Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi trở thành trà xanh như thế nào (p1)

Tiểu thuyết gốc · 1417 chữ

Trà xanh cũng có lắm loại. Có trà xanh truyền thống, trà xanh hiện đại, trà xanh nhập khẩu, trà xanh nội địa, lại có trà xanh bẩm sinh và có những loại ban đầu là trà đào sau đó trải qua biến cố mà thành trà xanh. Còn cô…

Hôm đó, tôi ê ẩm cả người nằm trong bệnh viện. Sau một giấc ngủ dài vài đến vài ngày cũng không khiến cơ thể của một con bé đang tuổi dậy thì như tôi tự chữa lành. Những vết bầm tím trên người to có, nhỏ có, rớm máu và xước sát đã khô miệng cũng không thiếu. Đặc biệt đau nhất là vết thương ở gần miệng. Tôi đã tỉnh nhưng không vội mở mắt. Chỉ nghe thấy tiếng khóc rưng rức não nề của VỢ BỐ TÔI.

-Anh Đức, em xin lỗi đã không bảo vệ được con bé, chuyện đến nước này hoàn toàn là do em. Để con đánh nhau với bạn bè phải nhập viện. Em nghĩ phải để con bé ở nhà một thời gian nghỉ ngơi cho khỏe. Bên nhà trường em đã giải quyết rồi.

-Vất vả cho em. Cái con bé này nó còn nhỏ lại thiệt thòi nhiều quá. Chắc là con bé đang sốc, lại đang tuổi nổi loạn. Em cố gắng chăm sóc cún giúp anh. Anh ở xa chẳng mấy khi về nhà lại khó nói chuyện tâm tư tình cảm với con bé. Giờ con bé cũng đã lớn rồi càng có nhiều tâm sự không thể nói với bố.

Tôi he hé mắt thấy bố đang ôm người đó trong lòng khe khẽ thở dài. Thì ra trong mắt bố tôi chính là một đứa trẻ đang tuổi nổi loạn. Nguyên nhân thì chính là do không chấp nhận nổi mẹ kế kia. Bà ta thì vẫn nghiễm nhiên nức nở trên vai bố tôi mà đóng làm một NGƯỜI MẸ tốt.

-Kiều Vân dạo này thế nào rồi sức khỏe có tốt không? Lâu rồi anh không gặp con bé.

Bà ta gạt nước mắt nở một nụ cười tự hào rồi ra khỏi vòng tay bố tôi đắc ý.

-Dạo này con bé được chọn vào đội tuyển bồi dưỡng học sinh giỏi Văn của trường. Cho nên nó thường rất bận rộn học tập. Cũng may là con bé rất ngoan lại tự lập nên em không phải lo…

Nói đoạn bà ta bỗng cứng đờ người như lỡ miệng, bà ta bụm miệng rồi khẽ liếc nhìn về phía giường tôi. Bố tôi lại thở dài thườn thượt.

-Cún cần có thời gian để thích nghi với hoàn cảnh mới. Nó mất mẹ không bao lại lần lượt mất đi ông bà nội. Em và anh cũng về với nhau chưa lâu, có lẽ con còn cần thời gian chấp nhận một người mẹ mới nên em cố gắng chăm sóc cún giúp anh. Nó vốn là đứa bé ngoan ngoãn, thông minh và hoạt bát. Chỉ không ngờ giờ lại thành ra như vậy. Ở với ông bà nội nó chưa bao giờ như thế.

-Anh yên tâm cứ để em chăm sóc cho Diễm Quỳnh, em biết con bé rất ngoan, sẽ không tái phạm thêm lần nào nữa đâu. Anh cứ công tác tốt, còn lại để em lo.

Tôi nghe vậy thì cảm thấy buồn nôn. Cứ như một cục đờm ở trong họng lâu ngày muốn khạc mà không khạc ra nổi. Ai nói tôi đánh nhau? Tôi là bị mẹ ghẻ đánh, không chỉ một lần. Nhưng trăm lời khó nói, tôi biết kêu ai bây giờ?

Bố tôi là bộ đội biên phòng, chưa 40 nhưng đã là trung tá. Bao lần vào sinh ra tử, vây bắt tội phạm vượt biên, tội phạm buôn bán ma túy và buôn người để đổi lại chiến công như thế. Bố tôi là người trẻ tuổi nhất trong những người thuộc cấp tá của đất nước. Ngày mẹ chưa mất, bằng khen của bố treo kín cả nhà. Từ khi bà ta về, những chiếc bằng khen cứ thế mà được cất đi không dấu vết.

Ông bà ngoại tôi đã mất trước khi sinh tôi ra, sau khi mẹ tôi mất thì tôi sống với ông bà nội thêm 3 năm thì bố tôi đi thêm bước nữa. Những đứa trẻ thiếu đi tình thương thường rất mong manh và nhạy cảm. Càng thiệt thòi và thiếu thốn, trẻ con càng trưởng thành sớm, hiểu chuyện và có phần đáng thương. Có lẽ tôi cũng như vậy. Vì khuyết thiếu tình thương của mẹ nên tôi có phần chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa. Bởi tôi chẳng còn người bao bọc và bảo vệ tôi vẹn toàn như tình thương của mẹ nữa.

Ban đầu tôi còn nghĩ bố đã cưới được một người vợ dịu hiền. Dù không chấp nhận nhưng tôi cũng chẳng phản đối. Vì tôi biết, một phần bố cưới vợ cũng là vì muốn có người chăm sóc cho tôi. Nhưng dần dần cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Ngay khi mới tổ chức xong lễ cưới, bố tôi vừa đi lên đơn vị thì bà ta và con bà ta bắt đầu hành hung tôi. Sau khi hành hung còn dọa nạt rằng “Nếu mày mà mách bố mày, bố mày lo lắng cho mày sẽ bị tội phạm bắn chết”. Tôi cũng vì lo lắng cho bố mà ngậm đắng nuốt cay. Đừng khinh thường sức chịu đựng của một đứa trẻ, đôi khi nó còn mạnh mẽ hơn cả người lớn.

Tôi bị bạo hành từ tinh thần đến thể xác. Lần đó, tôi nghe thấy bà ta nghe điện thoại của một người đàn ông, còn anh em ngọt ngào đến chảy nước. Tôi cứ ngỡ bà ta nói chuyện với bố, nhưng rất nhiều lần nói chuyện với bố đều nói bố trong chuyên án vây bắt tội phạm nên không thể nào có thời gian mà buôn với bà ta cả vài tiếng đồng hồ, nhất là ban đêm. Rồi cũng tình cờ, tôi phát hiện ra manh mối bà ta qua lại với “chồng cũ”. Hôm đó tôi đi học về thì thấy bà ta bước ra cùng người đàn ông đó từ trong khách sạn. Tôi giật mình cố lảng đi nhưng lại bị bà ta nhìn thấy. Từ đó tuần nào tôi cũng bị bà ta đánh, kết quả học tập cũng vì thế mà có phần sa sút.

Lần này tôi đã bị đánh một trận nhừ đòn bởi bởi hai mẹ con bà ta. Nhưng mà lần này không phải là tôi có phát hiện chuyện xấu của bà ta mà là do tôi hơn điểm con gái bả trong kỳ thi tuyển chọn đội tuyển học sinh giỏi. Tôi không thể nói với bố, bố luôn trong tình trạng nguy hiểm nên không thể để bố tôi phân tâm. Trước đây mẹ tôi đã dặn tôi “Là con gái của chiến sỹ biên phòng, con phải là một người mạnh mẽ hơn, thông minh và độc lập. Hai mẹ con mình phải là hậu phương của bố, ủng hộ bố, tiếp sức cho bố mà không để bố phải phiền lòng.”

Lời mẹ in sâu trong tâm trí tôi, suốt 4 năm qua chưa bao giờ phai nhạt. Dù bây giờ tôi đã là một thiếu nữ học lớp 9 cũng không hề quên. Tôi không muốn bố vì lo cho tôi mà rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Những vết bầm tím trên người tôi đâu có là gì so với tính mạng bố và an nguy của đất nước này. Tôi thật sự mơ ước sau này sẽ giống như bố, chiến đấu và bảo vệ công chính. Thế nên, vấn đề của mình, tôi sẽ tự giải quyết.

Tôi sẽ tìm cách phơi bày sự thật và bộ mặt giả dối của bà ta. Thế giới này vốn không công bằng mà cũng rất công bằng. Nếu ông trời đã không cho tôi công bằng, thì chính là muốn nhắc nhở tôi phải duy trì sự công bằng của ông ban cho thế giới này. Chỉ là tôi không nghĩ bản thân chưa kịp thực hiện lại đã phải đối đầu với thử thách mới khó khăn hơn. Đúng là họa vô đơn chí.

Bạn đang đọc Nhật Ký Trà Xanh Của Hồ Ly Tinh sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.