Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy Nấu Ăn

Tiểu thuyết gốc · 1908 chữ

Đợi làm xong trời cũng sẩm tối, nguyên liệu đã đủ sẵn, Khắc Lai Kiệt chắc cũng sắp về, cô bắt tay vào nấu cơm, đổ nước vào bột trộn đều, tối nay cô sẽ làm mì thịt, sủi cảo nhân thịt nấm, bánh đúc nóng và bánh rán nhân thịt. Nhiều người lượng ăn lại lớn nên La Ngữ Yên tha hồ nấu thoải mái mà không sợ ăn không hết.

“Yên Yên, ta đến phụ giúp con một tay đây.” Bạch Hy vừa dứt lời, người đã thấy xuất hiện bên ngoài cửa động, theo sau còn có, Khả Lan, Lục Hi và tư tế.

“Mọi người đến rồi, con chuẩn bị xong nguyên liệu rồi, giờ chúng ta chỉ cần bắt tay làm nữa là xong.”

Tử Nặc nhìn những nguyên liệu La Ngữ Yên chuẩn bị trước mặt, có một số thứ ông nhận biết được nhưng một số thực vật nhìn rất lạ, “Cái này là gì vậy, ta chưa từng thấy bao giờ.”

La Ngữ Yên nhìn theo cánh tay Tử Nặc chỉ, “Đây là nấm khô, ta dùng nấm tươi đem đi phơi khô, đây là rau hẹ, gia gia thấy chậu nhỏ ta để trong góc sáng của sơn động đằng kia không. Ta mang cây con trồng vào đấy, bây giờ nó mọc rất nhiều, có cả gừng và xả nữa. Còn đây là bã củ thứ thứ và bột lúc trưa ta với A Kiệt xay, cối xay mới được làm vẫn để ở dưới gốc cây ngoài động.”

Lục Hi ngạc nhiên: “Thì ra cái đồ vật bằng đá kia là muội làm à, ta còn đang ngạc nhiên sao Kiệt lại mang tảng đá lớn như vậy về.”

Bạch Hy cũng tò mò hỏi: “Đúng vậy, cái này của con thật được xay ra từ tảng đá kia à? Như vậy cũng quá thần kỳ rồi.”

La Ngữ Yên cười giải thích: “Cái này rất dễ làm, không khó một chút nào. Tư tế gia gic, người có thể gọi mấy thú nhân trong tộc đến làm một cái thật to cho bộ lạc, khi nào cần xay củ thứ thứ thì mang ra xay, hoặc con sẽ bảo A Kiệt dạy họ làm một cái nhỏ để trong sơn động cũng được.”

Tử Nặc vui mừng: “Vậy thì tốt quá, có cái này chúng ta có thể xay củ thứ thứ ra nhanh hơn ngồi đập vụn nó nhiều lắm. Trở về ta sẽ gọi người đến để tiểu Kiệt dạy họ, tiểu Yên, cảm ơn con chịu dạy cho mọi người những thứ đáng giá như vậy.” Ông cũng thật không ngờ thằng nhóc kia may mắn như vậy, tìm được một giống cái biết rất nhiều thứ mới lạ. Ông lúc trước cũng có nghi ngờ thân phận con bé có bí ẩn, một giống cái vị thành niên có thể sống một mình trong rừng Hắc Sâm, lại có sức mạnh Thú Thần ban cho, còn hiểu biết nhiều về thực vật, tạo ra được nhiều đồ đạc thần kỳ, hầu như điều tốt đẹp con bé đều có. Nhưng con bé chịu ở lại bộ lạc lại còn chia sẻ những hiểu biết của mình cho bộ lạc, như vậy đã đủ để mọi người bỏ qua thân phận của con bé rồi. Mỗi người đều có bí mật riêng, không nên cố ý bóc mẽ nó ra sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy Tử Nặc nở nụ cười nhìn La Ngữ Yên: “Tiểu Yên, con dạy mọi người cách làm các món ăn với “bột thứ thứ” đi, ta cũng rất tò mò nó có thể ăn ngon như thế nào.”

La Ngữ Yên còn không biết bản thân đã bị nghi ngờ, cô còn đang bận dộn dạy mọi người gói sủi cảo: “Bột con đã trộn sẵn rồi, cách làm mì thì đơn giản lắm, con sẽ chỉ mọi người làm muỗng có lỗ, chỉ cần đổ bột đã trộn xong vào là bột sẽ chảy xuống tạo thành từng sợi nhỏ, đun cho đến khi nước sôi, sợi mì chín thì với ra.” Tay bận rộn làm mì nhưng vẫn giải thích tỉ mỉ cho mọi người, đợi mì chín, La Ngữ Yên vớt mì vào từng cái bát to, đổ nước và mấy loại hoa quả khô vào nấu nước dùng.

Lấy bột thứ thứ nhào thành cục bột lớn. Đương nhiên cũng không phải mình La Ngữ Yên nhào, hai cục bột còn lại là thành quả học tập của tư tế gia gia và Bạch Hy. Không thể không nói, năng lực học tập lý giải của người ở thế giới thú nhân thập phần cường hãn, chỉ dựa vào việc làm đồ ăn mà nói, Bạch Hy và Lục Hi chỉ cần nhìn La Ngữ Yên làm qua hai lần là có thể tự làm ra được.

Cắt cục bột ra làm vài phần nhỏ, cầm gậy cán bột cán thành lớp vỏ mỏng, gậy cán bột là La Ngữ Yên dùng cành cây bóc bỏ phần vỏ, cắt tỉa cho trơn nhẵn rồi luộc qua nước nóng để khử trùng rồi mới dùng. Nhìn La Ngữ Yên chia cục bột to thành hơn mười cục bột nhỏ, sau đó dùng gậy cán mỏng, bốn người vây xem đều cảm thấy thật thần kì. Nhưng họ cũng không nói nhiều mà thực nghiêm túc, Bạch Hy, Lục Hi và Khả Lan đều muốn học được tay nghề nấu ăn như vậy, sau này có thể nấu ăn ngon chia sẻ với bạn lữ.

Mục đích của Tư Nặc lại khác, ông là tư tế của bộ tộc, là sứ giả cùng thần linh câu thông. Ông có nghĩa vụ làm cho người trong bộ tộc có cuộc sống yên bình hạnh phúc. Mà ấm no lại là yếu tố quyết định quan trọng nhất để hình thành nên một xã hội nguyên thủy, cho nên các loại đồ ăn này, ông cần phải học được. Hơn nữa La Ngữ Yên cũng đồng ý cho mọi người cùng biết cách làm, đây là một điều vui mừng, lúc ông dạy cho mọi người cũng sẽ nói đây là công lao của ai.

Nhân bánh được làm từ thịt băm, nấm và rau hẹ. Đặt phần nhân vào giữa vỏ bánh đã được cán mỏng, La Ngữ Yên ép chặt vỏ bánh lại, uốn theo từng nếp gấp, tạo thành một chiếc sủi cảo tròn tròn đáng yêu.

Một hơi làm bốn năm cái, bốn người bên cạnh cơ bản điều đã học xong. Chỉ cần gói không bị vỡ nhân thì mọi hình dáng đều chấp nhận được.

Gói xong sủi cảo, La Ngữ Yên liền dạy mọi người làm bánh nhân thịt, cái này đơn giản hơn nhiều, không cần tỉ mỉ như sủi cảo, cho nhân vào lớp bột đã cán mỏng, túm mép bột gấp theo hình quạt như bánh bao, lấy cán bột lăn lăn cho bánh dẹp xuống, La Ngữ Yên rất yên tâm về độ dẻo dính của bột thứ thứ, tuy nhiên cô vẫn làm vỏ hơi dày hơn một chút, ép xuống xong là ta có một cái bánh to gần bằng nửa cái chảo, giờ chỉ đợi mang đi chiên vàng là xong. Để phần còn lại cho mọi người làm nốt.

Vì thế hiện tại nhiệm vụ của La Ngữ Yên là làm bánh đúc nóng, món ăn có tác dụng chống đói hiệu quả, lại rất dễ ăn đối với các lão nhân và ấu tể. La ngữ Yên pha bột với nước, cho thêm ít muối rồi đổ vào nồi đun, vừa đun vừa quấy đều liên tục. Khi nước bắt đầu sệt và đặc dần lại, hạ lửa nhỏ tiếp tục đun đến lúc hỗn hợp rất đặc và ngả sang màu trắng đục thì cho một thìa mỡ vào đảo đều, đun thêm 10 phút bột bắt đầu trong, hỗn hợp lúc này dẻo quánh thì bắc nồi xuống. Phần thịt ăn kèm thì xào thịt băm với nấm và mộc nhĩ băm, lúc ăn chỉ cần múc vào bát, chan thêm nước tương là tuyệt vời.

Đợi đến khi các thú nhân trở lại, phát hiện giống cái nhà mình đang ngồi quanh bàn đá trong sơn động mân mê gì đó, mà trên bếp còn có mấy cái nồi đang nghi ngút khói. Thoạt nhìn đã ngồi đây bận việc từ lâu.

Thấy Mã Cách Lai Đặc đến, Bạch Hy và Lục Hi cùng nhau đứng lên đi tới, tiến lên giúp đỡ các thú nhân mang củ thứ thứ vào, Bạch Hy trách móc: “Sao hôm nay về muộn vậy, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, còn không cùng bọn nhỏ trở lại nhỡ may bệnh thì phải làm sao.” Nói thì nói vậy nhưng Bạch Hy vẫn lôi kéo bạn lữ mình lại gần bếp lửa sưởi ấm.

La Ngữ Yên vội nói: “Lục Hi tỷ, muội có đun một ít nước gừng, tỷ mau mang cho họ uống đi, cái này xua khí lạnh chống cảm rất tốt.”

Tử Nặc ngạc nhiên nhìn La Ngữ Yên: “tiểu Yên, con biết về dược lý sao?”, La Ngữ Yên vừa lật mặt bánh trong chảo vừa trả lời: “Con có nhận biết được vài loại thảo dược thường gặp, nhưng cũng có nhiều loại con không nhận biết được.” Cái này thì cô nói thật, ngoại trừ thảo dược giống trên trái đất cô nhận biết, thì ở thế giới thú nhân cô không nhận ra thảo dược nào cả.

Ở đây ngoại trừ Khắc Lai Kiệt đã biết thì mọi người đều ngạc nhiên, các bộ tộc ngoài tư tế thì chỉ có đồ đệ của tư tế mới biết về thảo dược, không chỉ vậy gừng- một loại thảo dược La Ngữ Yên nói đến Tử Nặc lại chưa nhìn thấy bao giờ.

Có lẽ để nhận biết những thứ mới lạ này, với hoàn cảnh một mình sống trong rừng rậm, chắc con bé phải sống rất khổ mới có được nhiều hiểu biết như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều cảm thấy đau lòng, một giống cái vị thành niên sống dựa vào mẫu thân, phụ thân của con bé cũng thật quá đáng giận, nếu mà để gặp được nhất định phải thay con bé đòi lại công đạo, tốt nhất là đánh cho đến khi nhận sai mới thôi.

La Ngữ Yên không hề biết trong lòng mọi người đang tìm cách đòi lại công đạo cho cô từ vị phụ thân chưa thấy mặt. Cô lật bánh nhân thịt trong chảo, thấy cả hai mặt đều đã vàng còn hơi đen mất một ít, biết bị cháy ăn vào không tốt cho sức khỏe, nhưng với cái khẩu vị ăn thịt nướng cháy đen bao lâu nay của thú nhân, bánh có cháy xém một tí không thành vấn đề.

Bã củ thứ thứ La Ngữ Yên lọc được lần hai cũng mang ra cho thịt băm, nấm, nước tương và ít muối rồi rán thành chả thịt. Món này ăn như lương khô, rất dễ mang theo bên người khi đi ra ngoài.

Bưng đồ ăn để lên bàn đá, “Mọi người lại đây nếm thử xem bánh làm từ bột thứ thứ có ngon không?

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.