Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 673 chữ

Quân lập một thời gian biểu cho tôi tiện học bài và ôn tập. Anh nói rằng tôi không biết tự sắp xếp cuộc sống của mình sao cho trật tự và khoa học. Tôi thừa nhận. Bởi vì anh nói đúng.

Nhờ có cái thời gian biểu của anh mà tôi ôn thi dễ dàng hơn hẳn. Mấy môn khó nhằn tôi cũng coi như qua trót lọt.

(~_~) Nhưng anh vẫn làm tôi xấu hổ theo hướng nào đó.

" Em còn mấy môn?" Quân rút dao trên giá treo xuống, thuần thục thái mỏng thịt lợn.

Tôi ngồi trên bồn rửa bát, đung đưa chân mấy cái, trên đùi là giá rau tôi vừa làm xong.

" Ba. Anh thì sao?"

" Hai."

" Anh đã dự định khi nào làm bài tốt nghiệp chưa?" Quân đã năm tư rồi, nốt năm nay anh sẽ tốt nghiệp. Nhưng nghĩ sao tôi cũng thấy hơi hụt hẫng.

" Chưa biết. Tính đã." Quân có vẻ như không thích nói về việc này. Lông mày anh hơi nhướng lên, anh hẳn đang khó xử.

Tôi để nốt chỗ còn lại để anh làm hết, tự mình ra ngoài chơi với Nạc.


Bố tôi gọi. Tôi không muốn bắt máy lắm nhưng cuối cùng vẫn nghe.

Giọng bố nghe có vẻ khàn hơn trước. Tôi hơi lo cho ông.

" Con thế nào rồi? Ăn uống có đầy đủ không? Học có mệt lắm không con? Bạn cùng phòng có hợp không?"

" Tốt lắm bố. Anh ấy và con sống rất hòa hợp, học hành thì cũng không đến nỗi."

" Ừ. Hè này con về chứ?"

Tôi tần ngần lúc lâu mãi không trả lời. Bố vội chuyển đề tài khác để nói. Trước khi tắt máy bố vẫn muốn tôi sẽ về nhà trong hè này...

" Con biết rồi. Con chào bố."

"..... Ừ. Chào con."

Tôi thở dài thật dài, tôi không muốn về nhà lắm. Việc bố mẹ tôi đột ngột ly dị làm tôi shock nặng, họ đã không nói tiếng nào với tôi cho đến trước ngày họ ra tòa. Và sau đó tôi ở với mẹ một năm. Khi còn ba tháng thi Đại học, tôi quyết định dọn qua nhà bố ở. Mẹ tôi hơi thất vọng về sự tự ý của tôi nhưng bà cuối cùng chẳng nói gì. Và dượng thì ngại ngùng dặn dò tôi vài câu rồi thôi...

" Nam. Thường Nam! Em vào hay không đây?!" Quân đá lưng tôi mấy cái kéo hồn tôi về.

Tôi uể oải ôm đồ vào phòng tắm.

" Này, em...." Quân hơi ngập ngừng nhìn tôi. Tôi biết anh muốn hỏi gì.

" Bố em vừa gọi." Tôi nói." Em hơi mệt thôi."

Và tôi đóng sập cửa lại mặc kệ Quân có định nói thêm gì không.

Tôi tắm xong, đi ra thì thấy Quân đã ngủ. Con Nạc đang liếm mặt anh ý muốn chơi nhưng anh chẳng ừ hử gì. Tôi ôm Nạc lên kệ tủ, để nó nằm trong cái ổ của nó.

Quân hơi giật mình mở mắt, chắc anh vừa có một giấc mơ ngắn kỳ quái nào đó. Anh kể từ bé anh đã hay nằm mơ mình là những món đồ vật nào đó, và rất ít khi mơ được làm người. Dường như anh sợ những giấc mơ ấy và thường hay bị giật mình về đêm.

" Anh vừa mơ thấy mình là một cái chảo rán đậu, nóng quá!!!" Anh nói gần như là trong vô thức, rất nhanh anh đã chìm vào cơn mê ngủ.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của anh, đặt bàn tay lên mắt anh và hạ xuống một nụ hôn phớt.

" Ngủ ngon."

Tôi gửi tin nhắn cho bố xong rồi đi ngủ. Thật ra, tôi khá lo lắng khi gửi tin nhắn cho ông. Nhưng cơn buồn ngủ đã nhanh chóng đá bay nó đi. Ơn trời!!

~* ( Sí.)

(Vâng).

Bạn đang đọc Nhật ký- Thường Nam sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.