỗi ngày như vậy, con phải sống thật tốt đó mới chính là điều ái minh mong muốn. Cả người ướt đẫm Trấn Nam Vương từ từ bước tới.

A giang thấy ông vội cũng kính nói: vương gia, chiêu tiên để thuộc hạ lo là được rồi, người nên bảo trọng vương thể mới phải.

Trấn nam vương cười mỉm nhìn chàng trách mắng nói, cái gì mà thuộc hạ với không thuộc hạ, ta trước có nói muốn nhận ái minh là nghĩa tử, nay nó không còn, con là phận ca ca thì nên thay nó nhận ta làm nghĩa phụ mới phải.

A Giang hốt hoảng quỳ xuống nói: việc này thuộc hạ sao dám nhận, vương gia là huyết mạch cao quý, thuộc hạ thân phận thấp kém, làm sao có thể có mơ tưởng như vậy được chứ.

Trấn nam vương tức giận nói: cái gì mà thảo dân, thân phận thấp kém ta bảo con nhận ta làm làm nghĩa phụ, thì đã không quá coi trọng việc đó, ta không coi trọng thì con cần gì phải coi trọng.

Nói rồi ông móc từ trên người ra một cuốn sách đưa cho A Giang , bìa sách màu vàng có dòng chữ đỏ Hoàng Đế Đại Nội Tự Tại Kinh, vừa nhìn a Giang liền biết là vật quý nào dám nhận.

Chỉ đến khi Trấn Nam Vương tỏ vẻ tức giận khiến chàng chẳng thể nào chối từ.

A Giang cẩn thận nhìn kỹ cuốn sách trên tay, từng trang giấy được làm từ da dê, các dòng chữ đều được thêu lại một cách cẩn thận. A Giang rất hiếu kỳ, những chưa kịp hỏi.

Trấn Nam Vương đã nói: đây chính là tâm pháp tu luyện nội công, trong thiên hạ người từng thấy qua nó chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay. Đây là vật ta tặng con làm quà, cố gắng tu tập, ta thấy con thể chất cường tráng, thái dương lõm sâu, là tướng võ nhân, đừng nói trả thù cho ái minh, mà nhất định sẽ có một ngày vang danh thiên hạ.

Cậu nghe ông nói có thể đích thân trả thù cho Ái Minh thì thích chí lắm, vội quỳ xuống lạy ba lạy nói: nghĩa phụ, con nhất định sẽ cố gắng tận tâm tận lực, con không mong nổi danh chỉ cầu có thể báo thù cho đệ đệ.

Trấn Nam Vương gật đầu cười nói: tốt lắm, hiện tại con đã là nghĩa tử của ta cũng nên đổi thành cái tên khác, ông trầm ngâm hồi lâu nói: ta vốn họ nguyên, con hãy lấy đó làm họ, tự là, ông chưa kịp nói hết lời thì a giang đã nói, nghĩa phụ con dùng chữ minh được chứ, con muốn dùng cái tên đó thay đệ đệ sống những ngày còn lại.

Trấn Nam Vương trầm ngâm rồi gật đầu nói: thôi được, con đã muốn như vậy thì từ nay dùng cái tên đó đi.

Rồi ông quay qua chiêu tiên, khuân mặt nàng khi này mới lộ một tia vui vẻ, nàng tiến tới bên cạnh a Giang nhẹ vút giọt lệ trên khoé mắt nói: nguyên minh ca, từ nay về sau muội và ca hãy sống thật tốt thay cho ái minh ca ca, khi nào huynh là tuyệt đại cao thủ, muội sẽ cùng huynh sẽ đi báo thù cho ca ca.

A Giang gật đầu với nàng, quay qua vái một vái thật dài với Trấn Nam Vương tỏ ý biết ơn.

Ông nhìn 2 người gật đầu nói: được rồi, 2 còn trước hãy xuống núi, cơn mưa kia chắc còn lâu mới có thể tạnh.

Ông nhìn lên trời cao mà rằng: thiên ngoại vô  tình vô nghĩa, cớ sao lòng người bất hối, bi sầu.

Hai người thấy vẻ mặt ông trầm tư, thì ngoan ngoãn rời đi, ông nhìn bóng lưng 2 người mà đã đi thật xa mới tiến tới sát mộ ái minh, bia một hãy còn mới, còn chưa được khắc chữ.

Ông lấy tay áo lau những hạt nước mưa đọng trên mặt bia, nhẹ vút tròn râu, ông đứng lẳng lặng hơn nửa khắc trung, ngón tay đột ngột búng ra, tạo thành chỉ thế, chỉ nghe lạch cạch lạch cạnh, vụn đá rơi lã chả trên đất, thủ pháp lấy chỉ là bút như thế này mấy người trong thiên hạ có thể làm được.

Rất nhanh ông thu tay lại nhìn phía xa xa hồi lâu, rồi nhìn lại bia mộ, thở dài đưa ngón tay lên tiếp tục khắc tiếp. Khi này, người ông đã bị mưa làm cho ướt hết, mưa càng ngày càng lớn, từng chận từng chận trút xuống người, ông thở dài một hơi, ngón tay ông thu lại, bóng người ảm đạm từ từ bước xuống núi.

Những ngày sau đó, mưa không ngừng, cả bầu trời bị một màn mưa phủ trắng xoá, khi này Chiêu cũng đã dần dần chấp nhận được sự thật đầu buồn là Ái Minh đã chết.

Nàng đang bước thẩn thờ trong ngự hoa viên thì bắt gặp nguyên minh đang chăm chỉ tu tập, chàng ngồi dưới một tán cây xa tự, đôi mắt nhắm nghiền, miệng đang lẩm nhẩm đọc tâm pháp, nàng tươi cười vội tiến tới nói: nguyên minh ca, hôm nay trời không có mưa , chúng ta tới thăm mộ ái minh ca thôi.

Nguyên minh nghe thấy tiếng gọi của nàng, từ từ mỡ mắt, chàng quả nhiên có tư nhất hơn người, vừa mở mắt ra đôi mắt sáng hữu thần, vừa nhìn là biết võ công tiến bộ vượt bậc, kèm theo sự băng lãnh, giống như một lưỡi kiếm đang chờ xuất vỏ.

Chiêu tiên cũng bị  thù dọa mà lùi lại mấy bước, nguyên minh vội thu hồi nhãn Quang, chàng nhìn chiêu tiên đang hốt hoảng mà an ủi: ta làm muội sợ sao, đã ba ngày rồi ta và muội chưa trở lại thăm mộ ái minh, hôm nay cùng tới thôi.

Chiêu tiên vâng dạ để chàng nắm tay dẫn đi, sau mấy ngày mưa, mộ ái minh đã mọc một lớp cỏ non, chiêu tiên cẩn thận chồng từng khóm hoa xung quanh mộ, khi làm xong hết thảy nàng nghẹn ngào nhìn ngôi mộ ái minh, nước mắt chẳng kìm lại được mà lại rơi xuống.

Nguyên minh, một bên thở dài tiến tới cạnh bia mộ, chàng đặt tay lên tấm bia mộ mà vuốt ve, bộ dáng như đang xoa đầu ái minh khi còn sống, chàng nói: ái minh đệ hãy yên tâm mà an nghỉ, ta sẽ tận lực lo cho chiêu tiên muội. Một ngày kia sẽ tới Tam Trúc Lôi Âm Tự bắt đám trích đầu đó phải trả cái giá thật lớn.

Khi này chàng mới nhẹ đọc bút tích mà trấn nam vương vừa khắc lên bia mộ: nghĩa tử ái minh chi mộ, hoàng thiếu thiên, khi đọc đến mấy chữ cuối chàng lặng người hồi lâu không ngừng nhắc lại: hoành thiếu thiên, hoành thiếu thiên.

Rồi chàng hét lớn, ôm đầu lăn trên đất, chiêu tiên thấy cảnh này vội chạy tới, nàng hốt hoảng hô: ca ca huynh làm sao vậy?

Nguyên minh không đáp mà chỉ  gào rú lên từng đợt, miệng chàng không ngừng lẩm nhẫn: Hoành Thiếu Thiên, Hoành Thiếu Thiên.

Chiêu tiên gấp giọng hỏi: ca ca, người kia là ai Hoành Thiếu Thiên là ai.

Nguyên minh khi này gân xanh nổi đầy mặt, chàng gầm lên nói, đệ đệ..  thiếu thiên, nói rồi y ngất ngay, giọng chàng khi này đứt quảng như tiếng ve kêu chiêu tiên nào có thể nghe thấy.

Chiêu tiên thấy chàng đột nhiên ngất như vậy hoảng sợ sờ lên mũi, thấy hơi thở của chàng vẫn đều, khi này nàng vội chạy xuống núi tìm cứu trợ.

....

Hôm nay đã ngày thứ sáu, Ái Minh bị rơi xuống vách núi Thiên Khê.

Ở dưới đáy vực sâu của Thiên Khê tại nơi đó có một hang động do thiên nhiên tạo thành, nằm dọc bên vách vực, từng tia nắng chiếu vào hang động, soi sáng cảnh sắc bên trong, khi này bạch sư và ái minh đang  nằm cạnh nhau, trên người chi chiết là vết thương, quần áo hầu như bị rách nát.

Lúc này Kim Trúc Bạch Hổ, Hướng Vấn Thiên đôi mắt nháy nháy, tự nhiên là còn chưa chết, ông bắt đầu ho khù khụ, phụn ra một mấy ngụm máu bầm, vết máu dính loang lỗ ở trên khóe môi, ông dần dần hồi tỉnh lại.

Cả thân thể ông ta như đeo gông, nặng trĩu truyền đến cảm giác đau nhức khôn tả, ông ta cố gượng ngồi dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, cái hang này không hề rộng, chỉ vài chục thước vuông, bên cạnh 2 người là một ao nhỏ, những ngày qua mưa không ngừng chảy vào mà tạo thành, phía bên trong vách động mọc chi chiết dây leo, ngoài ra chẳng còn vật gì khác, chứng tỏ chưa từng có người lui tới đây.

Ông vỗ vỗ đầu, bắt đầu nhớ lại: ông nhớ rõ sau khi chứng kiến một chưởng kia của Trấn Nam Vương khiến ông thất thần trong giây lát, cũng trong lúc đó Cửu U nhị lão đánh tới hai chưởng, đẩy ông ngã xuống vực, Ái Minh khi đó ôm rất chật, khiến cho cả hai người cùng rớt xuống.

Ông còn nhớ rõ, khi rơi xuống, rất may hai bên vực mọc đầy cây thông lớn, những chiếc tán xoè ra như đuôi công, nhờ đó mà cản được thế rơi, may mắn tránh thoát một mạng. Nhưng cả cơ thể ông truyền đến cảm giác đau đớn, ông cố cắn răng đứng dậy, chỉ nghe tiếng răng rắc như tiếng xương vỡ, ông hét lớn một tiếng đau đớn, nhìn lại về 2 chân mình, xương chân khi này đâm loài ra ngoài thịt, máu đã khô từ lâu,miệng vết thương xưng vì lên, có màu tím đen.

Ông ôm đôi chân cố nắn khúc xương vào bên trong, nhưng khi ông đụng vào lại không hề có cảm giác gì. Người học võ người nào mà không biết qua một chút y lý, ông mò mẩm sờ vào huyệt Dũng tuyền dưới lòng bàn chân, ông vừa đụng tới liền biết cả hai chân của mình đã bị phế.

Ông hoảng sợ gào lên: chân của ta, chân của ta phế rồi sao, khuân mặt khi này nổi từng tia máu, đầy vẻ không cam chịu cùng nổi thống hận, ông la hét, tức giận chửi Đông chửi Tây một hồi mới bình tỉnh lại, ông cố lết thân hình đau nhức về phía vách động, nơi này mọc rất nhiều huyết túc, một loại cây trị thương, thứ cây này còn được dùng để giải độc, sát trùng vết thương, ông cố vươn người lên hái, sau khi hái đủ bẩy cây, ông cố gượng lết tới ao nước kia cẩn thận lâu sạch vết thương trên người, rồi lại cố gắng chỉnh xương về vị trí cũ dùng lá nhai  trong miệng đắp vào miệng vết thương.

Xé lấy miếng vãi nát trên vạt áo bịt vào miệng vết thương, dùng dây leo và cành cây cố định lại vết thương.

Làm xong hết thảy, ông nằm ngửa ra nhìn từng tia nắng đang chiếu rọi khắp hang động, ông lẳng lặng nghe tiếng nước róc rách chảy, tiếng gió đang gào thét ngoài kia, tiếng những chiếc lá rơi rụng.

Bỗng một mùi hôi thối truyền tới, ông gượng ngồi dậy nhìn về phía thi thể của ái minh. Cậu đang nằm trên một vũng máu lớn, nhưng đã đen lại từ lâu.

Hướng Vấn Thiên thấy cảnh này không khỏi thở dài, tự nói: thật là một đứa nhỏ có tình nghĩa, ta từng giết không biết bao nhiêu người, nhưng ngươi là người ta thấy hối hận nhất, ông mặc dù căm giận Triều Đình và Trấn Nam Vương nhưng ái minh là một đứa trẻ, ông chưa từng nghĩ đến chuyện hãm hại cậu, chỉ là trong lúc cấp bách mới phải làm ra hạ sách bắt cậu làm con tin.

Ông cho rằng Ái Minh chẳng thế nào sống nổi, nào ngờ ông lại nghe được tiếng thở phì phì phát ra từ phía cậu, ông tưởng mình nghe nhầm vội kéo thân mình mỏi mệt tới.

Quả nhiên âm thanh kia chính là của cậu không hề sai, để chắc chắn ông để tay lên mũi Ái Minh, rõ ràng hơi thở đều đặn, khi này ông mới nhìn kỹ trên người ái minh, ông không khỏi kêu lên 3 tiếng " kỳ lạ, thật kỳ lạ" bởi lẻ ông không phát hiện bất kỳ một thương thế nào trên người cậu.

Ông lại lật cậu lại cũng chẳng thấy một thương thế nào, nhưng rõ ràng mùi hôi thối kia, toát ra từ trên người cậu, lão chống cằm suy tư nhưng chẳng thế nào lý giải nổi, đành gạt qua một bên, lấy người cậu mãi mà không thấy dậy, bắt mạch thì vẫn thấy mạch cậu đập bình thường.

Ông toan đưa tay lên định cứu chữa nhưng lại thầm nghĩ: tiểu tử này chắc hẳn có quan hệ với Trấn Nam Vương, tại sao ta phải cứu nó.

Ông phân vân hồi lâu mới thở dài đưa tay nhấc cậu ngồi dậy, đưa tay về phía lưng cậu, tuy rằng 2 chân bị phế nhưng một thân bản lĩnh vẫn không suốt kém bấy nhiêu, ông nhẹ đặt tay vào lưng cậu, dùng nội lực của mình xung huyệt cho cậu, từng đợt hơi nóng từ lòng bàn tay ông truyền vào các huyệt thiên đột, đại chuỳ, mệnh môn, dương quan, trường cường.

Thời gian đốt tàn một nén nhang, miệng mũi ái minh, chào ra từng làn khói trắng. Lại qua một khắc trung, Ái Minh chợt nhay nhay mắt, phun ra một ngụm máu đen, dần dần tỉnh lại. Cậu vừa tỉnh lại liền bật đứng dậy ngó nghiêng xung quanh khi này ánh mắt cậu trạm phải ánh mắt trợn tròn đầy kinh ngạc của Hướng Vấn Thiên , cậu bị hù dọa mà lùi lại sau mấy bước.

Khi này cậu phát hiện một bước sau khi đã bước vào chỗ không vội nhún chân trụ nhảy về phía trước, cậu quay đầu lại nhìn xuống, mới phát hiện vừa rồi mình đang đứng ở mép vực. Cậu không khỏi thở phào may mắn.

Khi này cậu lại nhớ tới Hướng Vấn Thiên, vội nhìn lại, chỉ thấy bộ dạng ông ta khi này tóc tai bù xù, mắt toàn những tia máu, cặp mắt kinh ngạc kia không dời cậu nữa bước, giống như một con sói đang rình mồi.

Cậu vội nép mình lùi sang trái, mắt không ngừng nhìn về vị trí của ông, cậu lùi lại đến khi lưng đã đụng vào vách động mới dừng lại.

Hướng vấn thiên khi này không nhịn được nói: người không làm sao chứ?

Ông nhớ rõ khi hai người rơi xuống vách núi, mặc dù ông đã lấy toàn thân mình đỡ cho cậu, nhưng không tránh khỏi trên người bị thương tích, vậy mà trên người Ái Minh hiện giờ đến một vết xước cũng không.

Ái minh nhìn chằm chằm ông vẻ khó hiểu nói: ta thấy rất khỏe, không làm sao cả, lão đói sao, muốn ăn thịt ta sao?

Ông hừ lên một tiếng quát: vỡ vẫn, tiểu tử thật sự ngươi không làm sao?

Ái minh nhăn mày nói: thật sự!

Ái minh chỉ thấy lão không ngừng hô lên kỳ quái kỳ quái, khi này lão cũng không còn nhìn chằm chằm vào cậu nữa, cậu vút bụng mình, cảm giác đói bụng truyền khắp cả người.

Ông ta nhìn ái minh càng ngày càng trở nên hiếu kỳ lão hỏi: tiểu tử ngươi là gì với tên ưng khuyển kia.

Ái minh không hiểu ý ông hỏi lại: lão nói ai?

Ông ta cười hà hà đáp; không phải tên khốn Trấn Nam Vương kia thì thiên hạ nào còn có ai.

Ái minh nghe lão nói vậy thì tức lắm, Trấn Nam Vương đối với cậu và ca ca không tệ, lại thêm ông là phụ thân của chiêu tiên, dù ấm ức trong lòng nhưng cậu không dám cãi lại ông ta nửa lời, quả thật Trấn Nam Vương khắp thiên hạ kẻ nào mà không biết ông ta chính là ưng khuyển, bán nước. Kẻ bất trung bất Hiếu bất nghĩa như y cả thiên hạ không ai mà không xem thường.

Cậu mặt màu đỏ gắt nhưng một lời cũng không thốt ra nổi.

Lão thấy bộ dạng ái minh như vậy cứ ngỡ cậu thật sự là người thân cận với Trấn Nam Vương, lão liền mở miệng mắng chửi: ta thật phí công cứu ngươi mà, hậu duệ ưng khuyển rốt cuộc cũng chỉ là ưng khuyển.

Ái minh không tin lão cứu mình bèn nói: chính ngươi đã bắt ta và muội muội, ngươi lại còn dám tự nhận mình cứu ta hay sao?

Hướng vấn thiên không giải thích lão chỉ chằm chằm nhìn cậu trong mắt lão là sự chán ghét.

Ái minh cũng chẳng thèm lý tới lão, mũi cậu ngửi loạn lên, cậu hốt hoảng hô: trời đất, sao người của ta lại hôi thối như vậy chứ, nói rồi cậu vội vọt xuống ao nước mưa kia tắm rửa.

Hướng Vấn Thiên, ông nhìn liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn đôi chân đã bị phế bỏ của mình, nhất thời trở nên ngơ ngẩn xuất thần.

Đột nhiên ông nghe thấy ái minh hoảng hốt hét lớn: Minh châu của ta sao lại tan nát thành thế này rồi.

Hướng vấn thiên bị cậy phá quấy, tức giận nhìn qua, chỉ thấy trên tay của cậu đang cầm những mảnh vỡ của một quả cầu trắng tinh, còn cậu thì đang loay hoay ghép lại.

Trời, tại sao lại thiếu một mảnh chứ, ở đâu được cơ chứ, cậu loay hoay tìm loạn trong cái hang nhưng không tìm được mảnh vỡ còn lại.

Đây chính là quả cầu của Chiêu Tiên tặng, cậu vẫn luôn quý trọng không khi nào là không mang theo bên mình, nào ngờ khi cậu lấy ra xem thì phát hiện nó đã vỡ làm nhiều mãnh, cả quả cầu giờ chỉ còn lại hai phần, chia thành 6 mảnh nhỏ, mất gần một nửa khối, nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy phần còn lại ở đâu.

Bạch sư không nhịn được hỏi: đó là thứ gì vậy, chắc là của tên Trấn Nam Vương kia đoạt được của ai sao.

Cậu buồn bã đáp: vật này chính là của Chiêu Tiên muội tử cho ta. Vương gia nói, cha ta và ông đã kết tình kim lang, ông ấy đối với ta và ca ca ta không tệ, lão cũng đừng suốt ngày chê bai vương gia, không phải lão cũng là người của ma giáo sao, hành tung kỳ dị, thích lạm sát người vô cớ. Người trong chính phái ai nấy đều xem thường các vị.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.