Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Phát

Tiểu thuyết gốc · 1909 chữ

Đến hôm xuất phát, trời chưa sáng La Ngữ Yên đã dậy chuẩn bị lương khô mang đi, cô còn chuẩn bị sẵn gia vị nấu nướng vào một cái túi nhỏ đeo bên hông.

Chuyến đi lần này, trừ La Ngữ Yên và Khắc Lai Kiệt ra, có thêm năm thú nhân và một cái đuôi là Khả Lan, cô bé bám theo đại ca Ngã Đạt năn nỉ cả ngày mới nhận được sự đồng ý. Tất cả mọi người đều là thanh niên trai tráng, nhìn như chuyến đi thám hiểm rừng vậy.

“A Đạt, nhớ chắm sóc muội muội con, nếu không tìm thấy đồ cần tìm thì phải sớm trở lại. Ở bên ngoài lâu không an toàn, ta sẽ lo lắng.” Bạch Hy đứng ở lối vào dặn dò lo lắng dặn dò, “Cả con nữa tiểu Kiệt, nhớ bảo vệ tốt cho tiểu Yên.”

Khả Lan ôm tay Bạch Hy an ủi: “Mẫu thân cứ yên tâm đi, người còn không biết khả năng của hai ca ca sao. Vả lại Yên Yên tỷ đảm bảo chỉ đi vài ngày thôi mà, sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Đúng không tỷ tỷ?” nói xong còn nháy mắt với La Ngữ Yên.

La Ngữ Yên buồn cười, không thèm để ý ám hiệu của con bé: “Dì Bạch yên tâm đi, chúng con không đi xa đâu, nếu đi ba bốn ngày vẫn không tìm được sẽ quay về liền.”

“đúng vậy, người yên tâm đi, chúng cháu sẽ chăm sóc cho hai giống cái mà.” Một thú nhân cũng lên tiếng đảm bảo.

Bạch Hy đến đây mới bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, ta cũng chỉ nhắc vậy thôi. Mấy đứa lên đường đi kẻo muộn.”

“Tạm biệt dì Bạch.”

“Tạm biệt mẫu thân.”

“Chúng con đi đây ạ!”

Khắc Lai Kiệt biến thân thành bạch hổ chở La Ngữ Yên, Ngã Đạt cũng biến thân thành một con hắn hổ chở Khả Lan. Mấy thú nhân cũng biến thân hết, có một con gấu đen, một sư tử, một con đại hôi lang (sói xám lớn) và một con báo hoa mai.

Cả đội cùng phóng vụt, khuất bóng vào trong rừng cây. Cứ đi không mục tiêu cũng không không ổn, La Ngữ Yên nghĩ đến vài đặc tính sinh trưởng của nó, tre thường mọc ở các vùng núi phía nam, nơi có khí hậu ấm áp và ẩm ướt, . Nhất là nó lại có đặc tính sống quây quần thành rừng, cũng rất dễ tìm.

Vì vậy cô vỗ vỗ lên người Khắc Lai Kiệt: “ A Kiệt, cây tre thường sống ở những nơi có khí hậu ấm áp và ẩm ướt, ngươi tìm xem trong rừng có nơi nào không khí mùa hạ dễ chịu không quá nóng xem xem có tìm được không hoặc cũng có thể ở ven sông hồ lớn. Ngươi từng nhìn thấy hình dạng của tre ở trong thung lũng rồi đó, có lẽ ở đây nó có thể nhỏ hơn.”

Lão hổ dưới thân lắc lắc đầu ý là đã nghe được lời nói, cô mới yên tâm, sáng nay dậy sớm, bây giờ La Ngữ Yên có chút buồn ngủ, vì thế cô ghé vào bộ lông mềm mại của bạch hổ đi vào giấc ngủ.

Buổi trưa, mọi người dừng lại nghỉ ngơi tại một con suối nhỏ, nơi đây vẫn nằm trong phạm vi săn bắn của bộ lạc nên các thú nhân rất quen thuộc địa hình nơi đây. Người đi săn thú, người đi tìm củi đốt, dọn dẹp sạch sẽ một khoảng đất trống nhỏ đủ để có chỗ nghỉ tạm.

“Giống cái, ta nghe nói ngươi biết cách làm đồ ăn rất ngon, hay trưa nay người làm cho chúng ta ăn thử đi. Cần thứ gì cứ nói, chúng ta đi săn cho, đúng không Khắc Lai Kiệt?” Một thú nhân có hình thể là một con xám lên tiếng.

“Đúng vậy, đúng vậy. Mỗi lần đi săn Kiệt đều ngồi khoe khoang, làm chúng ta thèm lắm rồi.” Một thú nhân có hình thể là sư tử cũng chen vào.

La Ngữ Yên ngó nhìn Khắc Lai Kiệt, thấy hắn còn đang cười hớ hớ ở kia liền vô ngữ, “Được chứ, trưa nay trổ tài cho mọi người.”

“Trổ tài?”

“Đây là từ ngữ ở nơi ta sống, ví dụ như các ngươi săn thú giỏi, ta biết làm đồ ăn giỏi hoặc ai giỏi một việc gì đó thì gọi là tài nghệ, ở đây trổ tài nghĩa là ta làm đồ ăn cho các ngươi xem đó.” La Ngữ Yên giải thích.

“Yên tỷ, nơi tỷ ở thật nhiều từ kỳ lạ a.” Khả Lan trầm trồ.

“Đúng vậy, lúc nào có thời gian ta dạy muội biết.” La Ngữ Yên cười nói.

Khả Lan sờ sờ đầu : “Ta sợ ta không nhớ được đâu, nghe có vẻ khó nha.”

“Không sao, muội có thể học từ từ mà, nếu muội muốn thì ta dạy muội viết chữ. Như thế muội chỉ cần ghi chép lại là được.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn La Ngữ Yên: “Ngươi/Tỷ biết viết chữ sao?”

La Ngữ Yên nhìn bọn họ: “Biết a, ở chỗ của ta ấu tể sáu tuổi đã được cho đi học chữ rồi. Nhưng ta không biết là chữ ở đây giống chỗ của ta không thôi.”

Một câu bâng cua như vậy lại làm mấy người ngồi đây vô cùng khiếp sợ, phải biết là ở trong bộ lạc chỉ có tư tế mới biết chữ, chữ viết đó chỉ được truyền qua các đời tư tế, và chỉ tư tế được chọn mới có thể học được chữ, chữ viết đó được các tư tế dùng để ghi chép lại lịch sử bộ lạc, từ chuyện bé đến lớn để truyền lại cho đời sau. Không ngờ bây giờ họ lại nghe được bộ lạc của La Ngữ Yên ai ai cũng được học chữ, như vậy chắc đó phải là một bộ lạc rất mạnh và to lớn mới làm được như vậy. Nếu họ có cơ hội đến đấy thì tốt biết bao!

Khả Lan kích động ôm lấy La Ngữ Yên lắc lắc: “Muội muốn học, muội muốn học. Tỷ dạy cho ta đi, nhất định ta sẽ học chăm chỉ mà.”

“Được rồi, ta sẽ dạy mà. Đừng lắc nữa.” La Ngữ Yên bị lắc đến choáng váng, vội vàng đồng ý. Thật ra cô muốn dạy họ chữ từ lâu rồi kia, nhưng chưa có cơ hội mở miệng để hỏi thôi.

Một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm từ bên cạnh khiến La Ngữ Yên đành phải quay sang : “A Kiệt, ngươi sao vậy?”

Khắc Lai Kiệt ghế đầu lại nói nhỏ với giọng u oán: “Ta cũng muốn học viết chữ. Ngươi dạy ta đầu tiên được không? Yên Yên.”

À thì ra thú nhân này ghen tỵ vì không phải người học đầu tiên. La Ngữ Yên buồn cười nhìn đầu hắn đang giả vờ làm nũng cọ cọ vai cô. Cũng giả vờ chụm đầu lại nói nhỏ: “Được rồi, được rồi, ta sẽ dạy ngươi trước tiên. Mấy ngày này, lúc nào dừng lại nghỉ ngơi ta sẽ dạy cho ngươi. Được chưa?”

Khắc Lai Kiệt kích động ôm chầm lấy cô rồi buông ra chạy đi, chỉ để lại một câu: “Ta đi săn gà đuôi dài cho ngươi.” Rồi mất hút.

La Ngữ Yên ngượng đỏ mặt trước cái nhìn của mấy người còn lại, vội chỉ huy hai thú nhân là Đạt Nhĩ và Già Kha làm một cái bếp đơn giản gần bờ suối, cô thì dẫn Khả Lan đi tìm nấm và rau dại.

Bữa trưa là những món đơn giản dễ làm: Gà ăn mày, thịt nướng, gà nướng, bánh bao thịt và củ thứ thứ nướng. Các món đối với mấy thú nhân ngồi đây đều là mỹ vị, nhất là món gà ăn mày rất được hoan nghênh, sáu thú nhân ăn xong hai con gà đuôi dài dài 1m5 vẫn còn thèm.

Mấy thú nhân lần đầu thấy cách nướng thịt mới mẻ của La Ngữ Yên cũng tấm tắc khen, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sát mỏng miếng thịt ra để nướng, đối với họ chỉ cần được ăn no bụng là đã tạ ơn Thú Thần rồi. Nên khi nướng thịt đa số sẽ để cả con hoặc xiên cả tảng thịt rồi sát muối bên ngoài để nướng, nên bao giờ vị cũng ngoài mặn trong nhạt.

Còn Khả Lan, cho dù cô bé ăn qua nhiều lần món ăn do La Ngữ Yên nấu rồi nhưng cô bé vẫn tranh cả thịt nướng của thú nhân.

Ăn được bữa no nê nóng hổi, các thú nhân càng gắng sức cho chuyến đi lần này, mới đầu đồng ý đi chỉ vì Ngã Đạt gọi. Sau, bây giờ họ càng muốn đi để được ăn mỹ vị, dù đi lâu hơn thời gian đã định trước họ cũng vui.

"Không ngờ đồ ăn giống cái nấu lại ngon như vậy! Trước kia còn không tin lời Kiệt là có đồ ăn mỹ vị, bây giờ chúng ta tin rồi." Đạt Nhĩ ngồi dựa vào gốc cây cười nói.

"Đúng vậy đấy. Lúc đó Kiệt khen đồ ăn có bao nhiêu mỹ vị, lại không mang cho chúng ta ăn, bị chúng ta chê cười một trận." Già Kha cũng tới góp vui. Lúc đó mọi người ai mà tin được lời nói của Kiệt chứ, y khen món ăn giống cái nấu như mỹ vị nhân gian chỉ cần ăn thử một lần là không bao giờ quên. Còn ngon hơn quả thịt Oa oa thú, mọi người chưa ăn bao giờ nên đều không tin, cho là Kiệt muốn theo đuổi giống cái mới khen như vậy. Vì mấy thứ thịt hoặc rau dại này các giống cái và bán thú nhân trong bộ lạc có nấu bằng nhiều cách khác nhau cũng chưa làm ra món ăn được gọi là mỹ vị nhân gian mà Kiệt nói.

Dựa vào đặc điểm La Ngữ Yên cung cấp về tre, Ngã Đạt đã xác định được phương hướng cần đi, hắn là người có nhiều kinh nghiệm nhất trong các thú nhân ở đây. Cũng mấy lần đi đổi muối và tham gia họp chợ nên đường đi trong rừng rậm A Đát đối với hắn rất quen thuộc. Nhưng tìm một nơi có khí hậu ấm áp ẩm ướt trong rừng cũng không phải dễ, cho dù tìm được cũng không nhất định sẽ có cấy tre sinh trưởng ở đó.

Cả đội đi trong rừng bốn ngày vẫn không có thu hoạch gì, la Ngữ Yên cũng cảm thấy có chút nản chí. Nơi đây cô chỉ tìm được một số trái cây mới lạ, tìm thêm được vài loại thảo dược nữa cũng không nhìn thấy bóng của một cây tre nào cả.

Hôm nay cả đội gặp trời mưa to, hiện đang ở trong một cái hang động để trú mưa. La Ngữ Yên hỏi Ngã Đạt: “Đại ca, huynh còn biết nơi nào nữa không? nếu không tìm được thì đợi trời tạnh mưa chúng ta đành trở về thôi.”

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.