Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước Khi Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 1408 chữ

Ăn xong bữa trưa,dọn dẹp mọi thứ gọn gàng,La Ngữ Yên leo lên giường đi ngủ trưa. Khắc Lai Kiệt cũng nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Buổi chiều,hai người mang thịt ra ướp muối rồi treo lên hong khô.Cô sẽ dẫn Khắc Lai Kiệt vào thung lũng chặt ít tre để làm lại lều cho luống rau.

Ở chung với hắn một thời gian đủ để cô biết ,Khắc Lai Kiệt là một người nói không nhiều nhưng thật thà.

Sáng nay tuyết rơi lớn đã làm lều rau của cô sụp đổ,may là rau chỉ bị ngã do tuyết phủ mà không hỏng .

“A Kiệt, ta cần chặt thêm một ít củi, xong ta dẫn ngươi đến một nơi,nhất định ngươi sẽ thích.” La Ngữ Yên vừa tìm dây vừa nói.

“Được a,ta giúp ngươi chặt.” Cầm dao đá trong giỏ lên,cho dù Yên Yên muốn làm gì hắn cũng sẽ giúp,không cần lý do.

Vén tấm mành da thú ở cửa hang lên,tuyết tuy đã ngừng rơi nhưng gió thổi từng cơn lạnh buốt,làm người ta không muốn bước chân ra ngoài.

Mới đầu đông mà đã lạnh như vậy ,có thể tưởng tượng được mùa đông ở đây khắc nghiệt như thế nào.

Hai người chọn một ít cây thấp bé để chặt,mỗi nhát chặt của Khắc Lai Kiệt đều hằn sâu vài thân cây,nhìn cũng biết sức của thú nhân mạnh cỡ nào.

“A Kiệt,như vậy là đủ rồi,trở về thôi.”

“Được.” Chặt khoảng bốn cây,cành cây gom lại để làm mái,thân cây thì làm cọc.

Khắc Lai Kiệt mỗi bên vác hai thân cây to thêm một ít cành cây đi trước mở đường,thỉnh thoảng để ý La Ngữ Yên. “Yên Yên,đường khó đi,ngươi đi theo bước chân của ta,cẩn thận ngã.”

“Được,ngươi cũng chú ý đằng trước đi,đừng quay đầu mãi thế,ta sẽ đi cẩn thận mà.”

La Ngữ Yên đi theo sau, tay ôm một đống cành lá,vừa đi vừa chú ý bước từng bước trên tuyết .Tuyết rơi rất dày,mỗi bước chân ngập qua bắp chân, đi như vậy rất khó khăn.

Đợi hai người về đến hang động,đôi ủng dưới chân đã ướt đẫm.La Ngữ Yên vội bốc tuyết cho vào ống tre đem lên đun nước nóng ngâm chân cho bớt lạnh.

“A Kiệt,lại đây ủ chân cho bớt lạnh trước đã.”

“Được a.” Vội tháo bỏ đôi ủng La Ngữ Yên may cho,rồi cẩn thận treo xa đống lửa để hong khô.Đây là món quà đầu tiên Yên Yên tặng hắn,nếu không phải sáng nay thấy tuyết rơi nhiều,Yên Yên lại bắt phải đi,thì hắn mới luyến tiếc mang ra dùng.

Đợi hai người ủ ấm xong ,Khắc Lai Kiệt vác theo củi gỗ theo sau La Ngữ Yên đi vào sâu hơn trong hang động.Đến bây giờ hắn mới biết hang động này có thể đi thông ra chỗ khác,mọi khi bên trong vừa tối vừa hẹp,hắn còn tưởng nơi này Yên Yên không dùng đến do quá bé.

Đi được một lúc thì đến cửa ra vào,ở cửa được La Ngữ Yên che một tấm da thú chống gió lạnh thổi vào từ hôm đầu tiên tuyết rơi.

Lúc thung lũng xinh đẹp đập vào mắt,Khắc Lai Kiệt kinh ngạc đến ngây người.Tuy bây giờ thung lũng chỉ một màu trắng xóa nhưng nó cũng mang một vẻ đẹp riêng.

Từng bông tuyết bay bay,những hàng cây phủ đầy tuyết như thể chúng sinh ra đã vậy,mặt băng trên sông đã rất dày,phản chiếu một màu xanh trong vắt.Cứ như hai người đang ở trong truyện cổ tích vậy.

“Yên Yên ,nơi này thật đẹp.”

“Đúng vậy,bây giờ toàn một màu trắng thôi,ngươi phải đợi mùa xuân nơi đây mới thực sự đẹp.Cũng là ta tình cờ mới phát hiện,trong đây lại không có dã thú,rất an toàn.”

Dẫn Khắc Lai Kiệt đến luống rau hẹ, “A Kiệt,chúng ta cần phải sửa lại cái dàn,nó sắp đổ rồi,sợ là không chống được đợt tuyết rơi mới.”

“Được,ta giúp ngươi làm.”

Dỡ dàn cũng xuống làm một cái mới chắc và cao hơn cho luống rau,bên trên phủ lớp cỏ khô cũ cùng hai lớp cành lá nhỏ,xung quanh bao thêm lá cây vào dày hơn để giữ ấm,chỉ để lại một lối đi bằng hai người.Vậy là một cái nhà lá trồng rau đã xong.

Trời vẫn chưa tối,La Ngữ Yên bèn dẫn Khắc Lai Kiệt đi tham quan thung lũng,từ rừng tre đến vách đá nơi có các loại dược liệu trị thương,cả mấy cây hạt dẻ con cô trồng giữa thung lũng...

Đến khi trở lại hang động,cả hai người đều sắp thành người tuyết rồi.

Nấu nước gừng uống xua đi khí lạnh, hai người bắt tay vào nấu cơm.Tối nay cô sẽ làm trứng tráng hẹ,thịt hầm hạt dẻ,nấm xào,thịt viên sốt tương,và thịt nướng-món ăn chính của Khắc Lai Kiệt.

Khắc Lai Kiệt vừa lật thịt nướng vừa nói: “Yên Yên, ta hiện tại đã săn được Ma Đạt thú rồi, cần phải trở lại bộ lạc trước khi trận bão tuyết đầu tiên đến.”

Nghe Khắc Lai Kiệt phải đi,trong lòng La Ngữ Yên dâng lên một trận mất mát. Khắc Lai Kiệt và cô khác nhau,hắn có thân nhân,có bộ lạc ,không thể cứ mãi ở đây với cô được. Nhưng ở chung với nhau một thời gian vậy rồi, cô thật không nỡ để hắn đi.

Tay vẫn tiếp tục đảo đồ ăn, dùng giọng điệu không sao cả nói: “Ngươi phải đi rồi sao?”

“Đúng vậy,Yên Yên ngươi nguyện ý cùng ta trở về bộ lạc không?” Nhìn La Ngữ Yên trước mắt đang nấu cơm, Khắc Lai Kiệt cẩn thận hỏi.

Suy nghĩ bị đánh gãy, ngẩng đầu thấy ánh mắt đầy chờ mong lại mang theo bất an của Khắc Lai Kiệt, thu hồi ánh mắt. Trong lòng nghĩ nếu A Kiệt không thể lưu lại cùng cô vậy thì cô chỉ có đi tới bộ lạc cùng hắn thôi. Là do con người là động vật quần cư, cô lại còn phải tìm phụ thân thân thể này nữa,chứ không phải cô luyến tiếc hắn đâu...hứ.

Bất quá nếu trở về bộ lạc cùng Khắc Lai Kiệt, La Ngữ Yên bỗng cảm thấy hơi lo, bây giờ cô là người cá đã biến mất bao nhiêu năm rồi, chỉ sợ ở trong bộ lạc bị lộ sẽ dẫn đến họa sát thân .Lúc trước gặp được người trong rừng rậm vui mừng quá mà cô quên mất điều này.

Mang tâm tình thấp thỏm hỏi Khắc Lai Kiệt: “Trở về bộ lạc cùng A Kiệt sao, nhưng lâu rồi không ở chung với mọi người, ta hơi sợ.”

Khắc Lai Kiệt đứng lên ôm bả vai La Ngữ Yên, “Ngươi yên tâm đi, mọi người trong bộ lạc đều rất nhiệt tình hiếu khách, trong bộ lạc cũng có rất nhiều người từ các bộ lạc khác chuyển đến,vì vậy ngươi không phải lo mọi người không thích ngươi. Với lại, Yên Yên, ngươi xem ngươi còn nhỏ như vậy, một người ở rừng rậm rất nguy hiểm, ta cũng không yên tâm, không bằng ngươi cùng ta về bộ lạc đi, được không?.”

La Ngữ Yên nghe đối phương nói liên tục, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy ra toàn thân. Ngẫm lại cũng không có gì phải lo, tệ nhất là cô tìm một hòn đảo nhỏ cách xa mặt đất để sống thôi. Quay sang nhìn vào ánh mắt sáng như sao của nam nhân đằng sau, cảm nhận ấm áp từ Khắc Lai Kiệt mang lại, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng, “Được, ta trở về cùng ngươi.”

Vốn còn tưởng phải thuyết phục La Ngữ Yên một thời gian, không ngờ lại nghe được lời đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng nhất thời khai hoa, kìm lòng không được ôm chặt La Ngữ Yên, xoay vòng vòng.

“Yên Yên đáp ứng ta về bộ lạc rồi,Yên Yên đáp ứng rồi,đáp ứng rồi.”

Khắc Lai Kiệt cười vui vẻ như vậy làm cho La Ngữ Yên cũng cao hứng theo, không nghĩ đến lực ảnh hưởng của cô với nam nhân này lại lớn như vậy.

Ánh chiều tà chiếu vào thân ảnh hai người đang ôm nhau. Một ngày mới lại cứ như vậy trôi đi trong niềm vui của ai đó.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.