Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây Con

Tiểu thuyết gốc · 1921 chữ

Thấy La Ngữ Yên cúi đầu ăn thịt gà, Khắc Lai Kiệt tâm tình rất tốt, cầm một miếng thịt sườn Tác Lộc thú đưa đến trước mặt La Ngữ Yên, “ta nướng thịt xong rồi, ngươi ăn trước đi.”

La Ngữ Yên cũng không khách khí, há miệng gặm một miếng thật to rồi ngước mắt nhìn Khắc Lai Kiệt, thấy nụ cười tươi rói của y mới ngượng ngùng cầm lấy miếng sườn nướng.

“Ta có hái một ít lá điệp để trong giỏ, ngươi lấy dùng rửa tay đi, bọt của lá điệp có thể tẩy được mỡ thú.”

Trong giở của cô không biết được Khắc Lai Kiệt thả vào một nắm lá đen bóng, chắc lá này là lá điệp mà hắn bảo.

La Ngữ Yên cầm vài cái lá ra bờ sông rửa sạch mỡ gà ở tay, cái lá này giống như xà bông vậy, chà xát lâu sẽ tạo bọt, xong còn có mùi thơm nhè nhè của hoa nhài nữa.

Rửa sạch tay xong quay lại, mấy thú nhân đã ăn gần hết, con gà được xẻ ra chia đều bây giờ xương cũng không còn, sườn hươu nướng cũng bị ăn sạch, chỉ còn lại nồi thịt hươu hầm củ sen được hầm chín mềm mấy thú nhân không động vào, để dành cho bốn ấu tể ăn.

Nhìn mọi người ăn uống ngon lành như vậy, La Ngữ Yên rất vui, đây coi như một loại khẳng định trù nghệ của mọi người đối với tay nghề của cô.

“Yên tỷ, gà bọc bùn này ăn ngon thật.” Miêu Miêu vừa liếm liếm ngon tay vừa khen.

“Đúng vậy, sườn nướng này ăn khác hẳn với nướng trực tiếp trên lửa.” Mạc Phong cũng cảm thán, hôm nay đi cũng Kiệt đúng là quyết định đúng đắn. Sau khi về hắn phải xin Kiệt cái được gọi là gia vị khi nướng thịt, đến lúc đi săn, nướng thịt có thể cho thêm vào, nhất định mấy thú nhân khác sẽ thèm nhỏ dãi.

“Canh hầm này cũng ngon, thịt được nấu mềm. Không như mẫu thân ta, chỉ nướng được thịt, lại còn vừa dai vừa cứng, chỉ có phụ thân mới thích ăn.” Nhạc Nhạc cũng lí nhí nói theo.

“Ta còn được ăn nhiều món ngon tỷ ấy làm rồi kia. Khác hẳn cách nấu của bộ lạc ta. Yên Yên tỷ nói đó là nhưng thứ ở bộ lạc của tỷ ấy.” Khả Lan cũng nhân cơ hội khoe khoang cho đồng bọn biết. Sau đó thu về được mọi ánh mắt hâm mộ.

Cường Hùng ít nói cũng nổi lên hứng thú với chủ đề này, “Vậy bộ lạc đó phải rất lớn mạnh, mới có nhiều đồ ăn ngon và các thứ kỳ lạ như vậy.” Hắn chưa gặp bộ lạc nào có những thứ mà La Ngữ Yên dạy cho mọi người, cho dù bộ lạc mạnh nhất trên thảo nguyên cũng chỉ có thứ gọi là đồ gốm được coi là vật quý. Còn các dụng cụ đựng được đan bằng cỏ khô hoặc tre, rồi đến cái được gọi là gia vị nấu ăn hoặc các kiểu quần áo mà La Ngữ Yên cho mọi người thấy thì hắn chưa từng nghe cũng như nhìn thấy.

“Ừ ừ! Ta cũng nghĩ vậy. Như quần áo tỷ ấy mặc mà xem, đẹp thật.”

Ba ấu tể ăn no căng bụng nằm tựa vào gốc cây tám chuyện với thú nhân, chủ đề chỉ có khen tay nghề của La Ngữ Yên rồi đến quần áo, bộ lạc...

Khắc Lai Kiệt trải xuống đất một tấm da thú, “Yên Yên, lại đây nằm nghỉ đi, mềm mại.” Nói xong nằm xuống một bên da thú, tư thế một bộ chờ ngươi nằm xuống.

Thú nhân cũng lần lượt trải da thú rồi nằm xuống, ngay cả Khả Lan cũng mang một tấm da thú vừa đủ cho ba ấu tể nằm, và đương nhiên không có phần của cô.

La Ngữ Yên xấu hô còn chưa hết đâu, bây giờ lại muốn nằm cùng nhau trước mặt bao nhiêu người, cô đi vài vòng rồi nhìn bãi cỏ xanh mơn mởn dưới chân, nghĩ sẽ có mấy con bọ, giun, kiến... có thể bò lên người nếu như nằm cỏ làm cô rùng mình. Đành bỏ qua cảm giác mất tự nhiên nằm xuống chỗ trống trên da thú.

“Ngươi ngủ một lát đi, ta ở đây rồi, không cần sợ.”

La Ngữ Yên cọ cọ mặt lên lớp lông xù xù, mũi ngửi thấy hương bị thanh mát của củ, vừa lòng nhắm mắt. Hiếm lắm mơi có dịp ngủ giữa bầu không khí thiên nhiên thoải mái, La Ngữ Yên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

La Ngữ Yên ngủ cũng không lâu lắm, nhìn hình ảnh cây cối xung quanh thì chắc cũng được một canh giờ. Có giấc ngủ trưa ngon lành, cảm giác thật là tốt, đặc biệt là trong hoàn cảnh thích ý. Có lẽ trên thế giới này có một người bạn tin tưởng nằm bên cạnh, nên La Ngữ Yên nằm ngủ bên cạnh A Kiệt cảm thấy rất an toàn, không sợ giống đực thú nhân sẽ làm gì mình.

Khắc Lai Kiệt và các thú nhân đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng, Mạc Phong còn lấy cả phiến đá nướng thịt mang về. Nhất là bên trong giỏ của cô còn có mấy củ sen được bọc lá để gọn gàng một góc : “Bây giờ chúng ta trở về sao?”

“Không phải các ngươi muốn đi hái nấm sao, giờ chúng ta trở về, đi tới mấy nơi có thực vật các ngươi muốn tìm rồi về. Chúng ta cũng muốn hái một ít về cho bạn lữ và người nhà của mình.” Thác Vũ trả lời, trong năm người chỉ có hắn và Đồ Tam là có bạn lữ, Kiệt thì nhìn là biết nghe theo La Ngữ Yên. Còn hai người kia muốn hái đồ ăn ngon mới lạ về cho người nhà.

Xắp xếp xong, Khắc Lai Kiệt đeo giỏ tre lên lưng, cắt đứt màn trò chuyện của hai người kia: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong cũng nắm tay La Ngữ Yên lôi kéo đi lên trước.

Cả đội đi theo con đường sáng nay các ấu tể đi, một mảnh rừng nấm mọc trải dài vẫn còn đó, sau khi chỉ cho thú nhân nhận biết các loại nấm ăn được. La Ngữ Yên cũng chăm chỉ hái nấm, số nấm này mới mọc nên rất tươi ngon, cô muốn hái nhiều một chút mang về cho dì Bạch cùng tư tế gia gia nếm thử, lúc trước họ mới chỉ được ăn nấm khô.

Dùng một canh giờ để hái nấm, các ấu tể còn có giỏ đựng, các thú nhân chỉ có thể dùng da thú bọc lại.

Khắc Lai Kiệt còn trèo lên mấy cây cao hái được vài loại trái cây to như quả mít mang xuống cho La Ngữ Yên.

Mấy loại quả đó đều được cất trong giỏ đợi mang về cô sẽ ăn thử sau.

Đến khu đất trống có Mê điệt hương, ngoại trừ hái để dùng ra, La Ngữ Yên còn đào cả cây con của Mê điệt hương, bạch đậu khấu, đinh hương.

Cây hoa tiêu đã lớn, bộ dễ to cắm sâu xuống đất không dễ đào nên La Ngữ Yên phải bỏ qua, đành hái hai túi to hoa tiêu.

“Mọi người nhớ để một ít đất ở rễ cây con nhé, như vậy mang về cây mới dễ sống sót.” Vừa đào vừa nhắc nhở mọi người, cô không muốn đào nhiều cây con mang về mà không sống được, như vậy thật đáng tiếc.

Mọi thứ cần hái đã hái đủ, cả đội lên đường trở về, Mạc Phong dắt con nai chở mấy giỏ tre đựng nấm của Khả Lan, Miêu Miêu và Nhạc Nhạc, còn Khắc Lai Kiệt thì túm con gà rừng.

Trời gần tối, cuối cùng mọi người cũng trở lại bộ, Khắc Lai Kiệt chia cho mỗi thú nhân hai con cá, đây là công lao của họ khi bắt cá. Con nai còn sống kia là con mồi của Mạc Phong và Cường Hùng nên không chia, chỉ chia số thịt Tác Lộc thú hôm nay săn được. Con mồi chủ yếu do Khắc Lai Kiệt săn nên được gần bốn trăm cân thịt, đôi nhung hươu, thêm bộ da lông và toàn bộ số nội tạng. Mạc Phong và Cường Hùng mỗi người một trăm cân thịt, Thác Vũ và Đồ Tam mỗi người năm mươi cân thịt, trên đường về hai người họ còn săn được một con Bì Cự Heo nặng hơn hai trăm cân nên cũng rất hào phóng nhận cá và thịt Tác Lộc thú Khắc Lai Kiệt đưa cho.

Còn Miêu Miêu và Nhạc Nhạc thì La Ngữ Yên đưa họ ba con cá mè hoa mang về. Miêu Miêu, Nhạc Nhạc rất ngạc nhiên khi Yên tỷ cho bọn họ cá, phải biết thú nhân có thức ăn chỉ có bạn lữ và người nhà mới được cho. Với lại hôm nay hai cô bé đi chơi với Khả Lan, được ăn ngon, hái nhiều nấm như vậy đã thỏa mãn rồi, bây giờ còn được ba con cá to. Miêu Miêu, Nhạc Nhạc rất mừng, rối rít nói cảm ơn: “Cảm ơn Yên tỷ nhé, sau này có việc gì cứ gọi bọn muội, nhất định bọn muội sẽ hết lòng giúp tỷ. Muội với Nhạc Nhạc về đây.”

“Tạm biệt mọi người.” Vẫy vẫy tay với mọi người xong, ba người trở lại sơn động.

“Khả Lan, mấy hôm nay ta tìm được mấy loại rau dại mới lạ, muội mang về một ít cho dì Bạch ăn thử.” Bỏ giỏ tre trên lưng xuống, La Ngữ Yên vào sơn động lấy một bó cải trắng, một bó ngải cức, bốn ngọn đọt gai và hai cây cải thảo để vào rổ cho Khả Lan.

“Đây đều là tỷ tìm được sao?” Khả Lan tò mò nhìn những thực vật trong rổ, mấy loại này trong khu an toàn không hề có. Không biết Yên tỷ tìm được ở đâu?

“Ừ, ta tìm được ở mảnh rừng trên ngọn đồi phía tây.”

“Chỗ đó sao? Mọi người rất ít khi đến đó. Vậy được rồi, muội về đây.”

Tiễn Khả Lan về xong, La Ngữ Yên sai Khắc Lai Kiệt làm vài cái bồn bằng gỗ, số cây con cô mang về phải trồng ngay không là bị héo. Chọn chỗ đất tơi xốp đổ đầy bốn bồn cây, mấy cây con Mê điệt hương, bạch đậu khấu, đinh hương đều được chồng đầy bồn, để trước cửa động.

Sơn động này ở mùa đông còn có thể chắn gió giữ ấm được, có điều bây giờ thời tiết bắt đầu ấm lên, ở trong sơn động La Ngữ Yên cảm thấy nóng bức, tối tăm, bí bách không được thông khí. Có lẽ cô nên bàn với Khắc Lai Kiệt việc xây nhà. Lúc trước một mình cô không dựng nhà được mới phải tập sống trong sơn động, bây giờ nhân công đầy đủ, cô vẫn nên nhờ Khắc Lai Kiệt dựng hộ một căn nhà đá để ở vẫn hơn.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.