Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị máu

Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

Minh Vũ ngẩn người vì những âm thanh từ phương xa truyền tới, hắn ta vội vàng tìm kiếm một gốc đại thụ, nhẹ nhàng, bình tĩnh leo lên trên cao, chân đạp cành cây, nép mình sau tán lá…

Trong đêm tối tĩnh mịch, từng tiếng dã thú gào thét vang lên khắp nơi…Ẩn mình trên cây, Minh Vũ không khỏi run lên, vô thức nắm chặt trường kiếm bên tay…

“Ta vừa đạt được tân sinh, không thể nào chết như vậy nha” Hắn âm thầm nhắm mắt chấp tay trước ngực cầu nguyện…Hình như thượng thiên cũng muốn hắn sống nên hắn chỉ nghe âm thanh lao tới từ tứ phương bát hướng mà không có con nào dừng lại trước đại thụ của hắn…

Rừng xanh đen tối âm u, nhờ sao trời soi sáng nên Minh Vũ dần nhận thấy đàn thú bên dưới thưa thớt đi nhiều, nhưng bọn chúng vẫn điên cuồng lao tới một nơi phương xa…

Nhìn theo phương xa Minh Vũ không khỏi cau mày

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên từng mảng địa thế dâng cao, gai bẫy được treo lơ lửng khắp nơi...

“Hình như…nơi đó là tường thành” hắn lặng nhìn từng ngọn đuốc, di chuyển qua lại trên tòa thành phương xa

“Chẳng lẽ…đây là thú triều sao?”

“Tường thành…thú triều…Vậy chẳng lẽ đây là Họa Minh đại lục?”

Từng mảng kí ức dần dần hiện rõ lên trong kí ức của Minh Vũ…Truyền thừa trăm năm trước hắn vô tình có được là của một bát phẩm cường giả Thuật sư chu du vũ trụ…Vì không muốn truyền thừa mai một thế gian này, nên trước khi chết đã đặt nó bên ngoài “thiên ngoại”. Nhưng trong truyền thừa lại không nhắc đến điều kiện kế thừa…

Họa Minh đại lục là một đại lục tu tiên, nơi mà sinh mạng con người như cỏ rác, nhược nhục cường thịnh…Là một nơi thực lực vi tôn…

Khi mở ra truyền thừa thì…một đoạn kí ức hiện ra trong mắt Minh Vũ…

Một lão nhân gầy gò, đôi mắt âm u, thân mặc y phục đen huyền giống hắn, bên tay cầm một trường kiếm, khí chất yêu dị…thông qua góc nhìn “cột đá” từng dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Minh Vũ…

“Bổn tọa Ma đạo Pháp sư Ma Thiên, nay tử vong thiên ngoại do tìm kiếm tài nguyên…”

“Bổn tọa tuy bát phẩm thuật sư nhưng tích góp cả đời lại không nhiều…Kẻ nào may mắn hưởng được truyền thừa thì sẽ có được một thân kiến thức cùng “người bạn già” này của ta” Nói đến đây ông ta tạm dừng đôi chút, nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm hòa tan vào cột đá…

“Nó đã làm bạn với ta hơn vạn năm, hi vọng sau này hậu nhân sẽ để nó an nghỉ cùng ta…còn bây giờ…hãy phát dương quang đại thuật sư vạn thế a” Nói đến đây thì hình ảnh trong đầu Minh Vũ chỉ còn lại màn đêm…

Minh Vũ nâng thanh trường kiếm lên nhìn, thanh kiếm ấy đã làm bạn với vị cường giả kia hơn vạn năm, đến nay tuy chưa rỉ sét nhưng đã bị thời gian bào mòn…có lẽ không bao lâu nữa cũng về với cát bụi…

Nghĩ đến đây Minh Vũ không khỏi thở dài, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đầy sao...Sau đó hắn chợt nhớ tới gì đó...

“Nếu theo truyền thừa thì Họa Minh đại lục chia làm ngũ vực…Không biết hiện tại ta ở vực nào a?” Minh Vũ vừa suy nghĩ vừa lục soát trên người mình, nhưng ngoài bộ y phục và thanh kiếm tồi tàn kia trên người y làm gì còn thứ nào chứ…

“Đúng là nghèo thật” Minh Vũ nghĩ đến tiền tài thì không khỏi cười khổ, đường đường là truyền nhân của một bát phẩm thuật sư lại nghèo hơn cả phàm nhân…

“Xem ra ta chỉ có thể sử dụng hành vi ma đạo thôi…” y nhẹ nhàng vuốt mũi, nhếch lên nụ cười…nhưng nụ cười nhanh chóng cứng đờ “Chết tiệt, chết tiệt! Ta là phàm nhân thì làm sao mà cướp bóc tu sĩ a, phải tìm cách, phải tìm cách..."

"A, tu vi..."

Nghĩ đến tu vi thì Minh Vũ không khỏi cười khổ lần nữa, lần này thực sự phát sầu a…Họa Minh đại lục chia tu vi làm cửu phẩm, tứ giai…Phàm nhân trong mắt tu sĩ còn không bằng con sâu cái kiến...

Minh Vũ cau mày, gãi đầu, rồi quyết định từ trong truyền thừa của Ma Thiên thuật sư chọn lấy một công pháp tu luyện…

“Cái này, cái này, cái này, thấp quá đi, ta không có thời gian a”

“Cái này thì quá cao…Ăn no thì bể bụng a”

“Cái này…không được, chiến lực quá yếu…”

“Cái này…không được chiến lực quá mạnh, mà thủ thì quá yếu…”

Hơn nửa ngày vật lộn trong cái đống kí ức lộn xộn thì cuối cùng Minh Vũ cũng tuyển chọn ra được hai bộ công pháp…Một bộ tu hồn, một bộ tu thân…

Tu hồn là hồn phách tu sĩ, giúp thần hồn cường đại. Tam đại chức nghiệp của Họa Minh đại lục đều yêu cầu cường độ thần hồn cao đến dọa người…

Tu thân là chuyên tu về thể xác, giúp cơ thể cường tráng, chiến lực thân thể mạnh mẽ…

Đương nhiên là với cường độ trí lực tu sĩ bình thường thì chỉ chọn chuyên tu một loại…Nhưng hắn có truyền thừa của Ma Thiên nên có thể song tu…Chỉ là tiến cảnh chậm chạp mà thôi…

Đối với điều này thì Minh Vũ chỉ nhàn nhạt “Nhân vô thập toàn a”

Sau đó dựa theo quan niệm “đánh không lại thì chạy” hắn lại tuyển chọn một đống bí kĩ giúp “chạy trốn”…Khi hắn lựa chọn xong một bí kĩ vừa đánh vừa chạy thì rốt cuộc mặt trời cũng vượt qua đỉnh đầu…

Minh Vũ chậm rãi mở mắt, dần dần thích ứng với ánh sáng nơi đây…Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về tường thành…

Hắn kinh hãi phát hiện...

Tường thành đêm qua nào còn đâu…nó đã vỡ tan thành từng phiến đá…thịt người vỡ vụn, tay chân khắp nơi, xương trắng hòa vào tiếng đàn chim hót…

Từng con kền kền ăn xác chậm chạm nhấm nháp bữa trưa…

Xác thịt hòa lẫn vào máu tươi, nồng nặc vào trong chiến trường…

Chỉ là trong lúc Minh Vũ còn đang lấp ló sau những tán cây thì từ trên trời hạ xuống một nam nữ…

Nam tử dáng người cường tráng, mặc y phục đen, đưa lưng về với Minh Vũ…

Nữ tử dáng người uyển chuyển, y phục xanh trời, hai cánh tay mặc mảnh vải mỏng để lộ làn da như ngày đầu mùa xuân, trong xanh trắng trẻo dưới lớp áo kia...

Lúc này bỗng nhiễn nữ tử nâng lên trường kiếm thủ thế, quay đầu quát “Là ai?”

Lập tức trái tim Minh Vũ đập vang liên hồi, tâm can nhấc lên tới họng “Mẹ kiếp, sao lại phát hiện a”

“Chỉ làm phàm nhân mà thôi” Nam tử không quay đầu chỉ nhẹ giọng đáp “Có lẽ là nạn nhân may mắn a”

“Có cần đưa nó về tông môn không sư huynh?” Nữ tử nghe thế thì thu hồi thủ thế, giọng điều khinh thường đáp.

“Cũng được, chúng ta cần một nhân chứng cho chuyện này. Đưa nó về trước rồi tới Thiên An thành chờ ta” Nam tử gật đầu sau đó sải bước trong không trung…Ngắm nhìn thân ảnh hắn ta biến mất trong bầu trời thì nàng ta mới nhàn nhạt bước tới gần Minh Vũ…

Xa xăm, Minh Vũ không thấy rõ khuôn mặt nàng ta, chỉ khi nàng cách hắn trăm mét…

“Đẹp, tỷ tỷ thật là đẹp” Minh Vũ bỗng dưng đỏ mặt khen

“Hửm? Hì hì tiểu tử còn rất dẻo miệng a” Nữ tử bước tới vốn đang lạnh lùng nghe được Minh Vũ khen thì lập tức cười lên. Nàng ta dáng người uyển chuyển, mái tóc búi gọn…ngực nở, mông cong, đặc biệt là cặp đùi trắng ấy…chỉ muốn dùng nó kẹp lấy a.

“Đâu có a, tỷ tỷ thật sự rất đẹp a, tỷ là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng thấy a” Minh Vũ thấy nàng tươi cười, thì thả lỏng đứng lên, vội vàng đáp.

“Được rồi, bây giờ ngươi theo tỷ đi một nơi đi, chỉ cần ngươi thật lòng trả lời thì tỷ sẽ giúp ngươi tu luyện, thế nào a?”

“Thật sao?” Minh Vũ nghe thế thì cười tươi như thiếu niên ngây ngô…

“Đương nhiên rồi, sao tỷ có thể lừa đệ a” Nàng ta cười tươi nhẹ nhàng bước tới, đứng bên cạnh Minh Vũ, muốn cầm tay hắn kéo đi thì…

Phốc.

Một thanh kiếm cắt ngang qua đầu nữ tử…ánh mắt nàng ta trừng to…không thể tin được.

“Chết không nhắm mắt a” Minh Vũ nhìn cái đầu lăn trên cành cây nhếch miệng.

Máu tươi bắn lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Minh Vũ. Hắn nhẹ nhàng liếm đi giọt máu trên môi…

“Vị máu vẫn như thế a” Minh Vũ khuôn mặt đầy máu không khỏi nhớ lại năm xưa hắn đã lạnh lùng hạ sát từng người huynh đệ, bước lên đế vị…

Ngay cả khi hắn ngồi vững trên đế vị…người em thân thiết vẫn bị hắn triệu vào triều rồi...một kiếm xuyên tim...

Người ấy đã từng hỏi hắn “Vì sao?”

Hắn chỉ nhàn nhạt ngồi trên đế vị lẩm bẩm “Dù chỉ một chút uy hiếp…ta cũng không thể để nó tồn tại được”

“Đế vị không có tình thân”

Ánh mắt tĩnh lặng sâu thẫm ấy…lại một lần nữa trở lại…

“Ta vẫn là ta…chỉ là…thiếu nàng ấy thôi” Minh Vũ lạnh nhạt nâng chân, hạ cước đạp nát đầu nữ tử xinh đẹp trước mặt. Sau đó nhanh chóng lục soát cơ thể nàng ta…đáng tiếc đây cũng là một tu sĩ nghèo a…

Cũng đúng…nếu nàng ta giàu có thì có lẽ tu vi cũng sẽ cao cường…mà cao cường thì người chết có lẽ là hắn thôi... Phàm nhân thì làm sao ám sát tu sĩ được chứ…Lần này là may mắn thôi…Cũng có lẽ phần nhiều là do nàng ta.

Tu vi tuy thấp nhưng lại coi thường phàm nhân thiên hạ…đến chết vẫn không tin mình bị "con sâu cái kiến" giết…

Loại người này trong thiên hạ…nhiều vô kể.

Nhìn nhẫn trữ vật trên tay, Minh Vũ nhẹ nhàng đeo lên, điều khiển thần trí bao bọc cái xác không đầu của nàng…cất vào chiếc nhẫn…

Hắn ta nhảy xuống cành cây, bắt đầu tiến về con sông gần đó tắm rửa…

===============

Hãy bình luận để mình có thêm ý kiến đưa #NKNS trở thành một tiểu thuyết tốt hơn. Xin cảm ơn ạ.

Bạn đang đọc Nhất Kiếp Nhất Sinh sáng tác bởi TG_yizrol
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TG_yizrol
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.