Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Vụn Vặt

Tiểu thuyết gốc · 1609 chữ

Cắt bánh nhân thịt to 30cm ra làm tám phần, chia cho bọn họ mỗi người một phần. Lớp vỏ bột thứ thứ bên ngoài giòn giòn thơm thơm, bên trong hấp thu nước thịt càng trở nên mềm mại ngon miệng, còn bép ngậy mùi vị sữa thoảng thoảng. Lớp nhân bên trong càng đậm đà vô cùng, mùi đặc trưng của thịt hòa quyện với nấm và hẹ, đối với mỹ vị mà thú nhân chưa từng được thể nghiệm mà nói, quả thực chính là cực hạn mỹ vị.

Chưa hết ở đó, kế tiếp là sủi cảo, vị mềm mại dai dai của sủi cảo thêm chút vị mặn đậm đà của nhân thịt, từng chiếc từng chiếc nhỏ nhắn chỉ cần nhai hai ba cái là nuốt, ăn vào càng ngon miệng. Mì thịt thì lại như đổi khẩu vị, trên bát mì có nửa quả trứng trà, có những lát thịt mỏng, nấm và vài lát gừng, từng sợi mì dai dai thấm đẫm vị ngọt của nước canh xương, ăn kèm với củ cải muối, đúng là món ăn vừa cho cảm giác no lại còn không ngán. Cuối cùng là bánh đúc nóng, bánh đúc ăn vào miệng liền tan, bánh mềm mềm dẻo dẻo, thú nhân chỉ cần trộn với nước tương, húp một hơi là hết cả bát. Tuy ăn cũng ngon nhưng các thú nhân có vẻ không thích ăn như giống cái và bán thú nhân, với họ vẫn là mì thịt và bánh nhân thịt ăn ngon nhất.

Tử Nặc cảm động nói: “tiểu Yên, con thật đồng ý dạy cho mọi người cách làm mấy món ăn này sao?”

La Ngữ Yên gật đầu: “Vâng ạ, có thứ tốt chắc chắn phải cùng tộc nhân chia sẻ, Nếu mọi người muốn chia sẻ cho tộc khác thì trước hết cứ để người bộ tộc Dực Hổ chúng ta học cách xử lý củ thứ thứ, sau đó hẵng gọi người tộc khác đến để người tộc ta dạy cho họ.”

Tử Nặc lập tức vui vẻ gật đầu: “Đứa bé ngoan, con nghĩ được biện pháp như vậy là tốt. Trước hết chúng ta cứ thu thập củ thứ thứ xung quanh bộ lạc để mùa đông này được đảm bảo đã, việc nói cho tộc khác thì sang mùa xuân chúng ta lại bàn tiếp.”

La Ngữ Yên nhớ ra một việc, vội quay sang nói với Tử Nặc: “Tư Tế gia gia, nấm, quả tương và rau hẹ rất khó tìm được ở mùa đông, mấy món hôm nay con dạy mọi người còn chưa đủ nguyên liệu. Mai người có thể dạy họ xay bột làm mì trước, mì luộc qua nước một lần rồi mang ra phơi ngoài trời là có thể để đến năm sau vẫn ăn được.” Trước khi chọn món ăn để dạy, cô quên là họ vẫn chưa có mấy nguyên liệu giống của cô, bây giờ mới nghĩ đến, La Ngữ Yên ảo não.

Bạch Hy thấy bộ dạng áy náy đó của La Ngữ Yên thì vội nói: “Không sao đâu, lúc trước không có đồ ăn chúng ta còn phải gặm rễ cây, khi đó còn không chê gì. Bây giờ có nhiều củ thứ thứ để no bụng như vậy, chúng ta cũng không để ý mấy cái đó. Con đã giúp bộ lạc rất nhiều rồi, chúng ta cảm ơn con còn không kịp nữa là.” Mấy người còn lại cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa.

La Ngữ Yên nghe vậy cũng yên tâm, cô vỗ ngực đảm bảo: “Mọi người yên tâm, đợi đến mùa xuân con dẫn mọi người đi tìm đồ ăn.”

Nhìn bộ dạng này của La Ngữ Yên, mọi người đều cười.

Mấy ngày tiếp theo La Ngữ Yên đi theo các giống cái và bán thú nhân tập chung xử lý củ thứ thứ mà các thú nhân mang về. Dạy họ cách làm cối xay, đan giỏ đựng, làm thùng gỗ, hoặc dạy họ làm ủng, găng tay, mũ lông để giảm bớt cái lạnh,...Cứ như vậy bận rộn mấy ngày củ thứ thứ quanh bộ lạc cũng được thu hoạch xong. La Ngữ Yên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày này bận rộn còn vất vả hơn khi cô làm tăng ca hồi trước.

Trở lại sơn động trời đã tối, La Ngữ Yên ngã ra giường không nhúc nhích, trời mấy hôm nay được mấy ngày ấm, tộc nhân muốn thu hoạch nhanh nên hầu như mọi người không được nghỉ ngơi nhiều. Bây giờ La Ngữ Yên chỉ muốn nằm ngủ luôn thôi, nhưng nghĩ đến hơn mười ngày nửa tháng rồi cô chưa được tắm thì vẫn cố mở mắt ra, đứng dậy đi đun tuyết.

Khắc Lai Kiệt thấy La Ngữ Yên mệt như vậy rất đau lòng, hắn ngồi bên cạnh khuyên: “Yên Yên, ngươi cứ ngủ trước đi, ta đi đun nước ấm cho ngươi, đợi lúc nào xong ta lại gọi ngươi dậy.”

La Ngữ Yên nghĩ nghĩ rồi đồng ý, bây giờ cô cũng không còn tinh thần để đứng lên nữa, nên không cần khách khí với hắn, La Ngữ Yên gật đầu lung tung: “được được, cảm ơn ngươi, đun nước xong thì ngươi nhớ gọi ta dậy.” Rồi chìm vào giấc ngủ.

Thấy La Ngữ Yên đồng ý, Khắc Lai Kiệt vội chạy đi lấy tuyết về đun nước. Nước được đun đầy thùng gỗ, đợi nước chỉ còn ấm ấm thì tiến và phòng gọi La Ngữ Yên, bị đánh thức khi đang ngủ ngon. La Ngữ Yên mơ màng ngồi dậy, mái tóc xanh mượn mà đằng sau do nằm đã hơi rối, còn có cọng tóc nhỏ chổng lên ngốc ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào vừa ngủ dậy nổi bật trên tấm chăn lông thú màu trắng, vì còn đang buồn ngủ nên mắt vẫn còn nhắm, làm cho La Ngữ Yên không ý thức được có người đang mắt phát sáng nhìn cô.

A! Đáng yêu, thật đáng yêu!

Nội tâm Khắc Lai Kiệt kích động, thật muốn sờ sờ mặt Yên Yên, thoạt nhìn mịn mịn nộn nộn y như bánh bao vậy.

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, chứ không dám ra tay, nếu không La Ngữ Yên sẽ tức giận. Khắc Lai Kiệt vội lấy áo choàng ở đầu giường khoác lên cho La Ngữ Yên, không yên tâm nhắc nhở: “Yên Yên, ta đun nước xong rồi, ngươi dậy ngâm nước nóng xong lại ngủ, bây giờ khuya rồi, đừng ngâm lâu. Nước tắm xong để mai ta đổ cho, bây giờ ta về phòng trước đây.”

La Ngữ Yên gật gật đầu: “ừ ừ..” Mò mẫm bước xuống giường, bước đến chỗ thùng nước, cảm nhận được Khắc Lai Kiệt đã ra ngoài, cô vội cởi quần áo ngồi vào trong nước. Thả lỏng cơ thể để dòng nước gột rửa đi toàn bộ sự mệt mỏi mấy ngày nay. La Ngữ Yên lại mơ màng dựa vào mép thùng gỗ, cái đuôi xanh lam không biết xuất hiện lúc nào đang thích ý vẫy vẫy nhẹ qua dòng nước. Được một lúc La Ngữ Yên đã ngủ quên nên không phát hiện ra cơ thể cô đang dần dần biến đổi bằng mắt thường có thể thấy.

Mái tóc lam dài tới thắt lưng, lỗ tai dài nhọn như tinh linh, trên vầng trán trắng noãn là một ngọn lửa xanh lam nho nhỏ, đôi mắt hoa đào tà mị đang nhắm chặt lại, đôi môi đỏ thắm sáng bóng, gương mặt tròn trịa trẻ con hóa thành mặt trái xoan.

Móng tay trở nên sắc nhọn cứng cáp hơn, trước ngực được che chắn bằng hai miếng vỏ sò màu lam, thu hút nhất là chiếc đuôi màu lam đang dần dần phát sáng lấp lánh như những viên ngọc .

Bộ dáng vẫn là bộ dáng cũ, bất quá giống như thoáng chốc nẩy nở, biến thành bộ dáng hồng nhan họa thủy.

Bất quá biến đổi này còn chưa được hai phút, thì đã trở lại bộ dáng cũ, chiếc đuôi cũng ngoan ngoãn nằm im cùng chủ nhân nó.

La Ngữ Yên bị cơn lạnh làm cho tỉnh ngủ, thì ra cô đang tắm thì ngủ quên mất, nước trong thùng đã lạnh từ lâu. Vội vàng biến trở lại rồi mặc quần áo trèo lên giường sưởi ấm, trời bên ngoài đã hửng sáng, mọi việc trong bộ lạc đã xong, bây giờ cũng không có gì cần phải làm, La Ngữ Yên quyết định hôm nay cô sẽ ngủ nướng, thật không muốn ra ngoài trời lạnh kia nữa.

Mùa đông đến nhanh thì cũng qua nhanh, những tia nắng đầu tiên sau một thời gian dài giá lạnh cuối cùng cũng chậm chạp xuất hiện, tuyết đọng trên cây đã tan gần hết, trên mặt đất trồi lên những ngọn cỏ tươi mới ướt đẫm sương sớm.

Các giống cái và bán thú nhân đã dậy từ sớm để đi hái rau dại, thú nhân thì đã vào rừng săn thú, thịt khô dự trữ họ đã ăn hết hơn một tuần nay rồi, bây giờ họ phải ăn mì và củ thứ thứ để lấp đầy bụng.

Sáng sớm tuyết đã bắt đầu tan, nhiệt độ cũng ấm lên, tộc trưởng triệu tập thú nhân vào rừng săn mồi, gặp vận may săn được dã thú to lớn còn có thể ăn được một bữa thịt thỏa thích.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.