Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những uẩn khúc bị thời gian vùi lấp (1)

Tiểu thuyết gốc · 1138 chữ

Nữ quỷ vừa đi, Mặc Thiên Dung đã vội vã bật dậy định đuổi theo. Bạch Nhã Hi hoảng quá, không kịp nghĩ ngợi đã vội kéo nàng ta lại.

Bạch Nhã Hi: Ngươi bị ấm đầu a! Bây giờ còn muốn đi đâu?

Mặc Thiên Dung giằng co mãi mà Bạch Nhã Hi nhất quyết không chịu buông, nàng gắt

" Bỏ ra, mất dấu bây giờ! "

Bạch Nhã Hi sợ hãi buông ra.

Không còn ai cản đường, Mặc Thiên Dung chạy ngay ra khỏi quán trọ rồi dùng khinh công bay đi.

Bạch Nhã Hi trong này cũng không khá hơn. Cô đi qua đi lại suy nghĩ , cô biết bản thân mình sợ chết, nhưng để Mặc Thiên Dung ra ngoài một mình càng không ổn. Suy đi tính lại, cuối cùng cũng đành bấm bụng đuổi theo.

Bạch Nhã Hi dùng khinh công bay trên mái nhà, cô nhảy qua từ nhà này sang nhà khác. Gió đêm thổi phần phật, hơi lạnh liên tục xối vào lưng nhưng cũng không thể nào giúp cô vơi đi nỗi sợ. Bàn tay cầm kiếm giờ khắc này đã ứa ra mồ hôi, nhưng cô vẫn nắm chặt, chỉ sợ con quỷ kia bất ngờ lao đến tấn công.

Sau một khắc đồng hồ không ngừng chạy, Bạch Nhã Hi cuối cùng cũng bắt kịp sư tôn. Mặc Thiên Dung lúc này đang đứng giữa một đám người, đây chẳng phải là người dân trong thôn sao!

Bạch Nhã Hi đáp xuống đất, chạy ngay về phía sư tôn

" Sư tôn, nữ quỷ đâu? "

Mặc Thiên Dung chậm rãi thở dài, chỉ thẳng tay vào đám người: Vừa đuổi đến đây thì đã mất dấu. Nhưng bất ngờ hơn là người dân ở đây định tế sống đôi đồng nam, đồng nữ này !

Bạch Nhã Hi cau mày, rất nhanh liền lia tới hai em nhỏ đang được bố mẹ chúng ôm lấy. Một nhà khóc tức tưởi, cầu xin trưởng làng mãi mà không được. Giờ đây họ chỉ biết bất lực ôm nhau mà khóc. Trông thật thảm thương.

Cô thật không hiểu nổi, mấy người này không có lương tâm hay sao? Tự nhiên lại đòi thiêu sống con nhà người ta!

" Mấy người đây là đang làm gì? đang yên đang lành lại muốn thiêu sống hai đứa trẻ này, trông chúng mới bảy, tám tuổi ! "

Người dân cũng bất ngờ lắm với sự xuất hiện của hai người, ai ai cũng áy náy không dám lên tiếng trả lời. Cuối cùng lại là trưởng lão trong thôn đi ra phân trần.

Người bước ra là một ông cụ ốm nhom, mái tóc đã bạc trắng, trên mặt ông ta lấm tấm những vết đồi mồi in hằn năm tháng thời gian. Cái miệng lão ta móm mém, ậm ừ mãi mới cất lên cái giọng khàn khàn, đặc trưng của kẻ sắp gần đất xa trời.

" Hai vị cô nương này, lão cũng là bất đắc dĩ lắm mới làm vậy. Cũng không dám dấu hai vị nữa, trong làng chúng tôi đang chứa một con quỷ "

Trưởng làng nói xong liền ho khù khụ, lấy khăn thấm nước mắt rồi mới nói tiếp: Con quỷ đó mạnh lắm, đêm nào nó cũng quấy phá, rất nhiều người trong thôn đã oan ức ngã xuống. Lão cũng đau lòng lắm khi đưa ra quyết định tế hai đứa nhỏ này cho quỷ. Nhưng chẳng còn cách nào cả... thầy Trương đã nói, chỉ có cách đó mới làm nguôi ngoai đi tức khí của quỷ. Dân làng vì thế sẽ an ổn một thời gian...

" Nói láo! trên tay các người đang cầm bùa triệu quỷ. Mấy người dán khắp nơi như thế, chẳng phải là mong muốn nó cư ngụ ở đây à! "

Bạch Nhã Hi tức quá, thấy tay người dân đang cầm cái bùa gì đó, mới nói bừa một cái, không ngờ trúng phóc !

Mặc Thiên Dung lúc này mới để ý, trên tay đám người đang cầm một cái giỏ nan tre, bên trong chứa rất nhiều bùa . Và tất nhiên, đó là bùa triệu quỷ- Âm Nan Khí.

Mặc Thiên Dung gật gù, vỗ vai đồ nhi: Ngươi thông minh ra từ bao giờ vậy?

Bạch Nhã Hi được khen thì cười hì hì cho có lệ. Cô không muốn làm mất hứng của sư tôn, rằng mình chỉ đoán bừa.

Người dân lúc này mặt tái mét, vội vã ném cái giỏ xuống đất.

Trưởng làng lúc này chỉ biết lắp bắp, kinh hãi vô cùng. Nhưng lão ta vẫn cố gắng gượng phản bác:

" Vô lí, vô lí. Thầy Trương bảo rằng bùa này là để trấn tà mà! "

Bạch Nhã Hi gắt lên

" Ngu ngốc, nếu nó thật sự có hiệu quả, sao càng ngày càng có nhiều người chết?! "

Trưởng làng cứng họng không biết nói gì, lão ta lại rưng rưng nước mắt như muốn khóc đến nơi. Thấy tình hình ngày càng vượt quá, Mặc Thiên Dung mới lên tiếng giải vây

" Thầy Trương là người nào vậy? Sao mấy người lại tin tưởng hắn ta như thế, đến nỗi hắn nói cái gì cũng tin? Ông cứ nói ra đi, chúng tôi là người của phái Hoa Sam. Nếu giúp được gì thì chúng tôi nhất định sẽ giúp "

Người dân trong làng nghe là người của tiên môn thế gia đến ứng cứu, họ vui sướng quỳ rạp xuống tạ ơn. Mãi một lúc mới kể ra được danh tính của cái lão họ Trương.

Lão ta thì ra là một pháp sư nổi tiếng trong vùng, luôn sẵn lòng ra tay cứu giúp trừ tà cho các vùng lân cận, ai ai cũng yêu quý, kính trọng. Rồi khi con gái lão qua đời, lão giải nghệ, quyết không làm nghề thầy pháp nữa. Khi nữ quỷ hoành hành quá độ, người dân mới đến nhà cầu xin, mãi hắn ta mới đồng ý cứu giúp.

Mặc Thiên Dung trầm tư suy nghĩ, cuối cùng như bắt được mạch thông tin gì đó, nàng hỏi:

" Vì sao con gái của ông ta chết oan vậy? "

Người dân trong làng nghe đến đây thì tắt hẳn nụ cười, ai cũng đùn đẩy cho nhau, chẳng ai dám lên tiếng nữa.

" Cô ta bị con trai tôi giết "

---------------------------

TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ:

Xin lỗi mọi người vì ra chương muộn, tôi viết rồi mà quên chưa đăng. Hôm trước có bạn inbox tôi hỏi thăm, tôi mới biết là mình quên không ra chương :))

Cảm ơn bạn Ngân đã nhắc nhở <3

Bạn đang đọc Nhất Chi Hoa sáng tác bởi linhvanchanquan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhvanchanquan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.