Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ô sin của thiếu gia hung ác

Tiểu thuyết gốc · 1709 chữ

Nghĩ đến hai từ “thiếu gia” tôi cảm giác như lạc về thời kỳ cổ đại. Nhưng mà không, sự thực thì tôi đang chứng kiến, lại còn tông vào vị thiếu gia trước mắt này ở thời kỳ hiện đại đây. Tôi vừa lò mò vạch lá tìm ảnh vừa nghĩ linh tinh về vị thiếu gia nọ. Tôi dí mắt vào từng khe hở, mọi ngóc ngách ở vùng “tai nạn” – nguyên nhân chính gây ra món nợ đẩy tôi vào bước đường làm osin. Nhất định phải tìm được, đây là bức ảnh đẹp nhất của hai mẹ con tôi. Tôi không muốn làm mất nó chút nào. Tôi biết bố có giữ một bức ảnh cả nhà tôi, nhưng tôi vẫn luôn thích ngắm mẹ ở trong bức ảnh này nhất.

Đang trong tư thế mặt chầu đất, mông tốc lên trời để tìm ảnh tôi bỗng nghe thấy “Thiếu gia”. Đây đúng là “ngã rẽ” cuộc đời tôi mà. Không chỉ gây ra món nợ khổng lồ không biết giờ còn có chuyện gì nữa đây. Để người khác nhìn tôi trong tư thế này thì xấu hổ chết mất. Qua chuyện hôm trước tôi đã điều tra về vị thiếu gia hung ác này. Anh ta tên là Huỳnh Thế

Áp dụng định luật bí mật, tôi chỉ cần bịt mặt rồi chạy đi là sẽ không ai nhận ra. Nghĩ là làm, tôi che mặt nhổm dậy chạy đi. Được một đoạn.

-Cô tìm cái này à?

Tôi phanh gấp lại đến muốn chúi người về phía trước. Sau khi giữ thăng bằng, tôi đứng nghiêm rồi quay lại theo tư thế chuẩn của đội hình đội ngũ. Nhìn thấy bức ảnh thân quen trên tay hắn, theo bản năng tôi phóng lại với tốc độ của một con báo để lấy lại. Chỉ còn cách 1cm nữa thôi là bức ảnh đã về tay tôi. Nhưng không, hắn ta thu lại giơ lên trời lắc lư.

-Trả đây.

-Không trả.

-Trả tôi.

-Có giỏi thì tự cậu đến lấy.

Tôi trợn mắt lên dùng hết công phu của mình để lấy lại món đồ quý giá. Mặc cho xung quanh có mấy tên đang vây vòng tròn nhìn trò vui. Tôi lùi lại quay đi rời bỏ chiến trường. Hắn ta cao đến vậy, tôi làm sao mà với tới.

-Này, bỏ cuộc rồi à?

Tôi vẫn bước đi xa hơn. Có lẽ hắn cảm thấy không còn hứng thú nữa. Con mồi buông xuôi thì không có tính khiêu chiến, đó chính là một trong những tâm lý của đàn ông cũng như của những tay đi săn. Với kẻ mạnh phải ra đòn bất ngờ khi hắn không chú ý, đây là một trong những kiến thức ít hỏi nhưng hữu hiệu mà bố tôi dạy con gái để phòng thân.

-Cậu bỏ cuộc thật à? Có vậy đã bỏ cuộc.

Tôi quay ngoắt lại dùng tốc độ trước nay chưa từng có, lao về phía hắn và thành công giành lấy tấm ảnh. Quá trình quá nhanh, chuẩn xác, tôi đã đạt được mục tiêu. Nhưng hình như có gì đó sai sai. Đúng rồi, hình như tôi đang đè lên một vật thể gì đó ở dưới người, tôi không phải đang đứng sao? Ừm, nói đến đây không cần phải thêm bớt gì nữa chắc ai cũng biết xảy ra chuyện gì rồi. Chính là tôi đã đè hắn ở dưới người. Tôi lấy được ảnh ôm vội vào như sợ mất đi thứ quý giá nhất.

-Tôi xin lỗi. Cậu có đau không?

-Cậu thử nghĩ đổi chỗ xem.

-Tôi không cố ý, tôi chỉ cố tình thôi, à không tôi chỉ là có tình yêu mẹ bao la nên không thể để mất tấm ảnh này.

-Cậu còn định nằm trên người tôi mà lảm nhảm gì nữa, đứng lên.

Tôi vội đứng lên, hắn ngồi dậy rồi đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi không hiểu ý cứ trơ ra đứng nhìn.

-Kéo tôi dậy, cậu xô tôi ngã còn không định chịu trách nhiệm?

-Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, tôi là người rất có trách nhiệm, không muốn nợ ai cái gì đâu.

-Là cậu nói nhé, phải chịu trách nhiệm với tôi.

Bỗng cậu ta nháy mắt rồi nở một nụ cười tỏa nắng. Hàm răng trắng đều tăm tắp, môi hồng mũi cao, đôi mắt đen thăm thẳm vừa cô độc vừa buồn bã lại vừa lạnh lùng. Đối mắt của cậu ta khiến tôi như rơi vào một thế giới khác, thế giới của nỗi buồn không sao tả siết. Tôi đưa tay kéo cậu ta dậy, cậu ta lại nhân lúc tôi lơ là lấy mất chiếc ảnh trong tay tôi. Đúng là làm người thì phải luôn đề phòng. Không thể tin bố con thằng nào được. Tôi có lòng tốt giúp cậu ta đứng lên thế nào cậu ta lại nhanh tay cướp ảnh của tôi.

-Đây là tín vật, bao giờ trả xong nợ tôi trả lại cho cậu. Đi mua bánh mì và sữa cho tôi đi.

Cậu ta vứt cho tôi một chiếc ví. Tôi cầm lấy rồi vội vàng đi mà quên không hỏi phải đi đến đâu để đưa bánh. Tôi đi mua xong bước ra khỏi cửa bỗng ngẩn người. Làm sao mà không ngẩn người cho được. Tôi có vấn đề rất nghiêm trọng. Cậu ta học lớp toán nhưng đó là lớp đội tuyển buổi chiều, còn buổi sáng thì là lớp nào. Cậu ta như đang muốn đánh đố tôi vậy. Nhưng người cầm ví là tôi cơ mà. Kệ đi, cứ mua đồ xong rồi tính sau.

Tôi nhanh chân chạy xuống căng-tin mua một chiếc bánh mì và một vỉ sữa. Người nhiều tiền như thế này thì thà mua thừa còn hơn thiếu. Nhìn trong ví có đến 5-6 tờ mệnh giá 500 nghìn kèm thêm mấy tờ mệnh giá 100, 200 nghìn nữa khiến tôi hoảng hồn. Chưa bao giờ tôi được cầm một số tiền lớn đến vậy. Tôi cầm bánh ra khỏi căng-tin lên sân trường. Ví đã cất vào trong túi quần sau của tôi nhưng không ngờ đây lại là một điều sai trái nữa của tôi.

Kiều Vân vọt lên trước mặt tôi trong tay cầm chiếc ví. Không ngờ cô ta nhân lúc tôi thất thần lấy mất ví của tôi. Bốn người bạn trước mặt tỏ vẻ hung ác.

-Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây.

Tôi muốn chửi lên trong đầu là dây cái mả bố mày. Nhưng giờ bố cô ta cũng là bố tôi nên tôi nhịn. Tôi đợi cô ta đến gần thì giật lại ví nhưng ả ta đã đề phòng nên tôi thất bại. Đang lo lắng không biết làm thế nào thì cô ta vênh mặt lên bắt nạt tôi.

-Khai mau, ăn trộm đồ của ai mà hốt hoảng thế. Tao ở nhà chưa từng thấy mày có cái ví này, mày lấy của ai, không nói tao sẽ mách cô giáo báo về cho mẹ.

-Tao không ăn trộm.

-Mày không ăn trộm mà tự nhiên lại có ví. Mày nói dối không thuyết phục một tý nào.

Nói xong cô ta kéo tay tôi lên đi lên theo hướng văn phòng hiệu trưởng. Chắc chắn là muốn làm xấu mặt tôi, muốn tôi bị đánh một trận ra trò đấy mà. Nhưng tôi không hề ăn trộm. Tôi cố giằng ra nhưng cái Huệ thì cướp lấy túi đựng bánh và sữa còn con Hằng và Trúc thì ép hai bên tôi kéo tôi đi. Biết sức một người không thể chống lại, tôi đành miễn cưỡng đi theo. Dù sao cây ngay không sợ chết đứng, tôi không ăn trộm thì sợ quái gì.

-Làm gì đấy?

Đi chưa được một đoạn thì tôi lại thấy hắn cùng đồng bọn đứng ngay ở gốc cây xà cừ giữa sân trường. Mấy đứa con gái thấy hắn thì tươi tắn như gặp thần tượng. Chúng nó nhanh chóng bỏ tôi ra. Rồi thể hiện sự nữ tính hiếm hỏi của mình.

-Anh Kiến An.

Mấy đứa chúng nó nhao nhao lên nói, tôi thì đứng im nhìn ánh mắt hắn ta nhìn tôi kiểu đúng là đứa ngốc. Tôi như đọc được sự giễu cợt trong mắt anh ta. Thế nhưng anh ta không hề nói gì với tôi mà đến chỗ Kiều Vân lấy lại cái ví, rồi xách túi bánh lại.

-Của tôi, cảm hơn mấy đứa mang đến đây. Đây là osin mới của tôi, không phiền mấy đứa đưa đi đâu. Từ nay, Quỳnh sẽ thay tôi mua đồ làm chuyện vặt.

Hắn ta vừa nói vừa vỗ vỗ lên đầu tôi như thể chủ nhân xoa đầu một con chó con mèo. Tôi tức tối lườm hắn nhưng tiếc là hắn không hề biết điều này. Hừm đã thế thì thôi, ngoan ngoãn trả nợ trước đã. Nếu không làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.

Mọi người xung quanh nhìn tôi cười đắc ý. Chỉ là một đứa osin, một con chân chạy vặt thì đúng là đáng khinh bỉ. Dù sao ở trong mắt tụi trẻ con nhà giàu này thì những người như tôi chẳng đáng để vào mắt cũng không đáng để tôn trọng. Mấy đứa nó cười phá lên, tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Kiều Vân thấy tôi gặp họa thì vui thú vô cùng. Bởi lẽ đã bị Kiến An nhìn trúng thì chẳng ai có kết quả đẹp. Không bị hành hạ lên xuống thì kết quả học tập cũng sút không phanh, chưa kể mấy trường hợp còn trầm cảm và phải chuyển trường. Ả ta biết vậy nên chào Kiến An rồi hăm hở vào lớp.

Lúc này, tiếng trống trường vang lên, tôi coi như hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay, nên chạy vọt đi. Lần này lại quên không hỏi lớp buổi sáng của cậu ta.

Bạn đang đọc Nhật Ký Trà Xanh Của Hồ Ly Tinh sáng tác bởi danguyetthanhkhau

Truyện Nhật Ký Trà Xanh Của Hồ Ly Tinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.