Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giai Kì

Tiểu thuyết gốc · 595 chữ

- Ê ê….. ngươi tỉnh lại đi, ngươi đừng hù ta.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng khi tiểu minh có ý thức trở lại thì thứ đập vào mắt hắn là một khuôn mặt như được khắc ra từ ngọc bích vậy, cùng với đó là giọng nói mang theo vẻ thanh thuần vang lên.

-Tiểu ca ca, ca còn sống không.

-Khụ khụ…. Muội là ai.

trong kí ức của tiểu minh thì sau khi cảm giác được linh hồn mình như lột xác thì hắn dần dần kiệt sức sau đó là rơi vào hôn mê. Tiếp theo đó chính là nghe được tiếng của cô gái này mà tỉnh dậy.

-Muội tên là Tô Giai Kì, muội 10 tuổi, muội đang bị lạc mất thúc thúc aa.

Tiểu minh còn chưa kịp hỏi thêm thì Tô Giai Kì đã nhanh nhảu nói ra.

Giai kì, quả nhiên là giai kì a, người cũng như tên. Hắn thầm nghĩ trong lòng, vừa nãy hắn mới tỉnh dậy nên còn chưa đánh giá được gì bây giờ nhìn rõ hơn thì hắn mới nhìn nhận được.

nàng quả nhiên là xinh đẹp a, tuy chỉ mới 10 tuổi thôi nhưng đã mang được nét đẹp thanh thuần đáng yêu khó ai sánh nổi, khuôn mặt như được khắc từ bạch ngọc ra vậy, làn da trắng tinh không một chút tỳ vết nào. Nếu như đem so với những người con gái trong thôn hắn đã từng gặp trong thôn thì không khác gì so tây thi với thị nở cả.

nhưng thứ khiến tiểu minh ấn tượng nhất không phải là nét đẹp của nàng mà là một loại khí tức thanh thuần phát ra từ phía nàng, hắn không biết tại sao hắn lại cảm nhân được loại khí tức đó nhưng mà có một điểu chắc chắn là loại khí tức này không hề giả.

Có lẽ vì loại khí tức này mà con người đề cao cảnh giác như tiểu minh lại rất có thiện cảm với cô gái này.

-Tiểu muội thúc của muội sao lại để muội đi lạc vậy, ông ấy không đi tìm muội sao.

Tiểu minh tò mò hỏi:

-Là do muội không tốt, muội muốn đi tìm lại đồ muội là rơi nên đã trốn thúc thúc, nhưng giờ muội không tìm được thúc thúc nữa.

Sau một hồi hỏi hỏi han thì tiểu minh biết được cô bé này do làm mất đồ nên mới nhân lúc thúc thúc của mình ngủ mà lẻn trốn đi tìm, nhưng đã được mấy ngày trôi qua không những không tìm được đồ mà còn bị lạc mất thúc thúc của mình.

Cô bé nói đến đây thì mắt đã rung rưng rồi, tiểu minh thấy vậy cũng không tò mò nữa.

Lúc này thì tiểu minh cũng cảm nhận được cái bụng của mình đang kêu réo, nhìn sang giai kì thì thấy cô bé cũng có chút đói rồi nên tiểu minh dẫn giai kì đi ra khỏi động sau đó hắn làm một vài chiếc bẫy đơn giản sau đó lại đặt bẫy ở những chỗ hay có động vật qua lại rồi đem theo giai kì đến sau tảng đá ngồi đợi.

-Ca ca đến khi nào chúng ta mới có đồ ăn.

Cô bé đáng yêu hỏi

-Nhanh thôi, muội đói sao.

-Không muội đợi được

Tuy cô bé nói như vậy nhưng vừa ngồi được một chút thì đã rúc vào trong lòng của tiểu minh mà ngủ rồi.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Đỉnh Phong sáng tác bởi ảoảnhky
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ảoảnhky
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.