Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư Tế

Tiểu thuyết gốc · 2632 chữ

Sáng hôm sau, La Ngữ Yên xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ rời giường. Mới sáng sớm mà không biết Khắc Lai Kiệt đi đâu, cô lấy bốn quả trứng trà, hai quả thanh dưa cùng nước gừng làm bữa sáng lót dạ.

Mặc quần áo đầy đủ ấm áp xong, La Ngữ Yên để thức ăn vào giỏ tre, đeo lên lưng rồi leo khỏi hang động. Hôm nay bảo đi thu hoạch rau củ hộ dì Bạch mà không thấy thú nhân kia, cô đành tự mình tìm đường.

Dọc theo đường đi không hề nhìn thấy người nào, không biết họ ở trong động hay đi đâu. Nếu cô nhớ không nhầm, hôm qua mảnh đất trồng rau nằm ở phía nam bộ lạc. Đi được tầm nửa tiếng là đến nơi, chỗ này hiện tại cũng có một ít thú nhân, đang đội tuyết thu hoạch củ cải trong đất. Dưới gốc cây to gần đó dựng một cái lều da thú, bên ngoài có một đống lửa, nồi nước còn đang sôi ùng ụng trên lửa, mấy giống cái trung niên đang ngồi ở chỗ đó may quần áo.

“Nhìn thấy không, kia là giống cái Khắc Lai Kiệt mới mang về hôm qua đấy.”

“Kia hả, nhìn đáng yêu đấy, da lại trắng nữa. Hình như chưa thành niên đâu.”

“Ừ, không biết con bé mặc quần áo kỳ lạ kia ở đâu, ta chưa thấy bao giờ.”

“Nhìn thấy đôi đồng sắc của con bé chưa, hai màu khác nhau đấy. Màu tóc cũng lạ nữa, có phải người bộ lạc Y Nhĩ không thế, nghe nói họ từng nhìn thấy người có tóc và mắt màu lam đấy.”

“Không biết nữa, nhìn không giống.”

Tiếng bàn tán xôn xao của mấy giống cái và bán thú nhân trung niên vang lên bên tai. La Ngữ Yên tiến tới lại gần bác gái đang nói chuyện.

“Cháu chào mọi người, cho cháu hỏi nơi Khắc Lai Kiệt thu hoạch ở chỗ nào vậy ạ?”

“Cô bé, cháu tìm Kiệt à?”

“Vâng.”

“Cháu từ đường nhỏ này đi đến khu đất lớn thứ năm, rượng của Bạch Hy nằm ở trong đó. Cháu cứ đến đây là nhìn thấy Kiệt.” Một giống cái nhìn ngay thẳng, giọng nói sang sảng trong đó đưa tay chỉ đường cho La Ngữ Yên.

“Cháu cám ơn mọi người.” Gật đầu với họ, La Ngữ Yên đeo giỏ đi theo con đường nhỏ được quét tuyết sạch sẽ đến khu đất mà người kia nói.

Trên đường cũng có vài người tò mò đánh giá cô. La Ngữ yên bỏ mặc những ánh mắt đó đằng sau lưng, chân bước nhanh về phía trước. Cô đã nhìn thấy bóng dáng Khắc Lai Kiệt một mình trên mảnh đất.

“A Kiệt!”

Nghe tiếng La Ngữ Yên, Khắc Lai Kiệt vội ngừng việc trong tay lại, đi nhanh lên bờ.

“Yên Yên, sao ngươi đã ra đây rồi, trời hôm nay bắt đầu lạnh hơn rồi, ngươi nên ở lại trong sơn động.” Gỡ giỏ tre trên lưng La Ngữ Yên xuống, đẫn cô đến một gốc cây ngồi xuống.

“Đã nói trước là sẽ dẫn ta đi mà, sáng sớm dậy không thấy ngươi đâu, ta nghĩ ngươi đã đến đây nên đành đi tìm.”

“Xin lỗi, hôm nay dậy tuyết rơi nhiều, ta thấy ngươi ngủ ngon vậy không nỡ gọi. Mình ta thu hoạch cũng sắp xong rồi. Nếu người muốn ra ngoài, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi xung quanh bộ lạc một vòng.”

“Được." " Ta mang cho ngươi bữa sáng ăn lót dạ, còn đây là nước gừng ta nấu, ngươi uống một ít xua khí lạnh.” Lấy đồ ăn trong giỏ ra cho Khắc Lai Kiệt.

Ăn xong, hai người thu hoạch nốt chỗ rau củ liền cõng đến hang động tộc trưởng.

“Mẫu thân, ta đã thu hoạch xong củ cải trên đất cho người rồi, bây giờ ta dẫn Yên Yên đi một vòng rồi về đây.” Đặt giỏ lại trước cửa động, Khắc Lai Kiệt không có ý định đi vào, hắn định đưa Yên Yên đi sớm về sớm, tránh cho Yên Yên bị lạnh.

“Ai ai, tiểu Yên đến à, sao không vào đây một lát rồi đi.” Bạch Hy ló đầu ra khỏi mành da thú nói.

“Dạ thôi dì, con muốn đi một vòng quanh bộ lạc. Khi khác lại đến thăm dì sau ạ.” Mỉm cười từ chối ý tốt của Bạch Hy.

“Vậy được rồi, A Kiệt con mang một ít củ cải về đi, cho tiểu Yên cải thiện bữa cơm, mùa đông chỉ có chỗ rau củ này thôi. Lúc con đi qua sơn động của Ngả Tư thì gọi muội muội con về, trời lạnh rồi, ít chạy lung tung ra ngoài đi."

"Mà con ở với tiểu Yên cũng chú ý chút, giống cái không giống thú nhân, phải săn sóc bảo vệ, trời lạnh phải được giữ ấm mới không bị bệnh, ăn cũng phải chú ý, con xem xem mua thêm cho con bé mấy bộ quần áo,...v..v...”

Thấy mẫu thân còn tiếp tục nói nữa thì trời sẽ tối mất, Khắc Lai Kiệt bè cắt ngang: “Con biết rồi, mẫu thân ngài cứ yên tâm, con sẽ chú ý mà. ngài vào trong đi kẻo lạnh. Con đi đây.”

"Ta còn chưa nói xong mà....."

Bến thân chở La Ngữ Yên nhanh chóng bay đi. Mẫu thân hắn cũng thật là, làm như hắn chưa chăm sóc giống cái bao giờ vậy. Hồi muội muội còn nhỏ, để mẫu thân có thời gian vào rừng với phụ thân, là hắn và ca ca chăm sóc muội muội từ nhỏ.

“A Kiệt, ngươi có một mẫu thân thật tốt.” Nhìn mẫu tử người ta tình cảm như vậy, La Ngữ Yên thật hâm mộ, đời trước không được nếm trải tình cảm mẹ con, đời này cũng không được.

Cảm nhận được cảm xúc của người trên lưng có chút khác lạ, Khắc Lai Kiệt vội nói: “Yên Yên, ngươi cũng có thể coi mẫu thân ta thành mẫu thân, người rất tốt. Bây giờ có rất nhiều người quan tâm ngươi, ngươi đừng thương tâm.”

“Ừ, cảm ơn ngươi, A Kiệt.” Giọng nói mềm mềm vang lên bên tai. Khắc Lai Kiệt run run đôi tai, trong lòng quyết tâm, sau này hắn sẽ chăm sóc Yên Yên nhiều hơn nữa, không bao giờ để cô ấy thương tâm.

Lễ tế thần rất nhanh đã đến, bộ lạc mọi người đều bất kể gió lạnh mà chuẩn bị tế phẩm. Sáng sớm,La Ngữ Yên bị tiếng gọi của Khả Lan đánh thức, hôm nay Khả Lan ăn mặc rất xinh đẹp, bộ quần áo da thú màu trắng, bên ngoài khoác áo lông vàng, nổi bật khuôn mặt trắng nhỏ của con bé.

“Yên Yên tỷ, mọi người đều đến tế đàn rồi, chúng ta cũng đi xem đi.”

“Được rồi, đợi tỷ một lát.” Khoác thêm cái áo choàng xanh lam lên người, đầu đội mũ lông màu trắng, chân tay đều bao lại. Hôm nay ra ngoài trừ khuôn mặt hầu như La Ngữ Yên đều bịt kín mít, thời tiết này thật không cho người ta sống mà.

Khả Lan buồn cười nhìn cô bọc người lại tròn vo, “Yên Yên tỷ, so với ngày thường tỷ tròn lên vài vòng rồi, như quả cầu lông ý.”

“Tỷ cũng chịu thôi, hôm nay quá lạnh. Lại phải ở ngoài lâu, không bọc kỹ không chịu được đâu.”

“Được rồi, được rồi. Chúng ta đi nhanh đi, mọi người tập chung hết ở tế đàn rồi, chỉ đợi đến trưa là làm lễ thôi.” Túm tay La Ngữ Yên chạy đi, hôm nay cô bé đã ăn mặc thật xinh đẹp rồi, nhất định có thể nổi chội hơn Tô Kiều. Con bé đáng ghét đó suốt ngày chọc cô bé, nghĩ mình được nhiều người theo đuổi thì đắc ý lắm sao. Bây giờ cô bé cũng có Yên Yên tỷ xinh đẹp đáng yêu hơn nhiều nó, cho mấy người hay vây quanh nó nới xấu cô bé sáng mắt ra, xem xem ai mới xinh đẹp hơn, nhìn mà không ưa, hứ.

“Từ từ thôi A Lan, vẫn còn sớm mà.” Cô có thần lực, chạy nhanh không sao, nhưng sợ con bé yếu ớt chịu không được.

Hôm nay cho dù trời lạnh căm căm, giống cái với bán thú nhân vẫn ăn mặc xinh đẹp trang trọng để tham gia lễ tế. Xung quanh tế đàn mọi người đang khuân vác tế phẩm, từ món ăn, trái cây, thảo dược, có rất nhiều dã thú mới sáng sớm các thú nhân vất vả săn được cũng đặt trước bàn tế. Bây giờ mọi người tập chung La Ngữ Yên mới biết bộ lạc này cũng không nhiều người lắm, khoảng 1000-2000 người chưa kể các ấu tể chưa trưởng thành.

Đứng trên cao có tộc trưởng với một giống cái nhìn đã gần ngoài 60, nổi bật nhất là bộ quần áo của người đó. Trên quần áo có những đường thẳng được tự tay vẽ, tạo lên một đồ đằng bí ẩn, ở gần còn cảm nhận được uy nghiêm phát ra.

La Ngữ Yên tò mò mở miệng: “A Lan, sao ta không thấy có đứa bé nào hết vậy?” Đa số mấy người cô nhìn thấy cũng chỉ có thú nhân và bán thú nhnh, giống cái cũng có mấy người nhưng là mấy người đã trưởng thành đi chung với thú nhân của mình. Giống cái vị thành niên ngoại trừ cô với Khả Lan thì không có ai cả.

Khả Lan giải thích: “Tỷ không biết đấy thôi, mấy người tuổi như muội chưa trưởng thành, phải đợi gần đến lễ tế thần họ mới ra khỏi sơn động. Còn ấu tể thì quá nhỏ tuổi, bây giờ trời lạnh nên được miễn không phải tham gia. Lễ tế này hàng năm cầu nguyện đều là vì lý do cầu mong Thú Thần có thể phù hộ cho các lão tộc nhân và ấu tể khỏe mạnh sống qua mùa đông. Với cầu mùa đông Thú Thần đừng trách phạt lên đại lục.”

“Trách phạt lên đại lục? Nghĩa là gì vậy?”

“Mấy trăm năm trước có một bộ lạc đã đắc tội Thú Thần, phụ thân muội kể, mùa đông đó phá lệ kéo dài, bão tuyết cũng xảy ra thường xuyên. Hầu như mọi người phải ở trong động cả một mùa đông không ra ngoài được. Đến khi hết tuyết, mọi người mới phát hiện dã thú trong rừng đều biến mất không thấy, đồ ăn thiếu thốn, mọi người đều phải đói bụng một thời gian dài. Đến khi mùa xuân gần qua, dã thú mới quay trở lại rừng rậm. Khoảng thời gian đó có rất nhiều bộ lạc nhỏ bị cóng chết trong mùa đông hoặc bị chết đói vì không có đồ ăn, bộ lạc chúng ta có vài giống cái và ấu tể đã không chịu đựng được. Vì vậy các bộ lạc lớn đã chọn ngày trước khi trận tuyết đầu mùa rơi làm ngày lế tế Thần Thú. Dâng lên cho người nhiều tế phẩm bao nhiêu thì mùa đông đó bộ lạc sẽ có nhiều đồ ăn bấy nhiêu để sống sót. Cũng cầu sự tha thứ của thần nếu vô tình mạo phạm ngài.”

La Ngữ Yên:......

Cái này cô thật sự không biết có nên tin hay không. Nếu nói không tin thì chuyện cô được sống lại đã rất thần kỳ rồi. Còn nếu tin , bao năm cô theo chủ nghĩa duy vậy thật sự là sụp đổ mà, đương nhiên nếu thần thật sự tồn tại, người sẽ không để con dân mình chịu đói khổ chết chóc.

“A Lan, người đứng bên cạnh tộc trưởng là ai vậy?”

“Đó là tư tế gia gia, người có thể câu thông được với Thú Thần. Tư tế được truyền lại ngôn ngữ xa xưa của bộ lạc, trách nhiệm là ghi chép lại những việc quan trọng trong bộ lạc chuyền lại cho đời tiếp theo. Làm như vậy để bảo đảm rằng bộ lạc vẫn giữ được lịch sử nghìn năm phát triển. Tư tế bộ lạc chúng ta giỏi lắm, gia gia đã từng đi rất nhiều nơi, qua nhiều bộ lạc nên kiến thức của người rất sâu rộng. Ngày trước bộ lạc vẫn dùng muối được lấy từ trái cây, hàng năm cũng có phái người đến bộ lạc khác sâu trong rừng đổi muối. Nhưng như vậy rất lâu, đi trong rừng cũng nguy hiểm, đã có rất nhiều thú nhân chết trên đường đi, còn muối đổi đuọc lại rất ít. Sau khi gia gia làm tư tế, người đã dẫn mọi người đến bộ lạc ở vùng biển phía đông để trao đổi. Từ đó chúng ta liền không bao giờ thiếu muối ăn. Tư tế gia gia còn tìm được củ cải làm đồ ăn, người còn biết trị bệnh. Lễ kết thành bạn lữ cũng là gia gia ra ngoài học được rồi chuyền đạt lại cho bộ lạc đấy, nói chung là gia gia siêu giỏi luôn.”

“Yên Yên tỷ, sắp đến giờ làm lễ rồi, chúng ta lên phía trước xem đi.” Lôi kéo La Ngữ Yên chen qua đám đông.

“Ai ôi, ta nhìn thấy ai đây, đã đến sau rồi còn muốn chen ngang. Thật không biết điều.”

Bên miệng Tiêu Đồng ngập tràn ý trào phúng, còn có vài phần ghen ghét.

“Ta thích đấy, ngươi làm gì được ta, lại không phải chen ngang chỗ ngươi, sao ngươi nhiều chuyện thế. Đồ khó ưa.”

Trước mặt có ba giống cái, cơ thể thon dài, không cường tráng, rắn chắc như thú nhân, ngoại hình đều xem như xinh đẹp, mái tóc được buộc gọn lên là lộ khuôn mặt đặc biệt thanh tú. Trên người khoác bộ lông màu đỏ có, màu tím có, như thể sợ người ta không nhìn được mình vậy.

Vài giống cái nhìn thấy kiểu ăn mặc quái dị của La Ngữ Yên và Khả Lan đều hơi ngơ ngác, trong mắt Tô Kiều càng hiện rõ vẻ kỳ lạ.

“Ngươi...ta không thèm so đo với ngươi. Đây chắc là giống cái Khắc Lai Kiệt mang về phải không? Tưởng như thế nào, không ngờ cũng chỉ có thế, còn không bằng Tô Kiều đâu. Cũng không biết được mặt dày như nào mà lại sống trong sơn động của Khắc Lai Kiệt.” Một giống cái dẫn đầu, sắc mặt không tốt lắm, hỏi, hiển nhiên y nhìn thấy có người xinh đẹp như vậy đột nhiên xuất hiện làm trong lòng y không thoải mái.

Đây là tới gây sự sao? La Ngữ Yên nhướng mày, cảm thấy thật bất đắc dĩ.

“Liên quan gì đến ngươi, cho dù không có Yên Yên tỷ, ca ta cũng không thèm nhìn ngươi đâu. Yên Yên tỷ, chúng ta đi.” Nói xong xuay người lôi kéo La Ngữ Yên đi.

“Được rồi, đừng bực mình, hôm nay ngày vui, phải cười lên chứ.” Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô bé, La Ngữ Yên buồn cười. Cô đã gần 30 rồi, không chấp nhặt với mấy câu nói đó. Với lại, bọn trẻ chỉ cãi nhau vài câu, Khả Lan cũng không dễ bắt nạt. Nếu không quá đáng quá thì cô sẽ không nhúng tay vào, cô mới đến bộ lạc không nên làm khó xử cho người khác.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.