Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ Tế Thần Mùa Đông

Tiểu thuyết gốc · 1925 chữ

Lễ tế thần đã bắt đầu, hai người đều tìm một chỗ đứng đằng sau Khắc Lai Kiệt, tai nghe tộc trưởng hô bằng thứ tiếng kỳ lạ, sau đó mọi người cùng quỳ xuống dập dầu với tế đàn. Tư tế cầm huyền trượng đứng bên cạnh châm lửa, yẹo ngọ lửa bùng cháy rồi xướng một bài ca, vừa xướng vừa nhảy. La Ngữ Yên cảm giác như mình lạc vào tà giáo mê tín vậy.

Đợi cho đến khi đứng lên, suýt nữa chân cô đã tê cứng rồi. Tộc trưởng đứng lên cầm dao rạch một đường ở cổ con mồi, các thú nhân bắt đầu chia nhau uống máu tại chỗ. La Ngữ Yên đứng hình, hình ảnh thật khủng khiếp, may là giống cái với bán thú nhân không phải uống không thì cô sụp đổ mất.

Đợi màn uống máu kết thúc là chia con mồi, thú nhân được chia 100 cân. Số thịt còn lại được bỏ vào một cái nồi thật to, các giống cái và bán thú nhân sẽ phụ trách nấu bữa ăn chung cho cả bộ lạc.

La Ngữ Yên nhìn các thú nhân lưu loát lột da, cắt đầu mổ bụng, moi nội tạng, mắt cô dừng lại ở mấy chiếc sừng thú cùng da lông bị ném vào một chỗ, vài ý niệm xẹt qua trong đầu, hỏi Khắc Lai Kiệt đứng bên cạnh “A Kiệt, chỗ da lông, sừng thú đó xử lý thế nào?”

“Chỗ da lông đó những ai hôm nay đi săn sẽ được lấy đầu tiên, còn lại đem cho các lão nhân sống một mình, họ không ra ngoài đi săn được nên da thú có rất ít. Da lông của trường giác thú với vân đằng thú đều không tốt, không làm được quần áo, mùa đông làm lều không giữ ấm được, rất ít người muốn lấy. Nhưng cá lão nhân thì khác, họ thiếu thốn nhiều nên chúng ta thường mang cho họ da lông, xương cốt mà mình không cần đến.” Khắc Lai Kiệt thấp giọng giải thích.

“Ta lấy vài tấm được không?” La Ngữ Yên nghĩ đến trong động cô không còn nhiều da thú lắm, mang về vài tấm làm thêm vài cái túi đeo bằng da thú, đi ra ngoài đeo bên người cũng rất tiện lợi.

“Ngươi cần da thú làm gì, nếu muốn làm quần áo. Trong bộ lạc có một giống cái làm quần áo rất đẹp, hôm nào ta mang ngươi đi mua.” Khắc Lai Kiệt tò mò hỏi.

“Ta không muốn làm quần áo, ta chỉ muốn làm một ít túi đeo mang theo bên người, nhưng ở sơn động không có da thú thích hợp. Bây giờ thấy ta mới nhớ đến.”

“Vậy lát nữa ta lấy giúp ngươi, da còn dính nhiều máu như vậy, ngươi không nên động vào.” Khắc Lai Kiệt nói, cầm tay La Ngữ Yên đến chỗ chia thức ăn để lấy phần của mình về.

Khả Lan đứng phía trước La Ngữ Yên, ngoại trừ La Ngữ Yên cầm cái bát nhỏ bằng tre , những người khác đều cầm bát đá, nồi đá, nồi bằng đầu nâu, kích thước lớn hơn cái bát nhỏ của cô rất nhiều. Bọn họ xếp hàng chờ được chia thức ăn nấu chín.

Thức ăn được nấu chín rất nhiều, mỗi người đều được một bát đầy, có người ngồi gần đống lửa ăn bốc ăn, có người cẩn thận mang về sơn động, chắc là mang về cho ấu tể của mình. Mùi thịt tỏa ra bốn phía, Khả Lan thèm nuốt nước bọt, mùa đông mọi người đều để dành thịt dự trữ, lâu lâu mới ăn no một bữa, hôm nay được ăn thỏa thích, cô bé đã để bụng từ sáng để bây giờ ăn được nhiều rồi.

Nhìn bát thịt trên tay, thịt vụn, nội tạng dã thú đều được đổ vào nấu chung, nếu như vậy La Ngữ Yên còn nhìn được. Nhưng các giống cái và bán thú nhân nấu còn cho vào rau rại, củ cải, trái cây, những gì ăn được họ đều cho vào nấu chung. Nhìn hình ảnh này, La Ngữ Yên một lời khó diễn tả, cô niếm thử một ngụm rồi đưa cho Khắc Lai Kiệt. Ngoại trừ muối thì mùi vị thật là ....Cô không thể nào hiểu được, tại sao họ ngay cả thứ này cũng nuốt trôi được. Cho dù món ăn nào cô cũng ăn được nhưng món này cô xin miễn.

Bỗng trước mặt xuất hiện một xiên thịt, ngẩng đầu nhìn Khắc Lai Kiệt, hắn đang mỉm cười nhìn cô nháy mắt. La Ngữ Yên cười nhận lấy rồi ăn, mùi vị không ngon mấy nhưng ăn cũng được.

Ăn no bụng, các giống cái với bán thú nhân trong bộ lạc bắt đầu nhảy múa quanh đống lửa, tiếng hát tiếng hò hét vang lên khuấy động lên bầu không khí mùa đông giá lạnh. Các cặp đôi nhân cơ hội dựa vào nhau gia tăng tình cảm. La Ngữ Yên bất giác cảm thấy có lẽ lúc này đây cô mới chân chính chấp nhận mình đã đến thế giới khác, có cuộc sống khác, chân chính trở thành một thành phần của thế giới này.

Lễ hội kết thúc, lúc gom da thú, ngoại trừ La Ngữ Yên còn có vài lão thú nhân và bán thú nhân, có điều họ không tiến lên lấy mà chờ thú nhân cần chọn xong rồi họ mới tiến lên nhặt.

“Đây là con mồi chúng ta bắt về, sao cô ta lại được lấy chứ.” Tiều Đồng nhìn La Ngữ Yên đang chọn da thú mà tức, cô ta đang cần da thú về làm đệm, nhưng hôm nay phụ thân với ca ca cô ta không đi săn nên nhà cô ta không được lấy. Con nhỏ kia mới đến, có làm gì đâu mà cũng được chọn.

“Yên Yên lấy thì sao, ta cho Yên Yên lấy phần của ta, liên quan gì đến ngươi.” Khắc Lai Kiệt liếc mắt nhìn giống cái kia một cái.

“Ngươi....” Tiêu Đồng tức sôi máu, không phải trước kia hắn không thích lại gần giống cái sao. Sao bây giờ lại bênh vực con nhỏ kia chứ.

“A Kiệt, ta chọn xong rồi, chúng ta về đi. Hôm nay ngươi ăn chưa no, về ta làm thêm mấy món ngon cho ngươi ăn.” La Ngữ Yên lôi kéo tay Khắc Lai Kiệt quay đầu đi, một ánh mắt cũng không nhìn Tiêu Đồng.

“Được a.”

Hôm sau trời bắt đâu đổ tuyết lớn, nhiệt độ giảm đột ngột, mặt đất tuyết dày lên vài mét, các lão nhân đêm qua đã phải dỡ lều chuyển lên ở chung trong động. Đợt bão tuyết này phải kéo dài cả tháng, tuần trước, mọi người bắt đầu nhận thức ăn do bộ lạc phân chia, đồ ăn La ngữ Yên mang đến đa phần đều do một mình cô ăn nên không hết nhiều. Số đồ ăn này sẽ được dữ lại cho đến khi bộ lạc không chia thức ăn chung nữa.

Nhiệt độ mỗi ngày đều lạnh hơn hôm trước, bất đắc dĩ La Ngữ Yên phải ngủ chung với Khắc Lai Kiệt, cơ thể của lão hổ như cái lò sưởi, cô chỉ muốn ôm trong ngực cả ngày thôi.

Thực vật ngoài nấm ra, đã không còn gì nữa. Cả ngày, cả tuần đều phải ăn thịt, La Ngữ Yên cảm giác dạ dày sắp chống đỡ không được. Vì thế, lựa hôm trời đẹp sau trận bão tuyết, Khắc Lai Kiệt trở La Ngữ Yên vào rừng lượn một vòng, hy vọng có thể tìm được một ít thực vật có thể ăn được.

“Kiệt, ngươi đi đâu vậy? Sao lại mang giống cái ra ngoài.” Một thú nhân trong hình con sói đang đi tuần, thấy hai người chuẩn bị ra khỏi bộ lạc liền tiến lại hỏi.

“Ta vào rừng kiếm thức ăn, Yên Yên dạo này khó chịu, tiện đường mang nàng đi ra ngoài một vòng.”

“Vậy sao. Nếu ngươi tìm thực vật thì đi về phía nam đi, lần trước ta tìm được ít rau rại cho Nhã Lạc.” Sư Lệ hiểu được, giống cái mùa đông ăn thịt một thời gian dài bụng sẽ khó chịu, nhưng hắn cũng không có cách nào. Lúc tuần tra bộ lạc, hắn cũng phải cố gắng đi xa chút để kiếm thực vật ăn được mang về cho Nhã Lạc.

“Được, cám ơn người.”

Chở La Ngữ Yên trên lưng chạy một vòng quanh phụ cận bộ lạc vẫn không tìm được gì. Khắc Lai Kiệt đành đi về phía nam xa hơn một chút.

Mùa đông khắp khu rừng phủ lên một lớp áo trắng xóa, điểm điểm còn nhìn thấy màu xanh của lá cây. Nhưng bất đồng vẫn có, nằm giữa cánh rừng có một dãy bụi gai thấp lùn mọc trong một góc nhỏ, bụi cây không có đến một chiếc lá, tuyết rơi xuống cũng không bám được trên cây, nên một dãy màu nâu phá lệ nổi bật. Điểm khác lạ này La Ngữ Yên vừa đi qua liền thấy, “A Kiệt, mấy cây gai kia là gì vậy?”

Theo cánh tay La Ngữ Yên nhìn sang: “Đấy là cây thứ thứ, toàn thân đều là gai, cầm vào còn đau tay. Chúng ta hay đào về trồng quanh bộ lạc phòng thú dữ. Cái này không có gì ăn được, trong rừng mọc rất nhiều.”

“Cây này có độc không?”

“Không có độc, nhưng cũng không ăn được mà? Toàn là gai.”

“A Kiệt, chúng ta đào thử lên xem đi.” Lòng mang theo mong đợi đề nghị, nhìn nó đặc biệt như vậy. Lại không có độc, cô cũng muốn đào thử lên xem có củ hay gì không.

“Được, Yên Yên đứng sang một bên cẩn thận, để ta đào là được rồi.”

Khắc Lai Kiệt đỡ La Ngữ Yên đứng dựa vào gốc cây, hắn biến hai bàn tay thành móng vuốt, bắt đầu đào lớp tuyết xung quan cây.

“Yên Yên, Yên Yên ngươi lại đây xem ta đào được gì này.”

Chạy lại gần, La Ngữ Yên nhìn gốc cây trên tay Khắc Lai Kiệt sửng sốt. Gốc cây có dễ rất to, quan trọng là trên dễ có tầm chục củ to nhỏ bằng nắm tay màu tím, vỏ ngoài sần sùi nhìn như bị bệnh.

“Oaaa, A Kiệt, ngươi xem xem cái này có độc không.” La Ngữ Yên kích động. Hình dạng hơi khó nhìn nhưng màu sắc lại giống khoai lang, không biết nó ăn được không.

“Cái này không có độc.” Cắt củ thứ thứ ra làm đôi, bên trong không như La Ngữ Yên tưởng tượng, không phải khoai lang nhưng có lẽ còn hơn nữa.

Phần thịt bên trong màu trắng ngà, ngửi ngửi còn cảm nhận được một mùi sữa thoang thoảng. Biết không có độc La Ngữ yên cũng yên tâm, cô quyết định đào một ít mang về nấu thử.

“A Kiệt, chúng ta đào một ít về ăn thử đi.” La Ngữ Yên cười tươi, bám vào tay Khắc Lai Kiệt nói.

“Được.” Nhận được nụ cười của giống cái, Khắc Lai Kiệt đồng ý. Cho dù không ăn được thì sao, chỉ cần Yên Yên vui vẻ là được.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.