Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điệu hổ ly sơn(2)

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Bỗng nhiên, bọn hắn nghe thấy tiếng côn trùng đập cánh vo ve, sau đó liền nhìn thấy từng con phi trùng màu xanh lá, có vòi sắc nhọn, từng đôi mắt kép dường như có thể nhìn xuyên qua ẩn thân.

"Trùng!"

Người thốt lên là một Bàn Sơn đạo nhân.

Trong bóng tối, không ai thấy được khuôn mặt luôn tươi cười của gã lúc này đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, quanh năm tiếp xúc với những thứ âm tà khiến gã biết rõ mình đang đối mặt với cái gì.

Gã hiểu rõ đám người nuôi dưỡng cổ trùng tuy sống không lâu, nhưng năng lực của cổ trùng thì muôn hình vạn trạng, vô cùng phiền phức.

Tay gã luồn vào bên trong một cái bao vải, bốc ra một vốc bột phấn màu đỏ rồi ném lên trời, đám cổ trùng ở rìa ngoài lập tức chuyển hướng, bay tản ra tứ phía.

Còn đám cổ trùng bị bột phấn bao phủ thì bay toán loạn như ruồi không đầu, va cả vào cành lá xung quanh rồi rơi xuống.

Trên thân một người khác sáng lên một quầng sáng màu vàng đất, sau đó cả người tựa như một con cá, chui vào bên dưới mặt đất.

Ngay khi gã vừa chui xuống đất, mặt đất tựa như làn nước dập dờn, bắn lên tung tóe.

Không chỉ riêng gã, mà một đám người cũng lần lượt chui xuống mặt đất. Thuật Địa Hành này chính là bản lĩnh riêng của Thổ Phu Tử.

Chỉ trong phút chốc, giữa khu rừng rậm âm u, đâu đâu cũng thấy những tia chớp sáng lóe lên rồi vụt tắt, đều là ánh sáng lóe lên khi thi triển pháp thuật.

Bên trong bóng tối, có Thi Khôi, có m Quỷ, có cả cổ trùng, mà đám Thổ Phu Tử cùng với Bàn Sơn Đạo Nhân vốn giỏi về trộm mộ, thường phải tiếp xúc với những thứ này, cho nên có rất nhiều thủ đoạn để khắc chế.

Trong lúc nhất thời, hai bên ngang cơ.

Trang Tâm Nghiên nằm rạp xuống trên mặt đất, hóa thành một con Bạch Miêu, quần áo trên người nàng biến mất, sau đó nàng nhìn xung quanh, rồi bắt đầu chạy về một hướng.

Cây cối bên trong khu rừng này đều rất cao, cho nên không có nơi ẩn nấp, chỉ có lá cây trải đầy bên trên đất.

Trăng non trên đỉnh đầu không thể chiếu xuyên qua tầng lá dày đặc che khuất mọi ánh sáng.

Triệu Phụ Vân ẩn nấp ở một nơi kín đáo gần đó, mắt nhìn pháp quang lóe lên liên tục phía trước.

Loại tranh đấu trong bóng tối này quả là rất hung hiểm.

Hắn tự nhủ, nếu mình lạc vào tình cảnh bốn bề tối đen như mực, không biết đối phương ở nơi nào, chỉ sợ cũng rất khó toàn vẹn để thoát thân.

Trong lòng hắn dấy lên từng cơn sóng lớn.

Đạo sư từng nói, những người này đều là tà đạo, khó lòng mà Kết Đan, nhưng trong hoàn cảnh hung hiểm như thế này, tiềm lực tu hành nào còn quan trọng.

Thật hung ác, thật hung hiểm!

Hắn đã từng xuống núi làm nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh hỗn chiến như thế này.

Đôi mắt không thể nhìn thấu bóng tối, hắn thiếu đi cảm giác an toàn, chỉ biết cố gắng ẩn nấp.

Mà những người kia lại có thể nhìn rõ bên trong bóng tối, chiến đấu không ngừng nghỉ.

Triệu Phụ Vân thầm nghĩ, nếu mình ở trong đó, liệu có thể ứng phó được hay không?

Hắn thấy một con đại xà đang quấn lấy một người, một cỗ Thi Khôi bị phù hỏa thiêu đốt, một người tung thuốc bột xua đuổi côn trùng.

Lúc này, hắn thấy nữ tử kia đã hóa thành Bạch Miêu, đang chạy về một phương hướng.

Triệu Phụ Vân lập tức đi theo.

Tu sĩ Huyền Quang kỳ muốn tu luyện độn thuật mà không có thiên phú thì phải trả giá rất đắt, tài nguyên tu luyện cũng khó mà có được.

Triệu Phụ Vân không tu luyện độn thuật, nhưng hắn luyện tập kỹ pháp tàng hình nặc tung rất thuần thục.

Hắn khổ luyện Huyễn Hóa chi thuật thành chim sơn ca, một phần cũng là để khắc phục nhược điểm không thể nhìn xa bên trong bóng tối.

May mắn là Bạch Miêu kia cũng không đi vào trong vùng hỗn chiến, Triệu Phụ Vân cẩn thận bám theo.

Nhờ có giải độc đan đã chuẩn bị trước đó cho nên hắn cũng không sợ chướng khí ở nơi này.

Bám theo một hồi, Triệu Phụ Vân dừng lại.

Trước mặt hắn là một cửa hang, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy dòng nước chảy ra từ bên trong cửa hang mang theo một luồng âm khí nồng đậm.

Bạch Miêu kia đã chui vào bên trong hang động.

Triệu Phụ Vân bắt đầu quan sát ngọn núi.

Sơn thể hùng vĩ, tựa như một chiếc ghế khổng lồ, hắn cẩn thận đi vòng qua một bên, phát hiện một sơn động khác đã được mở ra.

Nhìn kỹ, sơn động này giống như một cái động phủ bị bỏ hoang, mà nơi Bạch Miêu biến mất lúc trước chính là hướng Sơn m, một ở phía nam, một ở phía bắc.

(Sơn âm: Chỉ phía Bắc của một ngọn núi)

Triệu Phụ Vân quan sát địa thế, nhận ra đây là một nơi tàng phong tụ khí rất tốt.

Cửa hang kia nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng Triệu Phụ Vân cảm nhận được nơi đó ẩn chứa một tia khí tức rất hung lệ.

Hắn biết nơi này đã được bố trí "Cổ".

Nếu không phải Thổ Phu Tử cùng với Bàn Sơn Đạo Nhân đến đây hôm nay, bên ngoài hẳn sẽ có người canh giữ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy bên cạnh có một luồng khí tức lạnh lẽo.

Mặc dù bên trong bóng tối không nhìn thấy gì, nhưng hắn biết có thứ gì đó đang ở chỗ kia.

Hắn lập tức lùi lại, thu liễm khí tức.

Bạn đang đọc Nhất Khí Triêu Dương(Dịch) của Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.