Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn Đồ Hồi Bộ Lạc

Tiểu thuyết gốc · 1446 chữ

Nếu đã quyết định về bộ lạc trước khi trận bão tuyết đầu tiên đến,như vậy cũng nên thu dọn mọi thứ chuẩn bị lên đường,dù sao Dực Hổ bộ lạc cách Hắc Sâm rừng rậm rất xa,cho dù Khắc Lai Kiệt phi hành không ngừng nghỉ cũng mất hơn 20 ngày đi đường.Vì thế từ khi quyết định đi thì hai người đã bắt đầu phân công làm việc.

La Ngữ Yên đan thêm vài cái giỏ to để đựng đồ, làm thêm hai cái nón che tuyết, cho mỗi người thêm hai đôi ủng,hai cái áo choàng,hai đôi bao tay..

Khắc Lai Kiệt thì thu thịt khô vào giỏ tre,lót một lớp tuyết bên ngoài tránh mùi thịt dẫn dã thú đến,để như vậy giỏ thịt sẽ nặng hơn nhưng hết cách rồi,La Ngữ Yên không thể bỏ lại số thịt này được.

Nấm,hạt dẻ,hoa quả, thì đặt chỉnh tề trong giỏ ,rau củ thu gặt hết chỉ để lại gốc cho chúng phát triển tiếp. Dù sao cũng phải rời đi,cô không biết ở bộ lạc có thể tìm lại được những thực vật này không.

Còn da thú ,quần áo,dụng cụ đi săn thì cô sẽ cầm.Đây đều là tài sản cô tích cóp được,đợi lúc đến bộ lạc sẽ đem mấy thứ này để vào nhà mới.

Mặc dù Khắc Lai Kiệt cam đoan tộc nhân trong bộ lạc rất nhiệt tình hiếu khách,nhưng đối với cô đấy là một địa phương xa lạ.Chính cô cũng nên mang theo một vài thứ bên người coi như lo trước khỏi họa.

La Ngữ Yên một bên suy nghĩ,một bên đem hạt dẻ nhét đầy ống tre.

Lương thực đi đường cũng lên chuẩn bị chu đáo,La Ngữ Yên đem thịt khô chiên lên làm đồ ăn vặt.Còn có trứng thì làm trứng muối,trứng trà.Hạt dẻ cũng làm thành hạt dẻ nướng,hạt dẻ rang,còn đặc biệt nghiền hạt dẻ thành bột,có thể nấu nước uống ,cũng có thể làm bánh.Bánh hạt dẻ rất dinh dưỡng,giúp lợi khí,cung cấp vitamin,tinh bột, nâng cao sức khỏe lá lách,tăng cường thể chất.

Chuẩn bị xong hết đồ ăn,hai người lại ở trong hang động càn quét,nào là da thú,các loại đồ ăn,vũ khí,miễn sao có thể dùng được thì hai người đều muốn mang đi hết.

Nghĩ nghĩ ,La Ngữ Yên đem một số vật dụng nặng không dễ mang đi để lại ,nhỡ may sau này còn có cơ hội quay lại đây,đào một cái hầm gần vách đá trong thung lũng.Sau đó đem bùn đất cẩn thận che lại cái hầm.

Khắc Lai Kiệt nhìn động tác của cô,trong lòng biết rõ Yên Yên còn luyến tiếc nơi này,kỳ thật nơi đây rất tốt lại an toàn,hắn cũng muốn sống ở đây,nhưng hắn không thể bỏ bộ lạc của mình xuống được.Hơn thế nữa,nơi đây là lần đầu tiên hắn gặp Yên Yên,rất có ý nghĩa để kỷ niệm.Có lẽ sau này có cơ hội,hắn sẽ mang cô trở lại đây.

“Yên Yên,đợi sau này có cơ hội,ta mang ngươi quay lại đây.”

“Được,có cơ hội lại trở về.” La Ngữ Yên vừa ngắm lại một lượt quanh hang động,vừa trả lời.

Hai người bận rộn thu dọn mọi thứ rất nhanh đã mất năm ngày.La Ngữ Yên ra đun nước đổ đầy mấy ống tre,rốt cục ngày xuất phát cũng đến.

Sáng sớm,hai người dậy sớm ăn sáng qua loa xong bắt đầu chuyển hết đồ đạc ra ngoài cửa động,Khắc Lai Kiệt bắt đầu biến thân,trong nháy mắt,bạch mao lão hổ liền xuất hiện ở trước mặt La Ngữ Yên.Chỉ thấy nó rung đùi đắc ý,dáng điệu ngây thơ khả ái ở trước mặt La Ngữ Yên lấy lòng cọ cọ.Sau đó cúi đầu nằm sấp xuống,chờ La Ngữ Yên leo lên. Tuy đã nhìn thấy hình thú của Khắc Lai Kiệt rồi nhưng giờ phút này nhìn lại hiệu quả rung động như cũ, nhìn lớp lông này mà xem,mềm mại, mượt mà, sờ vào là không muốn buông tay ra.

La Ngữ Yên đem tất cả hành lý đều cột vào trên lưng Khắc Lai Kiệt,quay đầu nhìn bộ dạng cúi đầu thuần phục của lão hổ trước mặt cô,trong lòng nhất thời vui vẻ.Không nghĩ tới ở hiện đại cô chỉ cưỡi bé hồng gần 4000 tệ,nhưng ở tại thế giới thú nhân này cô lại có hẳn một bạch mao lão hổ - động vật được bảo tồn quốc gia-làm tọa kỵ,hơn nữa lão hổ còn đi được dưới đất,bay được trên không,ngẫm lại khiến người ta hưng phấn a.

Chật vật leo lên lưng lão hổ,nhìn tấm lưng rộng lớn này La Ngữ Yên cạn lời, lão hổ cao 4-5m thì lưng cũng rộng tầm 2m, như vậy làm sao ngồi được đây. Bất đắc dĩ cô phải nằm sấp xuống ,hai tay túm chặt lông của lão hổ.

“Đi thôi A Kiệt.”

“Gràooooo...!” Tiếng hổ gầm từ cao tới thấp,dần dần vang vọng núi rừng. Bạch mao lão hổ giang hai cánh,đạp chân sau,toàn bộ thân thể bay lên trời.

La Ngữ Yên túm chặt lông lão hổ, hai gò má ửng hồng vì hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô được bay lên trực tiếp như vậy, ghé đầu vào lớp lông trắng tinh của lão hổ, La Ngữ Yên nhìn Hắc Sâm rừng rậm bên dưới cách ngày càng xa, cô mới cảm nhận được cánh rừng này to lớn nhường nào, hai người bay trên không nhìn xa chỉ như điểm đen nhỏ trên nền tuyết trắng.

Nhìn lại nơi ở một lần nữa, tuy không nỡ nhưng cô càng mong chờ tương lai sắp tới. Có lẽ sắp tới có A Kiệt làm bạn bên cạnh, cô sẽ không cô đơn nữa. Nghĩ như vậy, La Ngữ Yên vùi mình sâu vào tầng lông trắng ,trên mặt nở ra tươi cười sáng lạn.

Tuy Khắc Lai Kiệt đã khống chế tốc độ bay chậm lại rồi, nhưng La Ngữ Yên vẫn cảm nhận được gió lạnh tạt qua mặt vừa buốt vừa rát,cố chịu đựng cho đến lúc dừng lại nghỉ ngơi, tay chân La Ngữ Yên gần như không còn cảm giác nữa rồi. Thời tiết này thật sự không thích hợp phi hành mà.

“Yên Yên, tay ngươi lạnh quá. Xin lỗi, đều là tại ta, ngươi ngồi đây nghỉ ngơi đi, ta đi nhóm lửa.” Khắc Lai Kiệt hoảng hốt, vội nhóm lửa sưởi ấm cho La Ngữ Yên.

“A Kiệt ngươi cho ít gừng vào nước đun lên đi, uống nước gừng để xua đi cái lạnh, tránh bị bệnh.” Không phải cô không muốn làm đâu, do tay chân run lẩy bẩy hết rồi, đành bất đắc dĩ nhờ vả Khắc Lai Kiệt làm hộ vậy.

“Được, cần lấy gì Yên Yên cứ bảo ta, ta đi lấy, Yên Yên ăn tạm mấy thứ này cho đỡ đói, ta đi nướng thịt.” Đưa đồ ăn vặt cho La Ngữ Yên, Khắc Lai Kiệt cầm thịt khô đi nướng. Là hắn không nghĩ cẩn thận, thời tiết lạnh giá như vậy mà chở Yên Yên bay cao, làm Yên Yên bị lạnh.

Nhìn Khắc Lai Kiệt vừa nướng thịt vừa tự trách đằng kia, La Ngữ Yên thấy hơi đau lòng, “ A Kiệt, ta chỉ sợ lạnh hơn người bình thường một xíu thôi, ngươi cũng không biết mà, bây giờ đã không sao rồi, buổi chiều chúng ta bay trong rừng cây thôi, được không?”

“Được.”

Nghỉ ngơi xong, hai người tiếp tục lên đường, vì sự cố lúc sáng, bây giờ bạch mao lão hổ bay rất cẩn thận. Nhành cây và chướng ngại vật trước mặt, không phải bị móng vuốt của hắn vỗ gãy thì chính là trực tiếp đi đường vòng. Đã đi được một đoạn đường rất xa rồi, ngay cả góc áo La Ngữ Yên cũng chưa bị kéo rách.

Tuy rằng không tính là di chuyển cực nhanh, nhưng tốc độ phi hành của Khắc Lai Kiệt vẫn rất nhanh, dọc đường đi hai người không trao đổi gì với nhau. Một người im lặng phi hành, một người lẳng lặng nằm úp sấp ngắm phong cảnh. Hình ảnh này rất hòa hợp cũng rất xinh đẹp.

Bay trong rừng hơn mười ngày cuối cùng cũng ra khỏi Hắc Sâm rừng rậm, nhìn lại cánh rừng kia, La Ngữ Yên lệ rơi đầy mặt, nếu lúc trước cô vẫn cố tìm đường ra khỏi rừng, không biết phải di chuyển bao lâu chứ, có khi chết đến xương cốt cặn bã không còn cô cũng không ra được mất.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.