Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4 Trời xanh bi khóc

Tiểu thuyết gốc · 1275 chữ

Không biết đã ngất bao lâu,đôi mắt Khúc Tang dần dần chớp động,mí mắt co giật khẽ mở

Mở mắt ra ánh vào đôi mắt mơ hồ của Khúc Tang là bầu trời cao âm u đầy sương sớm,ban mai trên thương khung đã có một chút ánh dương màu đỏ cam của bình minh

Trong thoáng chốc toàn bộ sự việc, những hình ảnh những ký ức khắc cốt ghi tâm đêm qua như vân hải cao trào, cuồng cuộn sóng lớn không ngừng tuôn vào não hải của Khúc Tang

Khúc Tang hoảng hốt ngồi bật dậy,mọi việc diễn ra như một cơn ác mộng khủng khiếp mà vô tận,trong cái lạnh của sương sớm dày đặt che đi đôi mắt mờ mịt Khúc Tang,phía xa xa cuối chân trời, nhật treo cao,khung cảnh hiện rõ dần lên trong đôi mắt đầy quang minh của Khúc Tang

Khúc Tang hoảng hốt ,đôi mắt của Khúc Tang đã không biết từ bao giờ đã tràn đầy nước mắt,hắn nhìn quang cảnh xung quanh, ngọn lửa lớn qua đi tất cả để lại chỉ còn là một đống đổ nát cùng các bạch cốt tro tàn

Các bức tường đổ ngã khắp nơi gần như đã không còn nơi nào nguyên vẹn,các ngôi nhà gỗ thì đã hoàn toàn đổ nát,thây phơi khắp đầy đất,máu đổ cũng đã thành sông thấm đẫm cả Thanh Thạch trấn,tất cả còn lại chỉ là một đám khói đen dày đặt đến nghẹt thở

Đôi mắt của Khúc Tang rưng rưng,hắn dùng chút sức lực nhỏ bé còn lại mà bò dậy,hắn nhớ,nhớ rất kỹ,cái lúc mà hắn ngất đi,gia gia đã ôm hắn rất chặt,hắn nhớ rất rõ hương vị ấm áp đó

Hắn ngồi dậy dùng một khúc gỗ để làm điểm tựa để đi,hắn đi ngang qua khắp từng ngỏ ngách, khắp từng con hẻm,hắn muốn tìm thấy gia gia mình,mệt mỏi hắn cố chấp mà đứng, mệt mỏi hắn cố chấp mà đi, mệt mỏi, mệt mỏi hắn cứ cố chấp,thân thể gầy gò của hắn gần như muốn sụp đổ

Nơi Khúc Tang đi qua,ánh vào đôi mắt hắn chỉ là một đám thi thể không trọn vẹn,có người dân trong trấn cũng có thi thể của những đám binh sĩ, những cánh tay cái chân có cả đầu lâu lăn khắp nơi cảnh tượng kinh hãi,máu tươi đến đáng sợ, lạnh lẽo mà thương tiếc

Xa xa nơi đầu trấn,hắn thấy được, đôi mắt hắn không kiềm được nữa mà chảy ra hai dòng lệ nóng, nước mắt cứ rơi cứ rơi không ngừng lăn dài trên má rồi rơi trên đại địa

Hắn bỏ cây gậy xuống điên cuồng chạy hướng đầu trấn, mệt mỏi lẫn tinh thần và thể xác ,hắn ngã rồi lại ngồi dậy,hắn tiếp tục ngã rồi lại ngồi dậy,hắn vương tay đến thân ảnh gầy gò lạnh lẽo không một chút ấm áp,hắn muốn ôm tới,hắn đã ôm tới nhưng hắn đã ôm không được nữa rồi

Thân thể gia gia treo trên một cái cây ngay đầu trấn,thân thể lơ lửng giữa không trung nhưng trên môi ông vẫn nở nụ cười mãn nguyện cùng bao dung,hắn chạy tới ôm chân của gia gia mình,hắn muốn dùng sức của mình đưa gia gia ra khỏi cái cây to đấy

Nhưng sức lực của Khúc Tang gần như đã mất hết cùng với thân thể gầy gò của hắn chỉ có thể bất lực nhìn gia gia bị treo cổ trên cây

Hắn cầm lấy một lưỡi kiếm đã bị tàn phá,dùng chút sức lực ít ỏi của mình mà treo lên cây để cắt sợi dây thừng đó

Tay hắn siết chặt lưỡi kiếm,vết thương bị vạch ra máu không ngừng nhỏ xuống,đau đớn da thịt,đau đớn thân thể phản phất như hắn đã quên cái cảm giác đó,hắn chỉ chú tâm đến việc cắt sợi dây thừng đó thôi

Một giây, một phút,năm phút,...

Bạch,thân thể gia gia ngã trên mặt đất,hắn nhảy xuống mặt đất,hai chân không chịu được lực,hắn rên lên một tiếng rồi lại không quan tâm đến

Khúc Tang ôm lấy gia gia,bây giờ thân thể của lão già đã không còn chút nhiệt độ của người sống chỉ còn là các xác lạnh lẽo nơi đổ nát mà thôi

Hắn khóc, hắn khóc, khóc thực lớn, nước mắt từng giọt từng giọt mà chảy thành dòng vào mặt của lão nhân,phảng phất lúc này hắn nhớ lại những hình ảnh của mình cùng gia gia

Lúc nhỏ hắn ngang bướng,hắn ngang ngược,hắn gây chuyện nhưng lúc nào gia gia cũng ôn hòa dậy dỗ hắn, hắn lúc nào cũng làm ngơ không quan tâm đến,hắn nhớ rất rõ có lần hắn đi ăn cắp một cái bánh bao,bà chủ tức giận liền tới ngay cửa nhà quát tháo,gia gia đứng trước mặt hắn lấy tấm thân gầy gò già nua che chở hắn thay hắn xin lỗi,hắn còn nhớ có lần hắn đánh chảy máu một đứa trẻ trong trấn,gia gia cũng vậy cũng đứng trước mặt hắn hạ thấp bản thân cúi đầu xin lỗi, còn có lần hắn gây gỗ đánh nhau với những đứa trẻ trong trấn, nhưng hắn chỉ có một mình liền bị đánh đến xuất huyết,gia gia ông liền tức giận đến từng nhà mà hưng sư vấn tội

Những hồi ức như mãnh vỡ,như sóng biển cao trào cuồn cuộn không ngừng mà trôi qua trong đầu hắn, nước mắt không những mà chảy hai tay Khúc Tang lay động thân thể lạnh lẽo lão nhân,hắn lẩm bẩm nói :

"Gia gia,ông còn sống phải không,ông chỉ giả vờ thôi phải không,ông ơi cháu biết sai rồi,gia gia ơi,ông tỉnh lại đi"

Khúc Tang lẩm bẩm càng ngày càng lớn,đến cuối như muốn la lớn lên,hai tay hắn đập mạnh trên mặt đất,đầu ngẩn lên trời xanh mà gào thét :

"Tại sao,tại sao chứ,tại sao thượng thiên lại lấy đi người thân duy nhất của ta chứ ,tại sao,tại sao,lúc nào cũng vậy, lúc nào gia gia cũng bảo bọc lo lắng cho hắn,đến cả sinh mệnh cũng không chịu quý trọng,tại sao chứ ta không cha không mẹ,duy nhất người thân cũng bị trời xanh lấy mất,gia gia ta là người tốt tại sao gia gia ta lại chết như vậy, trời xanh ông có mắt hay không,nếu có mắt tại sao ông lại không mở mắt,ông có tai hay không ông có nghe được những lời than oán chửi rủa của ta không,tại sao,tại sao,..."

Những câu hỏi tại sao cứ vang vọng khắp trong tai Khúc Tang cũng vang vọng khắp Thanh Thạch trấn

Ầm ầm,như đang cảm thương cho tình cảnh bi khóc của Khúc Tang,mưa bắt đầu rơi, trời xanh bắt đầu ảm đảm hắc ám,mưa to mưa tầm tả,mưa như gội rửa hết oán hận vô hình của chúng sinh,như gội rửa hết oán nghiệp của chúng sinh,như gội rửa cái ác của chúng sinh cũng đang gội rửa linh hồn và thân thể Khúc Tang

Trời xanh đại tác phẩm,sấm chớp không ngừng mà đánh,mưa càng ngày càng to,hắc ám che đi quang minh như che đi đôi mắt của trời cao như che đi những tội lỗi của phàm nhân để lại

Nước mưa gội rửa khắp từng ngỏ ngách cả Thanh Thạch trấn hoà với từng giọt huyết tươi tanh tưởi, tạo thành một dòng sông máu nhỏ trải ngang khắp Thanh Thạch trấn,mưa to to không ngừng như bi như khóc cho khung cảnh hiện tại,mưa liên tục 3 ngày 3 đêm

Bạn đang đọc Nhân đạo thiên mệnh sáng tác bởi KhucTang

Truyện Nhân đạo thiên mệnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhucTang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.