Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vật quy nguyên chủ

Tiểu thuyết gốc · 747 chữ

Tiểu minh để giai kì gối đầu lên đùi mình, hắn vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của nàng, không hiểu sao hiện tại hắn có cảm giác rất yên bình, trên người giai kì hắn luôn cảm nhận được một loại khí tức cao quý nhưng cũng rất gần gũi với hắn. tiểu minh nhìn cô bé đang ngủ ngon trên đùi của mình mà không có bất cứ chút cảnh giác nào hắn lại bất chợt nở một nụ cười mỉm.

Khi giai kì vừa thức giấc cô bé đã ngửi được mùi thơm nức mũi truyền đến, nhìn sang bên cạnh đã thấy tiểu minh mỉm cười đưa qua một cái đùi gà nướng.

-Oa tiểu minh ca ca, thơm quá.

-Muội ăn đi, cẩn thận kẻo nóng.

-Đạ tạ tiểu minh ca ca.

Sau khi nói tiếng cám ơn giai kì lập tức nhận lấy đùi gà và cặm cụi ăn. Có lẽ là vì đói quá mà sau khi ăn xong cái đùi gà đó giai kì lại tiếp tục lấy thêm một miếng nữa sau đó lại tiếp tục cặm cụi mà ăn.

-Uống chút nước nè.

-Cám ơn ca ca.

Tiểu minh đưa nước cho giai kì sau đó cũng vào cuộc đánh chén cùng với cô bé. Bọn hắn ăn hết hai con gà rừng nhưng cả hai vẩn còn cảm giác đói bụng. tiểu minh lại tiếp tục sẻ một cái đùi của con lợn rừng, sơ chế sạch sẽ sau đó lại mang đi nướng trên bếp lửa.

Cuối cùng thì tiểu minh cùng giai kì cũng đã đánh chén xong. Đúng là không có gì có thể hạnh phúc hơn một bữa ăn no sau khi bị bỏ đói cả tuần trời cả.

-Gai kì, muội muốn đi tìm thúc thúc của muội ư.

-Vâng, sau khi tìm thúc thúc muội sẽ về nhà, nhưng muội không muốn về nhà đâu.

Khi nói đến về nhà khuôn mặt cô bé hiện rõ sự bất mãn.

-Sao vậy chẳng lẽ muội không muốn gặp lại cha mẹ sao.

-Không phải không phải, nhưng nếu muội về nhà chắc chắn cha mẹ sẽ không cho muội đi chơi nữa, với lại lần này muội đi lạc cha chắc chắn sẽ phạt muội cho xem.

Thì ra là cô bé sợ chịu phạt a. tiểu minh nhớ lại hồi nhỏ mình đi chơi mà không xin phép lúc về bị cha phạt quỳ mà hiểu đc cảm giác của giai kì a.

-Cha mẹ cũng là vì muốn tốt cho muội thôi. Nếu tìm đc thúc thúc muội hãy về nhà đi, bên ngoài rất nguy hiểm.

-Vâỵ ca ca về cùng muội nhé.

Giai kì mở cặp mắt to tròn sau đó ngẩng đầu nhìn tiểu minh mà hỏi, dường như sau mấy ngày đi cùng nhau giai kì đã có chút phụ thuộc vào tiểu minh rồi nhưng nhìn cô bé ngây thơ khả ái như vậy suýt chút nữa tiểu minh đã thốt ra lời đồng ý rồi.

-Sau khi ra khỏi đây ta lập tức phải về nhà rồi có lẽ cha mẹ của ca cũng đang rất lo lắng.

-Vậy ca ca cùng muội đi tìm gia gia được không. Với lại muội phải tìm được hòn đá kia đó là lễ vật cha cho muội lúc sinh thần muội không thể làm mất được.

Hòn đá ư, không hiểu sao nhưng hắn luôn có cảm giác thân phận của giai kỳ có chút gì đó bí ẩn, cũng như viên đá hắn nhặt được vậy, vẫn luôn thần bí hắn dường như có linh cảm gì đó. Tiểu minh lôi từ trong ngực của mình ra một viên đá, hắn đưa cho giai kì xem sau đó hỏi là viên đá này sao.

-Cô bé khi nhìn thấy viên đá tiểu minh đưa ra thì hai mắt lập tức phát sáng lên.

-Là nó, tiểu minh ca ca sao ca tìm được nó vậy.

-Là huynh nhặt được ở trong sâm lâm này đấy, nếu nó là của muội thì muội cầm lấy đi.

-Đa tạ ca ca, lần này cha không phạt muội nữa rồi.

Tiểu minh nhìn thấy giai kì vui sướng như vậy hắn cũng bất chợt mỉm cười theo, mặc dù hắn có tiếc hòn đá thần bí này nhưng dù sao cũng là vật quy nguyên chủ, huống hồ chi đó lại là vật của giai kì chứ.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Đỉnh Phong sáng tác bởi ảoảnhky
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ảoảnhky
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.