Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Bắt Cá

Tiểu thuyết gốc · 1688 chữ

Phải công nhận là năng lực tự hồi phục của thú nhân rất cường hãn, mới mấy ngày Khắc Lai Kiệt gần như đã khỏi hoàn toàn. La Ngữ Yên vẫn không cho hắn đi săn, đề phòng hoạt động quá mạnh lại rách miệng vết thương ra.

Thấy Khắc Lai Kiệt ở mãi trong sơn động nhàm chán, La Ngữ Yên đề nghị: “Hôm nay chúng ta ra sông bắt cá đi.”

Khắc Lai Kiệt ánh mắt sáng lên: “Được.” Bị bắt dưỡng thương mấy ngày, tuy có thể lúc nào cũng nhìn thấy Yên Yên, lại còn được Yên Yên ôn nhu chăm sóc. Nhưng ở mãi một chỗ làm hắn không yên, bây giờ cùng Yên Yên ra ngoài, đương nhiên là phải kích động rồi. Tấm lưới đánh cá Yên Yên làm hắn còn chưa được dùng thử đâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội cầm vào.

Khắc Lai Kiệt háo hức chạy đi lấy lưới đánh cá. Hai người cùng nhau đi ra khỏi bộ lạc.

Phía sau chuyền đến tiếng chạy bộ, sau đó nghe có tiếng gọi hai người: “Ca ca, các ngươi chờ một chút.”

La Ngữ Yên và Khắc Lai Kiệt dừng lại bước chân, mặt sau lập tức đuổi tới, là Khả Lan dẫn theo hai bán thú nhân, dựa theo hiểu biết của cô về thế giới thú nhân thì hai người này đều là ấu tể a.

Nhìn hai ấu tể bị Khả Lan dẫn theo, Khắc Lai Kiệt cau mày: “Khả Lan, có chuyện gì không?” Hai ấu tể kia hắn cũng đã gặp qua vài lần, là bạn tốt của muội muội hắn.

Khả Lan cười trả lời: “Ca ca, ngươi muốn ra khỏi bộ lạc sao? Dẫn bọn muội đi nữa, hôm nay Ngả Tư đi săn rồi, bọn muội không dám một mình đi ra ngoài.”

Khắc Lai Kiệt nhíu mày, phải biết rằng ấu tể đối với bộ lạc mà nói rất chân quý, mặc kệ là giống cái, bán thú nhân hay là thú nhân giống đực, nếu không phải rất quen biết sẽ không đi cùng người khác ra khỏi bộ lạc. Đặc biệt là giờ chỉ có mình hắn là thú nhân trưởng thành, dẫn theo bốn ấu tể ra khỏi bộ lạc là không có khả năng. Cho dù có hoạt động ở địa bàn bộ lạc cũng có thể gặp địch nhân, hắn đã bảo vệ cho Yên Yên rồi, giờ bị phân ra là bốn, như vậy sẽ không thể mọi lúc bảo vệ Yên Yên được.

Nghĩ đến đây, Khắc Lai Kiệt từ chối: “Không được, một mình ta dẫn bốn ấu tể ra ngoài không bảo đảm an toàn được. Phụ mẫu cũng sẽ không cho phép, mấy người trở về đi.”

Khả Lan chuyển tầm mắt sang La Ngữ Yên, trong mắt tràn đầy chờ mong.

La Ngữ Yên khó xử, “Hay mọi người tìm thêm thú nhân đi cùng. Nếu không được thì mấy đứa ở lại trong bộ lạc thôi.”

Khắc Lai Kiệt gật đầu: “Để ta đi gọi thêm người.”

Thấy ca ca đi rồi, Khả Lan mới quay sang trò chuyện rôm rả với La Ngữ Yên: “Yên Yên tỷ, đây là Nhạc Nhạc, đây là Miêu Miêu, hai người họ là tỷ muội, cũng là bạn tốt của muội, năm nay 16 tuổi rồi.”

Hai bán thú nhân đồng thanh: “Chào Yên tỷ.”

La Ngữ Yên cười trả lời: “Chào hai muội, ta gọi La Ngữ Yên, rất vui được quen biết với các muội.”

Nhạc Nhạc nhìn La Ngữ Yên hâm mộ: “Yên Yên tỷ, tỷ thật đặc biệt, có mắt khác màu.”

Miêu Miêu cũng nói: “Đúng vậy, tóc của tỷ cũng thật xinh đẹp, vừa dài vừa mượt.”

“Cách ăn mặc không giống với chúng ta.”

“Da lại trắng nữa.”

“Ừ ừ, nhìn xinh đẹp hơn Tô Kiều tỷ nhiều.”

Nghe đến đây, Khả Lan đáp lời: “Đương nhiên rồi, củ thứ thứ cũng là do Yên Yên tỷ của ta tìm được, còn dạy mọi người cách làm món ăn nữa. Đã thế Yên Yên tỷ còn biết trị thương, giỏi hơn Tô Kiều kia nhiều.”

Nhạc Nhạc và Miêu Miêu kinh ngạc: “Oa, tỷ tỷ thật giỏi.”

Khả Lan đắc ý, đợi ca ca kết thành bạn lữ với Yên Yên tỷ thì tỷ ấy sẽ trở thành người một nhà với ta, đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Còn nhiều nhiều thứ tốt cũng sẽ được Yên Yên tỷ dạy cho đầu tiên, đến lúc đó Tô Kiều kia sẽ phải hâm mộ chết, hừ hừ.

Khắc Lai Kiệt dẫn theo năm thú nhân trở lại, trong đó La Ngữ Yên chỉ nhận ra Mạc Phong và Cường Hùng.

Nhìn mọi người đã đầy đủ, cô hướng hai bán thú nhân nói: “Chúng ta liền xuất phát đi bắt cá thôi.”

Miêu Miêu lập tức hô lên: “Quá tuyệt vời, phụ thân bọn họ là đại đội đi săn thú, chúng ta đây là tiểu đội đi bắt cá!”

Mọi người chỉ có thể dở cười tiếp nhận.

Hiếm lắm mấy ấu tể mới có cơ hội ra ngoài, họ quyết định không bắt cá ở con sông gần bộ lạc nữa mà đi ra nhánh sông lớn hơn, nơi đó cũng có nhiều con mồi hơn.

Nơi muốn đến cũng không gần, với thú nhân thì mất khoảng một khắc, bây giờ dẫn theo ấu tể vị thành niên, lộ trình liền chậm lại. Có điều họ cũng không để ý, dự định hôm nay sẽ ăn dã ngoại luôn rồi mới về nên thời gian có rất nhiều.

Lực chú ý của La Ngữ Yên không chỉ là cá ở trên sông, cô muốn tận hết khả năng biết thêm nhiều thực vật có độc hay không trong rừng. Ăn ngon hay không không quan trọng, chỉ cần không quá kỳ quái, tinh thần lớn nhất của con người trái đất là có thể làm ra tất cả sở trường nguyên liệu nấu ăn. Tuy cô không lợi hại, nhưng lá gan ăn thử vẫn có, từ đó có thể làm ra nhiều món ăn ngon, tìm được nhiều đồ ăn mang lại cho bộ lạc lạc hậu này.

Cho nên vừa đi, La Ngữ Yên vừa nhìn ngó hai bên, làm cho Nhạc Nhạc đi bên cạnh có chút khẩn trương: “Yên Yên tỷ, ngươi đang tìm gì vậy? Là nhìn thấy cái gì sao?”

Nhạc Nhạc nhát gan hơn Miêu Miêu, cho dù hình thú phụ thân cô bé là mãng xà thì cô bé vẫn sợ rắn, vì lý do đó mà phụ thân cô bé không bao giờ biến thân ở nhà, sợ dọa đến con gái mình.

Đường đi dưới chân phủ đầy lá cây khô, cỏ mọc cao quá đầu gối, như thể lúc nào cũng có rắn bò ra vậy. Nhạc Nhạc túm chặt lấy cánh tay Miêu Miêu.

La Ngữ Yên thấy con bé sợ liền cười nói: “Không phải sợ đâu, tỷ đang tìm xem có loại thực vật nào ăn được không. Thực vật ở đây không giống như hiểu biết của tỷ, nên tỷ phải nhìn kỹ, sợ bỏ lỡ mất.”

Nhạc Nhạc được an ủi mới hết khẩn trương, nhưng vẫn túm tay Miêu Miêu bám theo.

Cả đội đến bờ sông lớn đã là nửa canh giờ sau, sông mới tan hết băng lên nước rất trong, đứng trên bờ còn nhìn rõ cá đang bơi dưới nước. La Ngữ Yên chỉ cách thả lưới đánh cá cho Khắc Lai Kiệt và các thú nhân.

“Miêu Miêu, dưới sông có gì lấp lánh kìa.” Nhạc Nhạc đứng cạnh bờ sông ngó xuống mặt nước, theo tay cô bé chỉ, ba người còn lại cũng nhìn thấy, dưới đáy sông có thứ gì đó lấp lánh màu đỏ.

Khả Lan cũng kinh ngạc: “Nhìn thật đẹp, lát nữa ta sẽ nhờ ca ca xuống vớt lên.”

“Được a, ta thấy mấy hòn đá ở đây còn đẹp hơn đá của ta, nhất định ta phải mang một ít về làm vòng cổ.” Miêu Miêu cúi người nhặt mấy viên đá nhỏ lên nhìn.

“Ta cũng nhặt, mấy viên đá xinh đẹp ta dùng hết rồi." Nhạc Nhạc cũng cúi xuống nhặt đá để vào túi đeo bên người.

Khả Lan không co hứng thú với mấy viên đá, cô bé thích đi bắt cá với ca ca hơn, bèn chạy tới chỗ mấy thú nhân.

La Ngữ Yên chỉ nhìn qua rồi rời đi, cô không có hứng thú với mấy viên đá màu sắc như các thú nhân ở đây. Nếu cô nhớ không nhầm, tư tế gia gia và dì Bạch cũng đeo vòng cổ có mấy viên đá đỏ xanh là trang sức. Chỉ là không được đẹp, có lẽ cô nên dạy họ làm một ít trang sức đơn giản.

Thứ là La Ngữ Yên chú ý là vài cái lá sen trồi lên mặt nước, lẫn trong đám cỏ thìa.

Cô ngồi xuống với tay lôi lá sen, cô chỉ dám dẫm một chân xuống nước, nếu ở dưới nước lâu, đuôi cá sẽ bị lộ ngay.

Đào bới trong lớp bùn một lúc, cuối cùng La Ngữ Yên dùng sức túm được cả rễ củ lên. Rễ củ hơi khác so với củ sen, phần rễ có hình dạng lớn như quả bóng đá, khó trách khó nhổ như vậy, nhưng phải nói là nó cũng thật là chắc chắn a!

Tẩy rửa bùn bám vào củ rễ đi, dùng dao đá cắt một miếng, một cỗ mùi vị thanh hương xông vào mũi, La Ngữ Yên nhịn không được nuốt nước miếng. Thứ này hình như có vẻ ngon, chưa biết có độc không nên cô không dám thử. Ai quy định đồ vật có mùi hương nồng đậm thì không có độc chứ?

Nhưng La Ngữ Yên vẫn nhổ thêm bốn năm củ nữa, rồi ngắt vài cái lá sen to như cái chậu rửa mang về.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.