Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trồng Cây

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Một đêm vô mộng.

Hôm sau, Khắc Lai Kiệt dậy từ sớm ra ruộng rau tiếp tục xới đất. La Ngữ Yên thì cùng với Bạch Hy đi tìm rau dại.

Đích đến của hai là mảnh rừng thấp trong khu vực an toàn, nơi đó chủ yếu là khu vực dành cho các giống cái và bán thú nhân hái rau, hái trái cây nên rất nhiều rau dại. Đây là lần đầu tiên La Ngữ Yên đến, khi nhìn thấy cả mảnh rừng cây ở ngay trước mặt, cô mới vỡ lẽ vì sao lại gọi là rừng cây thấp.

Bước chân vào rừng cây này giống hệt như được bước chân vào rừng cây ở trái đất. Những cái cây này đối với thế giới thú nhân công nhận là thấp thật.

Những loại cây ở đây đối với La Ngữ Yên vẫn rất xa lạ, chúng đang ra hoa, trong không khí tràn ngập hương hoa. Trong rừng thấp thoáng vài bóng dáng các lão nhân hoặc bán thú nhân hoặc giống cái đang cúi đầu đào rau dại.

Trên đất rau dại sinh sôi nảy nở rất nhiều, La Ngữ Yên nhận ra được vài loại thường thấy, hai người chọn một góc mọc nhiều rau nhất để đào rau. La Ngữ Yên không trọn mấy loại rau thường thấy ở đây, cây con chủ yếu cô đào là măng tây, cải bẹ xanh, tỏi, gừng, hẹ ..v...v

“Bạch Hy, hôm nay đi đào cây con à?” Một bán thú nhân đang hái rau nhìn thấy hai người liền lại gần chào hỏi.

Bạch Hy ngẩng đầu lên nhìn, “Hạ Kỳ!”

Bán thú nhân tên Hạ Kỳ lại gần, ngó ngó La Ngữ Yên rồi tươi cười hỏi: “Đây chắc là tiểu Yên mà Kiệt mang về đúng không? ta có được nghe Bạch Hy nói về con rồi, rất vui được gặp con.”

Bạch Hy cũng lên tiếng giới thiệu: “tiểu Yên, đây là bạn thân của ta- Hạ Kỳ, con cứ gọi là Hạ thúc thúc là được, tay nghề của Kỳ rất tốt. Đợi về ta dẫn con đến nhà y mua mấy bộ quần áo mùa hạ về.”

La Ngữ Yên ngượng ngùng cười: “Chào Hạ thúc, con tên La Ngữ Yên, rất vui vì được gặp thúc.”

Hạ Kỳ nhiệt tình cầm tay La Ngữ Yên, vừa ngắm nhìn vừa nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Tay nghề may quần áo của ta rất tốt, đợi lát nữa về đến nhà ta, ta đưa cho con mấy bộ. Nhìn bộ dạng đáng yêu như vậy mà, thật đáng thương! Tiểu Yên à! Bây giờ con đến bộ lạc chúng ta rồi thì con yên tâm, mọi người đều thân thiện lắm, có việc gì cần giúp thì cứ đến bảo ta. Nếu Bạch Hy đã coi con là người nhà rồi, thì ta cũng sẽ coi con là người nhà của ta. Ta nghe nói con đang tìm phụ thân đúng không? Không cần tìm nữa, đồ không có trái tim, không có lương tâm như vậy làm sao có thể có được một giống cái đáng yêu như con quan tâm chứ. Con hãy coi như phụ thân con bị dã thú ăn thịt chết trong rừng rồi đi.” Một ý nghĩ chợt lóe lên, Hạ Kỳ liền nói ra luôn: “Hay con về làm con của thúc....”

Bạch Hy nhanh chóng cắt lời hỏi Hạ Kỳ: “Được rồi, sao ngươi lại ở đây một mình, không dẫn theo Bội Đa sao?” bà cũng sắp bị Hạ Kỳ nói cho choáng váng rồi, nếu không ngắt lời thì không biết y còn có thể nói gì nữa.

Hạ Kỳ thành công bị dời sự chú ý, chỉ về đằng sau nói: “Có theo a, đang chạy ở đằng kia kìa, nhóc này chảy nhảy ác lắm, một lát mệt rồi là quay lại liền.”

La Ngữ Yên được cơ hội thở phào nhẹ nhõm, Hạ thúc công nhận là công lực thâm hậu a, nói mà không cần nghỉ luôn. Cô nhận ra được những điều Hạ thúc nói rất chân thành thật lòng, vì thế nên khiến La Ngữ Yên rất cảm động và chân trọng tình cảm của Hạ thúc dành cho mình.

Hạ Kỳ không thấy bóng dáng của ấu tể nhà mình đâu nữa liền hơi lo lo, vội nói với Bạch Hy: “ta đi tìm Bội Đa đây, không biết lại chạy đâu rồi.” Xong quay sang La Ngữ Yên: “tiểu Yên nhớ sang nhà thúc nhé, về thúc nhất định sẽ may cho con bộ quần áo đẹp nhất....” lời chưa nói xong đã thấy bóng dáng Hạ Kỳ chạy đi mất rồi.

Bạch Hy vỗ tay La Ngữ Yên an ủi, sợ con bé bị dọa: “con đừng để lời nói của Hạ Kỳ làm bị dọa nha. Y là như vậy đấy, đầu óc hơi đơn giản, có gì nói đó, rất nhiệt tình với mọi người, chỉ là tác phong hơi vội vàng, lại nói hơi nhiều thôi.”

Cái này thì La Ngữ Yên đã nhìn ra, nhưng cô vẫn phải cảm thán : “Con không để ý đâu, thúc ấy là người tốt. Những lời đó đều là quan tâm con mà, con hiểu.”

Biết con bé hiểu, Bạch Hy cũng yên tâm, chỉ sợ con bé quá quan tâm phụ thân, người khác lại nói xấu phụ thân như vậy thì khó chịu thôi. Mà phụ thân của con bé aizzz... thật là!

“được rồi, chúng ta đào nhanh đi, còn mang cây về trồng không tiểu Kiệt lại đợi lâu.”

“Dạ.”

La Ngữ Yên vừa đào vừa chỉ cho Bạch Hy, hai người mất cả buổi sáng để đựng đầy giỏ toàn cây con, một số giống cây con La Ngữ Yên không tìm được ở đây, đành phải dẫn Bạch Hy đến dốc núi phía tây nơi lúc trước cô tìm được loại rau mơi để đào thêm cây con. Lúc mang được cây về đến ruộng trời đã giữa trưa.

Nắng buổi trưa không gắt như mùa hạ, không khí bây giờ vẫn còn hơi lạnh, thỉnh thoảng có thổi qua vẫn làm người co ro lại. Ánh nắng này vừa hay làm tăng nhiệt độ lên, vì vậy cho dù đang là giữa trưa vẫn có rất nhiều tộc nhân ra khỏi sơn động ngồi ăn cơm ngay trên cửa, để ánh nắng làm ấm cơ thể.

Đặt giỏ cây xuống gốc cây gần bờ ruộng, nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Khắc Lai Kiệt đâu.

“Tiểu Yên, ta mang cây về trước, chiều mà trồng xong sớm ta lại đây giúp con.”

“Vâng.”

La Ngữ Yên mang cây con xuống ruộng trong khi đợi Khắc Lai Kiệt quay lại. Hai mẫu đất La Ngữ Yên dành một mẫu trồng rau, đất đã được xới thành mười luống đất to và bốn luống nhỏ, sau đó lại đào thêm năm rãnh nữa. Trong đó hai luống rau trồng dưa cải (cải bẹ xanh), một luống trồng đậu khấu, mê điệt hương và đinh hương, hai luống trồng cây thứ thứ, hai luống trồng củ cải, cải trắng(cải thảo) và măng tây, ba luống trồng dâu tây vàng, thanh quả và dừa nước, đây là những loại cây leo hoặc mọc thành bụi nên trồng rất dễ. Còn riêng bốn luống nhỏ hơn cô dùng để trồng tỏi, gừng, hẹ.

Một mẫu đất kia La Ngữ Yên tạm thời để lại, cô còn muốn tìm ớt hoặc cây mía, hai thứ này đối với bất kỳ thời đại nào nếu không được trồng thì rất khó tìm.

“Yên Yên, lên ăn cơm.” Tiếng Khắc Lai Kiệt gọi to từ trên đường đi, La Ngữ Yên dừng tay, ghé qua con sông nhỏ bên cạnh rửa tay.

“Trưa rồi ngươi còn xuống ruộng làm gì, đợi ta ra ta làm cho. Đây ăn đi.” Đặt bát mì vào tay La Ngữ Yên, thêm một cái đùi gà rừng nướng. Con gà này lúc sáng xong việc sớm hắn chạy vào rừng bắt được, nó không phải gà đuôi dài to mà chỉ là con gà rừng nhỏ bình thường hay trở thành mục tiêu luyện tập săn bắt của bán thú nhân.

“ta đã chia sẵn cây con để trồng ở luống đất nào rồi, lát nữa ngươi cứ nhìn vào mà trồng thôi. Còn một mẫu đất kia ta muốn để lại, đợi lúc đi tìm tre xem có tìm được thực vật hữu ích nào không thì mang về trồng.” La Ngữ Yên kể suy nghĩ của mình cho Khắc Lai Kiệt nghe, tuy biết đất là của cô nhưng giờ hai người sống chung vơi nhau, vẫn bảo nói một tiếng cho biết.

“Nghe theo ngươi đi, chiều nay trồng xong rau là mai có thể nghỉ ngơi một ngày, lúc đó ta sẽ đi gọi đại ca với mấy người nữa.” thú nhân không thích ăn rau, đa số đều ăn thịt là chính. Nên việc Yên Yên muốn trồng gì, hắn không có ý kiến, vạn bất đắc dĩ, cây con không sống được thì sau này hắn sẽ chăm chỉ vào rừng hái rau dại cho Yên Yên đổi bữa là được rồi.

Hai người giải quyết bữa trưa xong nằm luôn tại chỗ nghỉ ngơi. Buổi chiều dậy lại xuống ruộng trồng rau, tưới nước là được.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.