Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điệu hổ ly sơn(3)

Phiên bản Dịch · 1113 chữ

Pháp lực ngưng tụ trên mắt, bóng tối tan đi một chút, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Hắn lùi lại mấy bước, đối phương liền tiến lên mấy bước.

Tay trái Triệu Phụ Vân nắm hờ đặt ở bên hông, tay phải kẹp thành kiếm chỉ cắm vào nắm tay trái, như đao tra vào vỏ, lại như tay cầm chuôi đao sắp rút ra.

Khi hắn hoàn thành động tác này, bóng đen bên trong bóng tối kia dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, Triệu Phụ Vân bắt được một tia bất an từ đối phương.

Trong nháy mắt, ngón tay hắn bắn ra như rút kiếm, vạch ra một đường trên không trung.

Ánh sáng lờ mờ xẹt qua hư không.

Đồng thời, hắn phun ra một âm tiết:

"Giết!"

Con m Quỷ bên trong bóng tối còn chưa kịp lùi lại, đã bị một cỗ lực lượng xé nát.

Triệu Phụ Vân cũng không dừng lại, lập tức rút lui.

Hắn biết sau khi m Quỷ này chết, chủ nhân của nó nhất định sẽ biết có người đến đây.

Bên trong hang động, một người đang canh giữ bỗng nhiên mở mắt, ánh đèn chiếu vào đôi mắt của hắn ánh lên một tia kinh ngạc.

"Có người lẻn vào đây, mấy người kia không ngăn được sao?"

Hắn đứng người dậy, đi ra phía cửa động. Phía sau lưng hắn, bóng tối như biết chuyển động, một mực bám theo, tạo thành một luồng quỷ ảnh cuồn cuộn.

Hắn đi đến nơi tiểu quỷ dùng để canh gác kia đã chết, nơi đây chỉ còn lại một luồng âm khí đang tiêu tan, mà kẻ xâm nhập thì đã không còn ở đây.

Trước khi trời sáng, Triệu Phụ Vân đã trở lại đạo tràng của mình.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trên dưới toàn thân.

Với hắn mà nói thì việc phát hiện ra chỗ kia là đã đủ rồi, còn những chuyện tiếp theo thì cứ thong thả, chuẩn bị kỹ càng rồi tính tiếp.

Đến lúc đó, nếu có thể thăm dò được đại khái thì có thể gửi thư về Thiên Đô Sơn để đạo sư phái thêm người đến, chỉ cần lợi ích đủ lớn, mọi chuyện đều dễ bàn.

Sáng hôm sau, hắn đến trụ sở của thương đoàn kia, thấy nơi đó đã trống không.

Triệu Phụ Vân cũng không quan tâm sống chết của những người đó.

Người trong giang hồ, tranh đoạt bảo vật, chết oan chết uổng là chuyện thường tình.

Người tu hành chính đạo thường sống lâu, nhưng rất nhiều tu sĩ lại chết yểu trước cả người thường.

Ngày thứ ba, lúc chạng vạng, Bạch Miêu trở về. Tuy không bị thương, nhưng nàng trông rất mệt mỏi, cả người đầy âm khí.

Khi nàng vào đạo trường, có tiếng kêu rên phát ra từ trên người nàng, đó là m Linh bám trên người nàng bị lửa trong đạo trường thiêu đốt.

Triệu Phụ Vân nhìn Bạch Miêu, Bạch Miêu nhìn Triệu Phụ Vân.

"Cô nương đến đây lúc này, là muốn dẫn kẻ địch đến cho ta sao?" Triệu Phụ Vân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Miêu.

Bạch Miêu nhảy lên bàn, nói: "Trước kia ngươi đi theo ta đến đâu?"

"A, bị cô nương phát hiện rồi sao?" Triệu Phụ Vân vẫn thản nhiên, không hề bất ngờ.

Bạch Miêu nhìn chằm chằm vào Triệu Phụ Vân, cũng không nói gì.

"Cô nương nhân lúc bọn hắn sơ hở mà vào núi, có thu hoạch được gì không?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Bên trong là một nơi âm tà, vừa là mộ phần, vừa là một đạo tràng." Bạch Miêu đáp.

Triệu Phụ Vân ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Xem ra, cô nương quả thật bị theo dõi."

"Đệ tử Thiên Đô Sơn, sao lại sợ bọn chúng?" Bạch Miêu nói.

"Ha ha, đệ tử của Thiên Đô Sơn cũng có thể chết." Triệu Phụ Vân nói: "Cô nương có thể cho tại hạ biết thân phận không?"

"Ta là Trang Tâm Nghiên, Trang Hiền Ca là ca ca ta." Bạch Miêu nói thẳng.

Vốn nàng cũng có ý đồ như Trang Hiền Ca, muốn thăm dò xem bên trong có bảo vật gì không, nhưng sau khi xem xét, nàng biết chỉ dựa vào một mình nàng là không thể làm gì được.

"À, thì ra là thế, thay ca ca báo thù!" Triệu Phụ Vân nói, đồng thời đứng dậy cầm lấy một phong thư đặt ở trên bàn.

"Ta đã viết sẵn thư này, nhờ cô nương giúp ta đưa đến Kim Tuyền động phủ trên núi Phi Long, thù của ca ca cô đại khái có thể báo."

Bạch Miêu thấy hắn đã viết sẵn thư, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã biết trước ta sẽ đến?"

"Không, ta không biết, chỉ là đã viết sẵn thư, chờ người thích hợp đưa đi thôi."

"Nếu chờ mãi mà không có ai thì sao?" Trang Tâm Nghiên hỏi.

Triệu Phụ Vân không trả lời, hắn cảm thấy Bạch Miêu lần trước bị dồn đến chỗ mình, lần này muốn thoát thân càng khó hơn.

Toàn bộ Vụ Trạch huyện cũng chỉ có chỗ hắn là an toàn nhất.

"Ngươi đưa ta rời đi bằng cách nào?" Trang Tâm Nghiên hỏi.

Nàng vừa dứt lời, trên một chiếc bàn khác, một tờ giấy được cắt sẵn phát ra ánh sáng, một con hắc ưng từ trong đó bay lên.

Nó đậu trên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng, trông rất thần tuấn.

"Cô nương có thể cưỡi ưng này rời khỏi Vụ Trạch huyện, nó có thể bay hơn mười dặm, sau đó cô tự đi." Triệu Phụ Vân nói.

Hơn mười dặm cũng đã đủ để đưa nàng rời khỏi trung tâm của Vụ Trạch huyện.

Trang Tâm Nghiên cảm thấy mọi thứ như đã được sắp đặt sẵn, chỉ chờ nàng đến.

Tính cách của nàng kiêu ngạo như mèo, ca ca nàng cũng vậy, cho nên nàng mới một mình đi báo thù cho ca ca.

Nhưng lúc này đối diện với Triệu Phụ Vân, nàng chỉ cảm thấy đối phương thật cao thâm khó lường.

Triệu Phụ Vân cũng không nghĩ mình tính toán được nhiều như vậy, hắn chỉ là cảm thấy là nên chuẩn bị trước mọi thứ, sau đó liền chờ đợi thời cơ.

Người tu hành, nhất định phải biết nhẫn nại.

Không có gì là nhất định phải đạt được, nhưng nếu đã xuất hiện trong tay, vậy thì nhất định phải nắm lấy.

Bạn đang đọc Nhất Khí Triêu Dương(Dịch) của Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Truyện Nhất Khí Triêu Dương(Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.