Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa Thương

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

Trong khi mấy thú nhân đang trong hiểm cảnh, La Ngữ Yên ở trong rừng thu hoạch được rất nhiều, mùa đông qua đi, mặt đất mọc lên rất nhiều mầm cây con.

Ngoại trừ tìm được tỏi, La Ngữ Yên còn tìm thêm được một ít rau ngải cứu, cải trắng, đọt gai, nấm, dâu tây vàng, thanh quả và quả tương. Số tương cô dự trữ đã hết rồi, bây giờ coi như kịp thời bổ sung.

Thu hoạch La Ngữ Yên vừa ý nhất trong hôm nay là con gà rừng to như heo rừng. Con gà có lớp lông màu xanh lẫn trong đám cỏ không dễ phát hiện, là cô vô tình bới phải tổ của nó mới phát hiện ra nó, đối phó với con gà này không khó, nó chạy rất chậm, chỉ cần tránh được móng vuốt sắc nhọn kia là dễ dàng túm gọn. Sau khi tóm được con gà, La Ngữ Yên tìm lại trong ổ thì thấy có đến hơn mười quả trứng gà to như trứng đà điểu.

Gà cũng tóm rồi, đương nhiên trứng cũng phải mang đi hết. Nhìn trời không còn sớm nữa, La Ngữ Yên thu gọn mọi thứ lại, xách gà trở về.

Về tới bộ lạc, các thú nhân đi săn đã trở lại, trên mảnh đất giữa bộ lạc chất đầy dã thú, nhưng lại chỉ có vài người ở lại canh gác, La Ngữ Yên vừa đi vừa để ý, không khí hôm nay hơi kỳ lạ. Bước vội chân trở lại sơn động, càng đi người càng đông, hình như mọi người đều tụ tập hết ở sơn động của cô thì phải, trong lòng bỗng động một cái, La Ngữ Yên chạy nhanh chen vào đám người.

“Khắc Lai Kiệt săn được Thiết giác thú đấy, ta nhìn thấy rõ ràng, số thịt đó cũng đủ no bụng một tuần.”

“Thế sao, ta mới nghe nói thôi, còn chưa thấy, Khắc Lai Kiệt may mắn thật, vừa qua đông đã gặp ngay Thiết giác thú, ta mới chỉ nghe cha ta kể về nó, còn chưa gặp tận mặt bao giờ.” Một thú nhân nói với giọng hâm mộ.

“May mắn gì chứ, không nhìn thấy Kỳ bị gãy chân đấy sao. Vừa mới trưởng thành mà đã bị như vậy, chắc chắn không được vào đội săn bắt của bộ lạc.” Một thú nhân khác đáp lời.

“Hình như Khắc Lai Kiệt cũng bị thương đúng không?”

“Ừ, bị thương ở đùi, tư tế đang chữa thương, lúc mới mang về, ta còn tưởng Khắc Lai Kiệt cũng bị gãy chân nữa kia. Chảy nhiều máu như vậy mà.”

Lệ đang nói chuyện, tinh mắt nhìn thấy La Ngữ Yên đang đi về hướng này, “Ê, giống cái Kiệt mang về kìa.”

Mấy người đứng bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn: “Lúc thu hoạch củ thứ thứ ta có nhìn thấy một lần rồi, nhưng không nhìn kỹ. Giống cái này đáng yêu hơn Tô Kiều đấy.”

Lệ vỗ vai Lạc nói: “Ngươi ở đây chê Tô Kiều xấu, mai ta sẽ đi nới với Tô Kiều, há há há...”

Lạc tức giận đá Lệ: “Ngươi cút đi, đừng tưởng ta không nhìn thấy ngươi cũng nhìn chằm chằm người ta.”

Mấy người đó nói gì La Ngữ Yên không nghe rõ, nhưng cô cũng nghe được hình như nói ai bị thương nặng, lại đứng trước sơn động của cô, vậy chắc chắn là Khắc Lai Kiệt rồi.

Vào trong sơn động, La Ngữ Yên hoảng hốt, lão hổ Khắc Lai Kiệt đang ủ rũ nằm trên giường đá, đùi chân sau có một vết thương, đang được tư tế đắp thuốc.

“A Kiệt!” La Ngữ Yên chạy đến gần bạch hổ, hít sâu một hơi trước vết thương sâu lộ cả xương.

Đầu hổ cọ cọ vào eo La Ngữ Yên an ủi, ý tứ là không phải lo lắng, hắn không sao.

Tử Nặc nhìn vậy bèn bảo: “Vết thương nhìn sâu thôi chứ không gây ảnh hưởng gì, đắp thuốc vài ngày là khỏi, chỉ cần không hoạt động mạnh tránh chảy máu là được.” Nói rồi nhìn cái chân gãy của Kỳ thở dài.

Bây giờ La Ngữ Yên mới để ý, ngoài bạch hổ bị thương thì trong sơn động còn có một con báo đốm hình như bị gãy chân và hai thú nhân đang ngồi dựa vào bàn đá.

La Ngữ Yên hỏi: “Sao mọi người bị thương nặng thế, không phải chỉ đi săn ở gần bộ lạc thôi sao?”

Bạch Hy liền kể lại sự việc cho La Ngữ Yên nghe, nghe bốn người đấu với một con dã thú mà đã bị thương nghiêm trọng như vậy, bất giác La Ngữ Yên sợ hãi, nếu....nếu mọi người không thắng được nó có phải sẽ không chỉ thương nặng như vậy không, có thể còn nghiêm trọng hơn nữa, nghĩ đến đây La Ngữ Yên lòng sợ hãi, nhưng vì sao sợ hãi thì cô không rõ.

Nhìn cái chân được đắp thảo dược của báo đốm, cô hỏi Tử Nặc: “Tư tế gia gia, chân của Kỳ người không chữa lành được sao?”

Tử Nặc nói với giọng buồn buồn: “Xương bị gãy rồi, bây giờ chỉ còn cách cắn đứt cái chân gãy đó đi thôi.” Ông là tư tế của bộ lạc nhưng vấn đề gãy xương hay bị thương quá nặng ông cũng không có cách chữa.

La Ngữ Yên hỏi: “Tư tế gia gia, người xem xem xương chỉ gãy thôi hay bị vỡ vụn?”

Tử Nặc bất ngờ nhìn La Ngữ Yên: “Con biết chữa sao?”

La Ngữ Yên bèn giải thích: “Con thì không chữa được gãy xương, nhưng hồi trước có nhìn thấy người khác chữa rồi. Chỉ cần xương bị gãy thì vẫn chữa được, còn nếu bị vỡ vụn thì con cũng không có cách nào.”

Tử Nặc vội vàng sờ nắn chân hắc báo, xác định chỉ bị gãy xương, nói với La Ngữ Yên: “tiểu Yên, con xem, chân chỗ này bị gãy. Chỉ gãy xương thôi, không có mảnh xương vụn nào khác. Như vậy có thể chữa không?”

“Giống cái, chân của ta....” Kỳ đã chấp nhận phải cắn bỏ chân của mình rồi, vậy mà giống cái này lại nói có cơ hội chữa được, như vậy hắn làm sao có thể không kích động được cơ chứ. Chỉ cần có thể giữ được chân, cho dù có để lại ám thương cũng không sao.

La Ngữ Yên gật đầu: “Có thể chữa. Giờ con chỉ người cách chữa nhé.” Cô không đảm bảo được có lành lặn như lúc đầu không, nhưng nhờ năng lực tự lành mạnh mẽ của thú nhân, cho dù có hơi đau nhức hoặc để lại di chứng còn hơn cụt hẳn một chân.

Tử Nặc gật đầu: “Được.”

La Ngữ Yên chỉ vào phần chân bị gãy nói: “Trước hết gia gia sờ xem xương đã đúng vị trí chưa, nếu bị lệch thì nắn lại cho đúng. Xong rồi đắp một ít thảo dược trị thương lên vết thương, Khả Lan, muội tìm cho ta hai thanh gỗ thẳng lại đây.”

Cầm thanh gỗ trong tay, xác định đủ chắc khỏe liền đưa cho Tư tế, “Người dùng hai thanh gỗ này ép cố định vào chỗ xương gãy rồi cột chắc lại, người nhớ phải dùng mạnh tay vào như vậy vị trí xương mới không bị lệch khi cử động.” Xong quay sang nói với Kỳ: “Ngươi đừng dùng cái chân này đi lại, chăm sóc mấy tháng là khỏi hẳn thôi.”

Kỳ vội gật đầu, đối với thú nhân, việc xử lý vết thương rất mất thời gian, đa số họ đều liếm láp vết thương của mình để cầm máu, sau đó để tự khỏi. Khi bị quá nặng mới xin tư tế một ít thảo dược, như vậy là xong, hôm sau họ vẫn chạy nhảy bình thường đi săn thú. Chỉ có bán thú nhân và giống cái bị thương không có năng lực tự chữa như thú nhân mới được chăm sóc dưỡng thương. Nhưng hầu như họ sẽ không bao giờ để giống cái và bán thú nhân bị thương, đây là trách nhiệm của thú nhân.

Sau khi tư tế hỏi tỉ mỉ một số thứ về việc nối xương xong, mọi người cũng lục đục trở về. La Ngữ Yên để bạch hổ nằm im một chỗ trên giường đá, vội mang gà rừng ra bờ suối để xử lý, hôm nay con gà này sẽ là món ăn bồi bổ cho Khắc Lai Kiệt.

Gà đem đi hầm với nấm, nướng thêm thịt của Thiết giác thú cho Khắc Lai Kiệt. Cả con Thiết giác thú được tộc trưởng chia đều cho bốn người Khắc Lai Kiệt vì lý do họ bị thương, sợ rằng thời gian tới họ không đi săn được. Bên cạnh đó còn có cả lớp vỏ của Thiết giác thú, cái này thì La Ngữ Yên không biết xử lý như nào nên đành để ngoài sơn động, đợi Khắc Lai Kiệt tỉnh lại xử lý sau.

Để lại đủ số thịt ăn trong hai ngày, bây giờ trời vẫn còn lạnh nên không sợ hỏng. Còn lại La Ngữ Yên làm thịt khô.

Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt đánh thức bạch hổ đang nằm trên giường. Nghe thấy tiếng động, La Ngữ Yên bưng thịt gà đặt bên cạnh cho Khắc Lai Kiệt dễ ăn, “A Kiệt, ngươi tỉnh rồi, ta hầm gà cho ngươi, ăn cái này nhiều dinh dưỡng, sẽ tốt cho vết thương.”

Bạch hổ cọ cọ đầu lên người La Ngữ Yên rồi cúi đầu ăn.


Hôm nay tiểu Bạch bù chương chưa kịp đăng nhé ^_^!

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.